Chương 42: Sản phẩm từ sữa

Tích Trữ Vật Tư Sống Sót Hằng Ngày Tại Mạt Thế

Lạt Tiêu Chung Kết Gỉa 28-06-2025 21:40:09

Mất mặt thì cùng nhau mất mặt, hồi đó mua than, cả nhóm đều đồng ý, chẳng ai nghĩ số lượng mua có vấn đề. Tần Thời Võ nhìn đồng hồ, trầm ngâm nói: "Bây giờ đã tám giờ rồi..." Tần Thời Văn không hổ là em gái ruột thịt với Tần Thời Võ, lập tức hiểu ý: "Những người làm 955* đã về nhà hết rồi, còn những người làm 996* thì chưa tan ca. Mọi người đang ăn tối vẫn chưa giải tán, những người ăn cơm ở nhà thì đã ăn xong. Dì Vương và mấy người khác chắc đang đi dạo ngoài kia để tiêu hóa." (*) 955: Là chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, từ thứ hai đến thứ sáu. (*) 996: Là chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, từ thứ hai đến thứ sáu, tức là làm việc 12 giờ mỗi ngày, 6 ngày một tuần. Giang Mộ Vân cũng thể hiện sự ăn ý với hai người bạn từ thuở nhỏ: "Chúng ta từ tầng B1 lên thẳng thang máy, chắc chắn sẽ không gặp dì Vương và mấy người khác đâu." Cảnh tượng bị cả một đám bà con hàng xóm vây quanh hỏi đủ thứ câu hỏi thực sự là một cơn ác mộng đối với các bạn trẻ hiện nay. Mức độ đáng sợ của nó không kém gì việc bị người lớn tuổi trong gia đình tra hỏi vào dịp Tết: "Kỳ thi cuối kỳ xếp thứ mấy?" "Lương tháng bao nhiêu?" "Có bạn gái/bạn trai chưa?" "Bao giờ có con?" Trong tất cả những người có mặt, ngoài Giang Mộ Vân, chắc chắn không ai không sợ bị dì Vương chặn lại. Triệu Gia Hạo và Lý An Hiên cũng đều có vẻ mặt đồng cảm. Cả hai vừa mới chuyển đến, và lần duy nhất bị các bà chị lớn trong khu kéo lại trò chuyện, lúc đó còn có Giang Mộ Vân ở phía trước chắn giúp. Nhưng hồi còn đi học, họ cũng không ít lần trải qua ác mộng bị hàng xóm kéo lại hỏi han về điểm số. Cùng một thế giới, cùng một kiểu hàng xóm, ở khu dân cư nào có nhiều người quen, chuyện này dường như không thể tránh khỏi. Nếu lại bị mấy bà cô kéo lại hỏi tại sao lần nữa mang về cả đống than, thì đúng là họ không biết phải giải thích thế nào. Chẳng lẽ lại lôi chuyện dở hơi của mình ra kể thêm một lần nữa? Cách tốt nhất vẫn chỉ là ậm ừ cho qua. Dù có tự tin và dễ gần như Triệu Gia Hạo, khi đối mặt với cảnh nói chuyện gượng gạo này cũng cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn cúi gằm xuống đất. Chẳng phải người ta vẫn nói mối quan hệ hàng xóm ở thành phố lớn thường lạnh nhạt sao? Một nhóm bạn trẻ luôn mơ ước cuộc sống lạnh lùng nơi đô thị lớn, giờ đây lại hồi hộp cẩn thận bước vào thang máy. Ngay cả Tiểu Bạch cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, suốt đoạn đường lén lút như mèo mà bước nhẹ chân. Quả nhiên, vào giờ này, người về nhà không nhiều. Thang máy dừng lại ở tầng một một lúc, có vài hàng xóm trông khá lạ mặt bước vào, sau đó tất cả thuận lợi đến tầng 15. Chỉ đến khi ra khỏi thang máy và đứng trong hành lang tầng 15, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ôm đồ đạc rồi chia nhau về nhà. Giang Mộ Vân, đạt được mục tiêu, giờ đây tâm trạng của