Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:13
Vương thọt có một loại dự cảm chẳng lành: "Mày đã làm gì?"
Tên đàn ông xăm trổ: "Cướp..."
Giang Phỉ bổ sung: "Tôi cướp lại rồi, hơn nữa, những thứ mà gã đã cướp được trước đó đều thuộc về tôi."
Vương thọt: "..."
Đại lão chuyên móc túi ông ta!
"Mấy đứa tụi bây đi bê hàng hóa hôm nay lên xe của đại lão đi."
"Còn cả mấy thứ trên xe của tao nữa, chuyển nốt luôn đi, coi như bồi thường cho đại lão."
Vương thọt chỉ huy đám người kia làm việc.
Nhân lúc bọn họ đi vận chuyển đồ, ông ta quay sang nịnh nọt Giang Phỉ: "Đại lão đừng để ý, người dưới tay tôi không hiểu chuyện."
"Lần này cũng may nhờ có cô mà tôi mới có thể sống sót! Còn kiếm được một khoản tiền lớn nữa chứ!"
Giang Phỉ hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ.
Vương thọt giải thích: "Cái hôm chúng ta tách ra đó, tôi về nhà luôn chứ không ra quán nữa, ai ngờ tối hôm đó có bão hoàn toàn đánh sập chợ buôn sỉ , có không ít người chết, còn tôi thuận lợi thoát được một kiếp."
"Vừa vặn trước đó tôi giúp cô vận chuyển dược phẩm, trong tay vẫn còn lại một ít, vì trận mưa bão đó mới bán được hết hàng với giá cao, cho nên đại lão, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi! Cô muốn gì thì tôi đều có thể thỏa mãn được hết!"
Giang Phỉ hiểu rồi.
Cừu lại có thể xén lông được rồi.
"Chỗ các ông có vàng không?"
"Tốt nhất là một tấn trở lên."
Vương thọt: "... Đại lão, cô thật sự không khách sáo gì cả."
"Tôi cũng không có thói quen cất vàng nhưng có thể tìm người thu mua."
"Bây giờ ra ngoài phiền phức lắm, không dễ mua, cùng lắm tôi chỉ có thể tặng cô mười cân thôi, mất khoảng một tuần, dù sao tôi cũng cần phải sống mà."
Nếu không phải bây giờ vàng rẻ thì ông ta thật sự không dám tặng.
Coi như trả hết ân tình cứu mạng đi.
Giang Phỉ rất hài lòng: "Ông có Wechat của tôi rồi đấy, sao khi có hàng cứ gửi tin nhắn cho tôi, nếu không liên lạc được vậy mười hai giờ trưa thứ sáu tuần sau gặp nhau ở đây."
Hôm nay là thứ sáu, vừa vặn đúng một tuần.
Vương thọt rưng rưng nước mắt đồng ý.
Quả nhiên, lần nào gặp đại lão cũng tốn ít máu.
Tên đàn ông xăm trổ: "Đại ca, cô Giang, đã chất đồ xong rồi."
Trước khi đi, Giang Phỉ dặn dò một câu: "Nhàn rỗi thì tích thêm thuốc phòng muỗi, đuổi côn trùng đi."
"Môi trường ẩm ướt, rất dễ sinh trùng."
Đây chính là mười cân vàng đấy, không thể chết được!
Vương thọt sững sờ, suy nghĩ về lời nói của Giang Phỉ.
Mà Giang Phỉ lại dẫn Tiêu Sơ Hạ về xe, lái về Ngọc Lan Uyển.
Tiêu Sơ Hạ vẫn còn đang ngây người.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh rồi... nhưng sao đã giải quyết xong rồi?
"Chị gái, người kia gọi cô là đại lão, cô đang lăn lộn giang hồ sao?"
Thấy Tiêu Sơ Hạ lại định bắt đầu nhiều chuyện, Giang Phỉ đáp với vẻ vô tình và lạnh lùng: "Còn nói thêm một câu nữa thì cô xuống xe."
Tiêu Sơ Hạ lập tức mím chặt môi, hai mắt tỏa sáng.
Tuy rằng bà chị rất dữ nhưng cũng rất ngầu!...
Đến Ngọc Lan Uyển, Giang Phỉ tìm một chỗ mới để giấu xe tải: "Cô đi lên trước đi, tôi phải sắp xếp đồ đạc."
Chuyện có siêu thị nuốt vàng không thể bại lộ trước mặt người khác được.
Đột nhiên một túi mua sắm to đùng hiện ra trước mặt Giang Phỉ.