Bác sĩ hơi ngơ ngác một lúc mới hiểu ra, rồi đáp: "Nếu muốn triệt sản cho chó cái thì cũng được, nhưng nó còn quá nhỏ. Thông thường, chúng tôi khuyên nên đợi ít nhất đến khi nó được một tuổi."
Giang Mộ Vân có chút tiếc nuối.
Đến lúc nó một tuổi, có lẽ thế giới này cũng chẳng còn bệnh viện thú y nữa rồi.
Cô vươn tay vò vò đầu Tiểu Bạch, vốn đen bóng, giờ đã sạch sẽ: "Vậy thì mày phải cố gắng lên đấy nhé."
Đừng để mấy con đực ngoài kia lừa gạt.
Ở tận thế, việc sống sót đã là một kỳ tích. Nếu còn bị dính bầu với đám chó hoang, Giang Mộ Vân cũng không dám chắc Tiểu Bạch có đủ sức để vượt qua không.
Giang Mộ Vân ôm Tiểu Bạch, sang cửa hàng thú cưng bên cạnh mua đầy đủ những món trong danh sách. Cô cất cả xe lẫn phần lớn đồ dùng thú cưng vào không gian, chỉ để lại vài món nhẹ nhàng mang theo tay, rồi ôm đồ về nhà.
Trên đường, Tiểu Bạch cuộn tròn trong lòng Giang Mộ Vân, hai chân trước bám lên cánh tay cô, đôi mắt mở to tò mò quan sát thế giới bên ngoài.
Phải nói, dáng vẻ ngoan ngoãn này thực sự rất dễ khiến người ta mềm lòng. Không ít đứa trẻ trong khu chung cư nhìn thấy Tiểu Bạch mà không thể rời mắt.
Đến lúc chờ thang máy, thấy có khá nhiều người nhưng không ai tỏ ra sợ chó, Giang Mộ Vân mới yên tâm mang Tiểu Bạch vào thang máy.
Trong thang máy, một bé gái mặc váy xòe nói chuyện với Tiểu Bạch một hồi nhưng Tiểu Bạch chẳng thèm đáp lại. Bé gái đành ngước lên nhìn Giang Mộ Vân, giọng non nớt hỏi: "Chị ơi, Tiểu Bạch có ăn kẹo không? Em cho nó ăn kẹo, nó sẽ làm bạn với em chứ?"
Giang Mộ Vân giả vờ đáng yêu để dỗ trẻ con:
"Không được đâu, hôm nay Tiểu Bạch ăn một viên kẹo rồi. Nếu ăn nữa, răng nó sẽ hư mất đấy!"
Bé gái tỏ vẻ cực kỳ thất vọng: "Tiểu Bạch thật tội nghiệp, như em mà mỗi ngày được ăn tận hai viên kẹo đấy."
Cô bé tên Đường Đường giơ hai tay, mỗi tay cầm một viên kẹo, đưa lên khoe với Giang Mộ Vân.
Những viên kẹo này có hình dáng rất đặc trưng, là loại kẹo trái cây nổi tiếng của một thương hiệu lớn. Tuy nhiên, không biết vì sao chúng đã bị ai đó cắt đôi, khiến phần giấy gói óng ánh chỉ bao bọc nửa viên kẹo bên trong.
Mẹ của Đường Đường nháy mắt với Giang Mộ Vân, cười tươi nói: "Vậy từ hôm nay, mỗi ngày Đường Đường cũng chỉ ăn một viên kẹo nhé. Như vậy Tiểu Bạch sẽ không đáng thương nữa."
Đường Đường nghe vậy, há hốc miệng, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt, như sắp trào ra: "Chỉ có Đường Đường phải ăn ít đi thôi sao? Không thể cho Tiểu Bạch thêm một viên được à?"
Giang Mộ Vân tự giác đứng về phe người lớn, cười nói: "Cũng được mà, vậy Đường Đường mỗi ngày chia một viên kẹo cho Tiểu Bạch nhé, được không nào?"
Cô bé Đường Đường bị sự thật tàn khốc làm cho sững sờ, còn mấy người lớn ác độc thì cười phá lên.
Giang Mộ Vân dẫn Tiểu Bạch về nhà. Nghĩ đến thời tiết nóng bức gần đây, cô quyết định đặt chỗ ngủ của nó ngay cạnh cửa phòng ngủ của mình.
Phòng khách nhà Giang Mộ Vân không lắp điều hòa, nên ban ngày cô thường bật điều hòa trong phòng và để cửa mở để không khí lưu thông. Đến tối, khi nhiệt độ hạ xuống, cô mới đóng cửa lại.
Tiểu Bạch dường như biết mình đã về nhà. Ngay từ lúc Giang Mộ Vân sắp xếp chỗ ngủ và bàn ăn cho nó, nó đã bắt đầu chạy nhảy khắp nơi trong nhà, vui vẻ không ngừng.
Lần gần nhất Giang Mộ Vân thấy một sinh vật nào đó năng động như vậy, là khi cô gặp phải một bầy sói đang coi cô như nguồn lương thực dự trữ.
Cô ngồi xổm bên chỗ ngủ của Tiểu Bạch, đổ thức ăn vào bát cho nó. Không cần gọi, Tiểu Bạch đã tự giác lon ton chạy tới.
Khi cái đầu lông xù của Tiểu Bạch cọ vào tay cô, Giang Mộ Vân giật mình làm tay run lên, đổ thức ăn đầy cả một bát lớn.
Cô không cần cân đo cũng biết lượng thức ăn này đã vượt quá tiêu chuẩn mà bác sĩ khuyên dành cho chó con.
Giang Mộ Vân nhìn vào miệng túi đựng thức ăn, rồi cuối cùng vẫn không đổ phần thức ăn thừa vào lại.
Chó chứ có phải cá đâu, nó chắc cũng biết khi nào no chứ?
Vậy mà cô chỉ biết nhìn Tiểu Bạch ăn sạch bát thức ăn đó.
Tiểu Bạch vừa ăn vừa uống nước, ăn xong thì lại chạy tới cọ vào người Giang Mộ Vân.
Giang Mộ Vân nhấc nó lên, xoa xoa bụng nó, cảm thấy không thấy bụng nó căng lên.
Nhìn nó bé xíu thế này, không biết thức ăn nó ăn vào đâu cả?
Ăn uống no nê, Tiểu Bạch vui vẻ lăn lộn trên người Giang Mộ Vân. Giang Mộ Vân ôm nó ngồi trên sofa, suy nghĩ một lát rồi quyết định xóa bớt thức ăn cho chó trong giỏ hàng.
Cuộc sống sau tận thế là cuộc chiến tranh giành sự sống, nếu nuôi nó quá tốt, Giang Mộ Vân sợ rằng Tiểu Bạch sẽ không thể sống sót qua năm thứ hai.
Giang Mộ Vân nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tiểu Bạch, nhưng trong lòng lại lạnh lùng nghĩ:
"Tiểu Bạch à, những ngày tháng vàng son của mày cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, từ giờ trở đi chỉ có thể sống tạm qua ngày với chị thôi."
Đồ dùng cho chó đã tạm đủ, Giang Mộ Vân ngồi trên sofa lướt qua một lượt, quyết định sẽ mua thêm một số đồ cho mèo.