cô cực kỳ phấn chấn. Cộng thêm việc vừa ra ngoài hoạt động một vòng, sự uể oải "không muốn đi đâu" đã biến mất. Ngày mai phải làm gì đàng hoàng thôi! Trong khi tắm rửa cho Tiểu Bạch, hôm nay con chó nhỏ quá nghịch ngợm nên đã bám đầy đất bụi, Giang Mộ Vân bỗng thấy tinh thần phấn chấn lạ thường. Sáng hôm sau, với tâm trạng đầy hứng khởi để "làm chuyện đàng hoàng", Giang Mộ Vân lại để Tiểu Bạch lẻ loi một mình ở nhà. Ngay trước khi Giang Mộ Vân ra khỏi nhà, Tiểu Bạch vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nó kéo lấy ống quần cô, cố gắng làm nũng và tỏ ra tội nghiệp để khiến "bà chị xấu xa" mềm lòng. Nhưng "bà chị xấu xa" lại lạnh lùng vô tình, xách lấy gáy Tiểu Bạch và kéo nó ra. Trước khi Tiểu Bạch kịp nhảy lên, cô đã thành công nhanh chóng đóng sập cửa lại. Hôm nay, Giang Mộ Vân dự định đi mua sỉ một ít thực phẩm giàu protein, mà nơi cô định đến chắc chắn sẽ không chào đón thú cưng. Vì vậy, cô đành để Tiểu Bạch ở nhà "trông cửa", coi như tập dợt trước kỹ năng bắt buộc phải có của một chú chó nuôi trong nhà. Khu vực quanh Nam Thành có khá nhiều nhà máy chế biến sữa, các thương hiệu lớn đều có mặt. Giang Mộ Vân chọn thương hiệu mà cô thường uống nhất, mua khá nhiều sữa tươi, sữa chua và sữa bột, thậm chí cả món phô mai mà cô luôn ao ước cũng không bỏ qua. Giá phô mai của các thương hiệu trong nước, so với hàng nhập khẩu, đúng là rẻ hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy bảng giá, trong đầu Giang Mộ Vân đã bắt đầu tính toán đủ loại cách chế biến với phô mai. Vì các nhà máy đều là cơ sở sản xuất của các thương hiệu lớn, nên Giang Mộ Vân không thể như mong muốn, mua được các sản phẩm không bao bì với giá rẻ nhất tại nguồn. Tất cả đều là dây chuyền sản xuất tự động, từ chế biến đến đóng gói, sản phẩm khi xuất xưởng đã được đóng gói hoàn chỉnh. Tuy vậy, với mức giá hiện tại mà cô có thể mua được, Giang Mộ Vân cũng cảm thấy rất hài lòng. Sữa tươi và sữa chua, cô mua mỗi loại một nửa là bảo quản ở nhiệt độ thường, nửa còn lại là hàng bảo quản lạnh. Toàn bộ sản phẩm đều là các dòng bán chạy nhất của thương hiệu, chỉ riêng sữa bột và phô mai, Giang Mộ Vân đều chọn loại có bao bì lớn. Lý do không có gì khác: rẻ. Mua xong các sản phẩm từ sữa, ngân sách tích trữ hàng hóa của Giang Mộ Vân cũng gần như chạm ngưỡng. Trước đây, khi chưa mua đủ danh sách cần sắm, cô luôn căn cứ vào ngân sách để chọn lựa, mỗi lần tiết kiệm được một khoản đều là niềm vui bất ngờ. Lúc đó, thứ gì cô cũng thấy rẻ, và số lượng hàng hóa mua được với số tiền đã dự tính luôn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô. Giờ thì các món lớn đã mua xong, bước vào giai đoạn mua sắm tự do, Giang Mộ Vân lại thấy thứ gì cũng hay, thứ gì cũng đắt, và thứ gì cũng không mua nổi. Sau khi đặt mua xong các sản phẩm từ sữa, cô cắn răng bỏ qua hết những tấm biển quảng cáo "bán sỉ đồ uống lạnh" trên phố, đến thẳng trang trại chăn nuôi ở ngoại ô. Trứng gà còn chưa mua, cô phải tiết chế một chút mới được.