Ông Sở: Liên quan gì đến tôi? Rõ ràng là do Sở Thừa bắt đầu nói mà!
"Bố, mẹ, anh, hay là mọi người thử liên hệ với cấp trên của mình đi." Sở Nặc liếc nhìn cái xác zombie dưới đất: "Thứ này để mãi ở đây cũng không hay chút nào."
"Với lại, bây giờ mới 1 giờ 30 phút, biết đâu lát nữa lại có khách đến thì sao."
"Sở Nặc nói đúng, phải nhanh chóng báo cáo việc này lên trên." Ông Sở gật đầu.
"Hơn nữa, giữ xác con zombie này ở đây, ai biết được trên người nó có mang loại virus chưa biết nào không."
Sau khi quyết định bước tiếp theo, ngoài Sở Nặc, mọi người đều tìm một chỗ để bắt đầu gọi điện báo cáo với cấp trên của mình.
Ban đầu, Sở Nặc nghĩ rằng việc này sẽ gặp nhiều khó khăn, bởi vì chuyện này quá mức hoang đường.
Nhưng nhờ vào việc cả gia đình họ Sở đều giữ những vị trí quan trọng và làm việc rất nghiêm túc, đơn vị của họ rất nhanh đã tin tưởng vào báo cáo.
Dù đã là nửa đêm, nhưng sau khi nhận được báo cáo, các đơn vị mà gia đình họ Sở trực thuộc nhanh chóng hành động.
Những người đầu tiên đến siêu thị là bên cục trị an, nơi Sở Thừa làm việc, do chính cục trưởng trị an thành phố Y - ông Trần Trí Dương dẫn đầu.
Đi cùng ông ấy còn có sở trưởng nơi Sở Thừa công tác – Triệu Lập, và 30 đặc công được trang bị đầy đủ súng ống. Họ đứng ở cửa siêu thị mà không bước vào, tất cả đều mặc đồ bảo hộ.
"Cục trưởng Trần, sở trưởng Triệu." Sở Thừa đứng trong siêu thị, vẫy tay chào họ từ xa.
Sở Thừa đoán được người đến sẽ là người đứng đầu cục trị an.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa ông Trần Trí Dương từng là học trò của ông nội Sở. Vì cả công lẫn tư, ông ấy đến đây là điều hợp lý.
Hiện họ chưa vào siêu thị vì Sở Thừa đã báo cáo rằng trong siêu thị có zombie và tinh hạch, đồng thời chưa chắc chắn về khả năng lây nhiễm virus, nên cần chuẩn bị bảo hộ kỹ càng.
Những người thứ hai đến là nhóm đứng đầu cơ quan phòng dịch thành phố Y, gồm người đứng đầu cùng 60 nhân viên.
Ngay khi tới nơi, nhóm phòng dịch đã phong tỏa toàn bộ con phố nơi siêu thị nhà họ Sở tọa lạc và bắt đầu tổ chức sơ tán.
May mắn thay, con phố này là phố đi bộ, chủ yếu là cửa hàng, không có khu dân cư. Chỉ cần sơ tán vài chủ cửa hàng đang dọn dẹp sau giờ đóng cửa.
Tiếp theo, lãnh đạo của trường đại học và viện nghiên cứu nơi ông Sở và bà Sở công tác cũng đã tới.