Chương 33: Nhiệm vụ 2: Lâm Độ Tích - tận thế phế thổ

Tôi Có Một Cái Group Chat Toàn Người Xuyên Không

Vũ Lạc Song Liêm 09-08-2025 20:01:40

Giọng của Vu Hiểu Manh bất giác trở nên dịu dàng hẳn đi. Lâm Tịch nhìn vào đôi mắt cô, trong ánh mắt ấy chan chứa một tình ý sâu đậm. Nàng không phải kẻ ngốc, giờ phút này, nàng đã hiểu ra tất cả. Xem ra người đã đến tìm bà chủ quán ở các cửa hàng để hỏi thăm về tung tích của Lâm Độ Tích, chính là Vu Hiểu Manh. "Anh ấy hiện giờ đang ở đâu?" Lâm Tịch hỏi. Vu Hiểu Manh lắc đầu: "Không biết ạ, đã mất tích rồi. Ngoài tin nhắn báo bình an vào thứ ba hằng tuần ra thì không còn tin tức gì khác." Chưa đợi Lâm Tịch trả lời, cánh cửa phòng sinh hoạt đã mở ra, vừa đúng lúc bọn trẻ tan học. Lũ nhóc từ một đến ba tuổi chạy ùa ra ngoài, cô viện trưởng đi phía sau không ngừng dặn dò "chậm thôi, chậm thôi". Lũ trẻ la hét cười vang, ào ra khu vui chơi. Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt chúng, khiến những nụ cười càng thêm rạng rỡ. Lâm Tịch cũng bất giác mỉm cười theo. Vu Hiểu Manh không còn thời gian để ý đến nàng, cũng chẳng còn buồn phiền vì không tìm thấy Lâm Độ Tích nữa. Cô chạy theo lũ trẻ, chỉ dẫn chúng chơi đùa, rồi lại bắt đầu chăm sóc những đứa nhỏ hơn. Lúc này, ngoài cửa lại có một tốp người nữa đi vào, họ trạc hai mươi mấy tuổi, mặc đồng phục thống nhất, là những sinh viên đến làm tình nguyện. Mẹ viện trưởng trò chuyện với Lâm Tịch vài câu rồi ra đón họ. Các bạn sinh viên quen cửa quen nẻo đi vào phòng dụng cụ lấy đồ nghề, rồi bắt đầu làm việc. Lâm Tịch đem tất cả những hình ảnh này quay thành video, và rời đi vào lúc náo nhiệt nhất. Nàng gửi video của trại trẻ mồ côi Tình Thương cho Lâm Độ Tích, sau đó trực tiếp ngồi tàu điện ngầm đến nhà anh Phùng. Nhà anh Phùng ở Mã Hưng Trang, chỉ cần đổi hai chuyến tàu điện ngầm là đến. Anh Phùng đến Kinh Thị lập nghiệp từ năm 20 tuổi, ở đây kết hôn sinh con. Vợ chồng họ từ mấy năm trước đã bỏ ra cả trăm vạn trả trước để mua một căn hộ cũ nát trong khu tập thể nhỏ ở Mã Hưng Trang, hiện tại cả nhà sáu miệng ăn đang sống trong căn nhà ba phòng một sảnh. Nhà anh ở tầng ba, không có thang máy. Lâm Tịch gõ cửa nhà anh, người ra mở cửa chính là mẹ của anh Phùng, dì Dương. "Tiểu Tịch đến rồi à? Mau vào đi, mau vào đi, sáng sớm chị Doanh của cháu đã nhắc cháu rồi đấy." Theo lời dì Dương truyền ra là một mùi thịt kho nồng nặc đến mức không ai có thể làm lơ. "Sáng nay cháu có chút việc, xong việc cháu liền qua đây ngay. Dì ơi, hai ngày nay dì vẫn khỏe chứ ạ?" Lâm Tịch nói, theo sau dì Dương vào nhà. Trên tay nàng xách theo một ít trái cây, đều là loại có giá tương đối cao, phẩm chất tương đối tốt. Dì Dương thấy vậy, liền trách móc nhìn nàng: "Cháu bé này, đã nói cháu bao nhiêu lần rồi, sao lần nào đến vẫn cứ mang đồ theo thế?" Lâm