Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn
Dương Chu03-05-2025 22:09:38
Lâm Từ lo lắng đưa Lục Ninh đến phòng y tế.
"Thầy Hoắc."
Sau khi chào hỏi liền đi vòng qua anh.
Hoắc Tân Ngôn nhìn thấy Lục Ninh đang bị cô nàng trùm đầu lại.
Từ giữa khe hở nhìn thấy mái tóc của Lục Ninh đã bị ướt, cô ngước mắt nhìn, những giọt máu đang chảy dọc đôi mắt cô và có vẻ như đều là màu đỏ.
Lâm Từ đỡ cô rồi bước nhanh ra ngoài, Hoắc Tân Ngôn quay người nhìn bóng lưng của Lục Ninh.
Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều ướt đẫm. ...
Lâm Từ trực tiếp mở cửa phòng y tế.
"Thầy ơi, bạn cùng lớp của em bị thương rồi!"
Cố Thìn vừa ngẩng đầu liền chạm mắt với Lâm Từ.
Lâm Từ có chút sửng sốt.
Đổi bác sĩ rồi?
Cố Thìn đứng dậy.
Cất tiếng hỏi: "Bị thương ở chỗ nào?"
Lâm Từ nhanh chóng đưa Lục Ninh ngồi một bên trên ghế.
"Ở đầu, chảy máu rồi."
Cố Tử từ phía sau chạy đến, trong tay cầm một hộp thuốc nhỏ.
"Cầm máu đúng không! Cái này tôi biết."
Nói rồi cậu ta lấy đồng phục trên đầu Lục Ninh xuống.
Đồng phục được cởi xuống, thấy gương mặt của người quen liền ngây người.
"Lão đại?!"
Cố Thìn nghe vậy chợt ngẩn người, tiến về phía này hai bước, thuận tiện trêu chọc Cố Tử một chút.
Lâm Từ sửng sốt nói: "Lão đại?"
Cố Tử vội vàng đổi giọng nói: "Sao người của lão đại lại bị thương rồi."
Lục Ninh cũng sửng sốt nhìn hai người bọn họ.
Lâm Từ có chút tức giận nói: "Người như lão đại cũng không tránh khỏi kẻ tiểu nhân! Một đám khốn nạn!"
Cố Thìn nghe vậy liền nhíu mày, quay đầu nhìn cô nàng nói: "Cô nói có người cố ý?"
Giọng của cậu ta có chút lạnh lùng nhưng Lâm Từ vẫn nghe ra được mấy phần sát khí.
Lâm Từ gật đầu.
Sắc mặt Cố Thìn rõ ràng tối sầm lại, quay đầu giúp Lục Ninh xử lý vết thương.
Vén mái tóc ướt đẫm của cô sang một bên, vết máu trên trán lộ ra cùng vết thương vô cùng đáng sợ.
Tay cậu ta run một chút, ánh mắt cũng đã thay đổi.
Cố Tử nghe thấy lời nói của Lâm Từ, quay lại nhìn cô nàng hỏi: "Là ai?"
Lâm Từ cũng rất tức giận đáp: "Chạy rồi, không nhìn thấy."
Cố Thìn không để cậu ta hỏi nhiều nữa.
"Cố Tử, phía sau có cái khăn sạch, đi lấy nó giúp tôi."
Cố Tử gật đầu, liền chạy ra phía sau lấy cái khăn.
"Mọi người, ở đây có máy sấy tóc không?"
Lâm Từ đi qua đây hỏi.
Cố Thìn lập tức hiểu ý.
Quay mặt ra sau lớn tiếng nói: "Cố Tử, nhìn phía sau xem có máy sấy tóc không."
Chẳng mấy chốc cậu ta lại chạy vào, cầm theo chiếc khăn sạch và máy sấy tóc.
"Tìm được rồi, tìm được rồi."
Lâm Từ với tay cầm máy sấy tóc, ngồi ở một bên sấy tóc và quần áo trên người cho Lục Ninh.
"Hai người là bác sĩ mới của trường sao?"
Cố Tử vẫn luôn nhìn Lục Ninh bên này, vừa nghe xong liền gật đầu.
"Hôm nay vừa mới tới à?"
"Ừ."
Vẫn là Cố Tử trả lời, Cố Thìn đang bận xử lý vết thương cho Lục Ninh.
Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, còn hỏi thăm Lục Ninh có đau không.
Lâm Từ bị chấn động.
Bác sĩ bây giờ đều dịu dàng và đẹp trai như này sao?
Trước đó cô nàng bị thương, người bác sĩ kia chỉ trực tiếp khử trùng rồi ngược lại, thậm chí còn không nói gì với cô nàng.
Thật là khác biệt.
"Sau này mỗi ngày tới đây, anh đổi thuốc cho em."
Lâm Từ nói: "Không phải đều tự lấy thuốc rồi tự đổi thuốc hay sao?"
"Em cởi áo khoác ra để Cố Tử sấy khô cho em, bên trong anh có quần áo để thay, em thay trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
Lâm Từ có ngốc đến đâu cũng nhìn ra được có điều gì không đúng.
Nào có bác sĩ nào lại quan tâm và thân thiết như thế này, còn đưa quần áo của mình cho người khác thay?
"Mọi người... quen biết nhau?"
Lâm Từ yếu ớt hỏi một câu.
Lục Ninh còn chưa kịp trả lời, Cố Tử đã lên tiếng trước.
"Ừ, họ hàng xa, tôi là anh họ xa của cô ấy."
Cố Thìn cũng nói tiếp một câu nói: "Tôi cũng vậy."
Lục Ninh: "..."
Lâm Từ nói: "Họ hàng xa? Anh họ?"
(Hết chương)