Chương 46: Đại ca! Có người

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:39

Cô nhảy xuống ban công tầng năm, cất thuyền xung kích đi, lại lấy mấy túi vật tư ra làm bộ, sau đó mới đi vào trong. Tiêu Sơ Hạ ngồi một mình trên chiếc thuyền cao su. Lục Dục vẫn chưa về. "Chị gái!" Nhìn thấy Giang Phỉ, Tiêu Sơ Hạ kích động nhảy từ trên thuyền lên bờ, trong tay xách một chiếc balo phồng lên. "Tôi đã tìm được không ít đồ ăn ở tầng năm, có mì gói, lương khô, bánh mì, hoa quả đóng hộp, đều sạch sẽ hết." Đúng như Giang Phỉ dự liệu, đứa lắm mồm này đã thành công nhặt được số vật tư mà cô đã để lại. Đột nhiên Tiêu Sơ Hạ trở nên vô cùng thần bí: "Chị gái, cô giơ tay ra đây, tôi có đồ tốt cho cô này." Giang Phỉ làm theo với vẻ nghi ngờ. Hai bịch băng vệ sinh được đặt vào tay cô. "Tôi tổng cộng nhặt được bốn bịch, không chỉ đều là ban đêm mà còn không bị ướt nước nữa, có phải vui như vừa trúng độc đắc không?" Giang Phỉ: "... Ừm." "Cô giữ lại mà dùng, ở nhà tôi có hàng tồn rồi." Tiêu Sơ Hạ không đùn đẩy mà cất băng vệ sinh vào trong balo: "Tôi còn tìm được một gói kẹo sữa thỏ trắng, cô có muốn ăn không?" Đúng lúc này, một chùm sáng chiếu tới. "Đại ca! Có người!" Giang Phỉ rút một con dao ngắn ra nhìn về phía tấm ván gỗ đang lại gần với vẻ cảnh giác. Trên đó có hai người đàn ông. Tên mập cầm một cái xiên sắt dài hơn một mét. Tên nhỏ con hơn cầm một chiếc đèn pin, một tay khác còn cầm súng. Không chắc chắn có phải súng thật hay không nhưng Giang Phỉ không tùy tiện hành động. "Vậy mà lại có thuyền cao su à! Tốt hơn cái ván gỗ của chúng ta nhiều!" Tên mập mừng rỡ sờ chiếc thuyền cao su, dự định chiếm làm của riêng. Tiêu Sơ Hạ sốt ruột: "Đó là đồ của chúng tôi!" "Đứng yên! Không được nhúc nhích!" Tên nhỏ con giơ súng, Tiêu Sơ Hạ lập tức dừng bước chân. Tên mập cầm đèn chiếu lên người cô ta và Giang Phỉ, ánh mắt từ từ nhìn xuống: "Không ngờ lại là hai đứa con gái xinh đẹp." "Muộn như vậy còn chạy ra ngoài, có phải cô đơn tịch mịch quá, cần anh thương đúng không? Tên nhỏ con: "Đại ca, túi của con nhỏ kia phồng lên, đảm bảo có không ít đồ tốt." "Giao cái túi ra đây rồi chơi với mấy anh một lúc, hầu hạ thoải mái thì sau này anh đây sẽ cho các cô được ăn sung mặc sướng." Tên mập vừa nói vừa đi cùng tên nhỏ con lên bờ. Tiêu Sơ Hạ khẩn trương rút con dao trong balo ra: "Mấy người đừng có qua đây." Hai người kia hoàn toàn không sợ. Tên nhỏ con cầm súng uy hiếp: "Bỏ dao xuống, bằng không bây giờ tao nổ súng bắt chết mày..." "Á!" Một viên bi thép đập vào mắt trái của tên béo. Tên béo đau đến mức khuỵu xuống đất gào lên, chiếc xiên sắt cũng rơi xuống đất. Tên nhỏ con lập tức đi nhặt xiên sắt nhưng không biết hành động theo bản năng của mình đã tiết lộ khẩu súng trong tay anh ta là hàng giả. Giang Phỉ phóng tới như một mũi tên, vung dao đâm mạnh vào gáy tên nhỏ con. "Á á á!" Máu tươi phun ra, cô nhanh nhẹn rút dao rồi đá tên đó xuống nước. Tiêu Sơ Hạ đứng bên cạnh giơ con dao không biết có nên chém tên báo đang giãy giụa hay không.