Tịch giả ngốc cười, đặt trái cây lên bàn trà: "Cháu vào xem chị Doanh ạ." "Đi đi, đi đi." Dì Dương xua tay với Lâm Tịch. Lâm Tịch đi về phía nhà bếp. Vợ của anh Phùng tên là Lý Doanh, là một kế toán viên công chứng, đang làm việc tại một văn phòng kế toán có quy mô khá lớn gần đó. Một tháng có 26 ngày đều bận rộn, bốn ngày còn lại thì tương đối nhàn rỗi. Mỗi khi đến lúc này, chị sẽ tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cả nhà. Lần nào chị cũng sẽ gọi điện thoại cho Lâm Tịch, kêu nàng qua chơi. Lâm Tịch cảm thấy điều may mắn nhất của mình, chính là ở cái thành phố xa lạ này lại gặp được những người ấm áp như gia đình anh Phùng. Bà nội nàng cũng cảm kích sự chăm sóc của họ, mỗi năm khi trái cây trong nhà chín, hoặc vào dịp lễ Tết, đều sẽ gửi đồ cho nhà anh Phùng. Dì Dương lại càng thường xuyên gọi điện thoại cho bà nội nàng. Hai người nói chuyện bằng hai thứ phương ngữ chẳng ăn nhập gì với nhau, vậy mà lại có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ. Hai bà lão đã hẹn nhau Tết năm nay sẽ gặp mặt. Lâm Tịch vào bếp giúp một tay, Lý Doanh cũng không khách sáo với nàng, đưa cho nàng một rổ hẹ. Lâm Tịch kéo một chiếc ghế, ngồi bên cạnh thùng rác nhặt rau. Vừa nhặt rau hai người vừa nói chuyện. Chờ sau khi trò chuyện về công việc của mỗi người gần xong, Lâm Tịch ghé sát vào Lý Doanh. "Chị Doanh, em nhớ chị có quen một anh cảnh sát hình sự, phải không ạ?" Lúc quyết định báo cảnh sát thay Lâm Độ Tích, Lâm Tịch đã cân nhắc chuyện này. Nàng đã nghĩ đến việc gửi video theo dõi vào hộp thư công khai của Cục Công an, cũng đã nghĩ đến việc giao video cho người của trại trẻ mồ côi Tình Thương. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không làm như vậy. Video theo dõi gửi đến hộp thư của Cục Công an, không biết khi nào mới được xem, sau khi được xem có được cảnh sát coi trọng hay không, nàng lại càng không biết. Giao cho trại trẻ mồ côi thì cũng được, nhưng tình hình tiếp theo nàng có thể sẽ không hỏi thăm được. Cho nên Lâm Tịch vẫn cảm thấy trực tiếp tìm người báo án là thích hợp nhất, mà bên cạnh nàng vừa hay lại có nguồn lực như vậy. Em họ của chị Lý Doanh vừa hay chính là một cảnh sát hình sự. "Em họ của chị đúng là vậy, sao thế, em gặp phải chuyện gì à?" Lâm Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước đây em có quen một người trên mạng, hai ngày trước em bỗng nhiên nhớ tới anh ấy, liền vào xem blog của anh ấy, thấy được một đoạn video." "Em nghi ngờ anh ấy đã bị hại." Lý Doanh và Lâm Tịch đã chung sống với nhau nhiều năm, chị biết nếu không có bằng chứng chắc chắn, Lâm Tịch sẽ không nói những lời như vậy. Thần sắc chị nghiêm nghị, buông dao phay xuống, móc điện thoại ra gọi điện. Nửa giờ sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục mùa đông của công an vội vã tới.