Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:41
Giang Phỉ: "Muốn sống thì ra tay."
Cô không có khả năng lần nào cũng bảo vệ Tiêu Sơ Hạ được.
Con người chỉ có thể dựa vào bản thân thì mới có thể đi xa hơn được.
"Tôi... tôi không dám giết người..."
Giọng nói run rẩy của Tiêu Sơ Hạ vừa dứt thì tên béo đã vùng vẫy bò dậy, tức giận lao về phía cô ta.
"Tiện nhân, tao giết mày!"
"Anh đừng qua đây!" Tiêu Sơ Hạ vừa hét lên vừa vung dao chém loạn xạ, hoàn toàn không dám mở mắt nhìn.
Thẳng cho đến một lúc sau không nghe thấy tiếng động của tên béo nữa, cô ta mới thử mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tên béo nằm dưới đất, mặt với cánh tay đều đã biến thành máu thịt hỗn độn.
Da thịt rơi ra để lộ các thớ gân rõ ràng, còn lẫn với cả mỡ màu vàng trắng.
"Ọe... !"
Tiêu Sơ Hạ không khống chế được dạ dày của mình, vội chạy qua một bên nôn ọe.
Tuy rằng sợ nhưng cô ta biết bà chị chỉ muốn tốt cho mình thôi.
Thế đạo loạn rồi, cô ta còn không đánh trả thì người khác sẽ giết cô ta.
Lúc này, Lục Dục xách theo mấy cái túi đen quay về.
Nhìn thấy thi thể dưới sàn, anh đại khái đoán ra được đã xảy ra chuyện gì: "Có người định cướp cái thuyền cao su?"
Giang Phỉ: "Ừm, hai người, Tiêu Sơ Hạ đã giết một người."
Lục Dục gật đầu: "Không tồi."
Tiêu Sơ Hại nghĩ lại mà vẫn sợ.
Sao chị gái với anh Lục đều bình tĩnh như vậy?
Lẽ nào trước đây bọn họ đã từng giết người rồi?
Tiêu Sơ Hạ tò mò đến ngứa ngáy nhưng không dám hỏi, cô ta ngồi lên thuyền cao su, ngoan ngoãn không ho he một tiếng nào hết.
Biết quá nhiều sẽ chết càng nhanh hơn, duy trì trạng thái hiện tại cũng rất tốt!
Giang Phỉ nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh trên người Lục Dục nhưng không nhiều lời hỏi.
Mọi người chỉ là đồng đội tạm thời, không cần thiết phải quản quá nhiều.
Nhưng lúc định lên thuyền cao su, Lục Dục lại giơ tay đưa một chiếc túi nhựa cho cô.
"Sau này nếu cô làm thịt xay thì chừa lại mấy phần cho con mèo nhà tôi với, cái này coi như thù lao."
Giang Phỉ nhận lấy túi.
Nặng thật!
Cô mở ra nhìn, bên trong túi là một thỏi vàng sáng lấp lánh, khoảng một nghìn gam.
Giang Phỉ rất động lòng: "Được, tối nay tôi sẽ làm."
Thị xay đổi lấy vàng, cô lời to rồi!
Còn thiếu khoảng mười nghìn gam vàng nữa mới có thể mở khóa khu vực một trên tầng hai siêu thị.
Cô đã bắt đầu mong chờ lần mua sắm không đồng tiếp theo rồi!
Phát hiện ra khóe môi của Giang Phỉ nhếch lên xua tan đi vẻ lạnh lùng và xa cách ngày xưa, cứ như tuyết đầu xuân tan chảy vậy, Lục Dục nghĩ: Hàng xóm cười lên rất ưa nhìn.
Nếu không phải có "chuột" đang quấy rầy thì anh còn có thể tìm thêm một ít vàng nữa.
Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, anh nhìn trung tâm thương mại đằng xa, trong đáy mắt hiện vẻ u ám khó lường.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, chắc hẳn mấy "con chuột" đó sẽ không tới tìm anh nữa đâu. ...
Đám người Giang Phỉ trở về Ngọc Lan Uyển trước khi trời sáng.
Đầu cầu thang tầng bốn của tòa A đã bị mấy nam nữ lạ mặt chiếm giữ.
Bọn họ ngồi trên bậc thang chặn kín lối vào.
Có người nhìn thấy đám người Giang Phỉ cầm balo, túi nilon, thuyền cao su bèn kích động đứng dậy.