Tằng Lỵ nhìn vào bình luận, lắc đầu giải thích: "Không thể nào là cô ấy được, bạn thân tôi thật sự rất ngây thơ, ra ngoài còn không dám đạp một con kiến, làm sao có thể đặt một lời nguyền độc ác như vậy? Hơn nữa có một điều tôi chưa nói, bạn tôi từ nhỏ đã sợ máu, đừng quên, lá bùa này được viết bằng máu!"
Nhìn thấy những bình luận đang chỉ trích bạn thân mình một cách dồn dập, Tằng Lỵ cảm thấy hoảng hốt. Cô ấy quay sang Bạch Miên, hét to: "Tôi gọi cô là đại sư vì tôi tôn trọng cô, nhưng cô không thể vu khống bạn tôi như vậy. Nếu bạn tôi thật sự muốn hại tôi, có rất nhiều cách để làm điều đó, sao phải tốn công đối tốt với tôi? Cô ấy còn tặng tôi phong bao, cho tôi ở miễn phí!"
Sau khi Tằng Lỵ hét xong, Bạch Miên mới từ từ nói: "Gia đình họ đối xử với cô rất tốt, nhưng không phải vì cô giúp họ thuyết phục chia tay mà là vì - cô sắp phải chết thay bạn thân của mình."
"Gì... có ý gì?!" Tằng Lỵ sợ hãi hỏi.
Bạch Miên vẽ một vòng tròn bằng ngón tay mảnh mai trên bàn: "Chúng ta thử đổi cách suy nghĩ, nhìn toàn bộ vấn đề từ góc độ của gã phượng hoàng..."
"Sau khi bị bạn cô đá, gã mất đi tất cả những gì sắp có được. Gã tức giận, quyết định phản đòn, nhưng gã gặp một vấn đề - làm sao tìm được bạn cô?"
"Sau khi chia tay, bạn cô đã xóa và chặn tất cả liên lạc với gã. Gã cũng không biết bạn cô ở đâu, manh mối duy nhất chỉ là căn nhà này. Gã biết đây là nhà của bạn cô, cô ấy thường ở đây, nên gã đã cải trang thành người giao hàng, đứng lén lút ở dưới tòa nhà trong thời gian dài."
"Ah!" Tằng Lỵ hét lên,"Lúc mới chuyển đến, dưới tòa nhà luôn có một người giao hàng đeo khẩu trang cầm hộp thực phẩm, tôi còn thấy kỳ lạ, sao lại có người gọi đồ ăn ngoài liên tục như vậy!"
"Đúng vậy," Bạch Miên gật đầu,"Người đó chính là gã phượng hoàng. Trong hộp thực phẩm của gã thực ra là một con dao cắt xương. Nếu bạn cô xuất hiện dưới lầu, gã sẽ đâm một dao vào cô ấy."
"Nhưng gã đã đợi suốt một tháng mà không thấy bạn cô, lại chỉ thấy cô ra vào. Gã cuối cùng xác định giờ đây là cô sống ở đây."
"Thấy tôi thì sao? Tôi không có liên quan gì với hắn, chỉ ăn cơm cùng hắn một lần thôi," Tằng Lỵ không coi trọng,"Hắn không thể nhầm tôi thành bạn tôi và giết tôi được, chúng tôi không giống nhau mà!"
"Các cô không giống nhau, nhưng gã cũng rất căm ghét cô, vì sau khi bị bạn cô đá, gã nhận được một đoạn ghi âm - đó là ghi âm cô khuyên chia tay, cô đã chê bai và hạ thấp gã trước mặt bạn cô. Gã đều biết rõ ràng."
Bạch Miên xích lại gần nói: "Cho nên, trong mắt gã, cô chính là người đã khiến gã mất đi cơ hội vào gia đình giàu có."
[Á đù, đoạn ghi âm này còn do ai đưa nữa? Chỉ có thể là bạn thân!]
[Ơ... đây không phải bạn thân, mà là con quỷ!]
[Kinh quá, cho nên từ trước giờ tôi không bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm, sợ gặp phải rắc rối như thế này. ]
[Bọn cuồng yêu lùi xa tôi ra, kết bạn với lũ yêu đương não chỉ biết bỏ qua tình bạn vì đàn ông thì nguy hiểm lắm. ]
[Nhớ câu này mãi, đừng can thiệp vào nhân quả của người khác, nếu không ác quả vốn thuộc về họ có thể sẽ đến với bạn. ]
Tằng Lỵ rùng mình: "Vậy hắn chắc chắn rất hận tôi rồi? Đợi đã, ai đã ghi âm, không phải là bạn tôi chứ? Tôi đã cố gắng khuyên nhủ cô ấy, sao cô ấy còn có tâm trạng ghi âm?"
Bạch Miên không trả lời câu hỏi đó, mà nói: "Sau khi nghe đoạn ghi âm đó, gã phượng hoàng không tìm được bạn của cô, đã chuyển mục tiêu giết người sang cô. Những sự việc không may cô gặp phải sau đó thực ra đều do gã sắp đặt!"
Tằng Lỵ nghe Bạch Miên nói xong, tay chân trở nên lạnh cóng.
"Vì khu căn hộ cô sống quản lý nghiêm ngặt, gã không thể vào tòa nhà, cho nên chỉ có thể chờ cô ra ngoài, nhiều lần tìm cơ hội ra tay."
"Ngày cô bị chậu hoa rơi trúng, là gã ném nó từ trên mái nhà, nhưng gã ném không trúng, chỉ làm cô bị thương ở chân, không nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi ném xong, gã lập tức chạy đi, vì vậy cô và cảnh sát không thể tìm được chủ nhân của chậu hoa."