[Anh là nguồn hạnh phúc, là người duy nhất em ưng chịu]
Một câu vừa văn vẻ lại chứa đầy hàm ý, đây chính là lời tỏ tình "tính toán kỹ lưỡng" của cô dành cho cậu.
Với Thời Dịch thì tấm thiệp tầm thường này mới chính là món quà quý giá nhất.
"Thiệp viết gì đó?" Hà Úy Nhiên vòng ra sau Thời Dịch, muốn tìm hiểu thêm.
Ngón tay Thời Dịch đặt ở nếp gấp tấm thiệp gập đôi lại, lưu loát cất vào trong túi áo trước ngực.
Cái túi áo vốn chỉ để trang trí lần đầu tiên được phát huy tác dụng.
Đó là vị trí gần với trái tim nhất, sự coi trọng của Thời Dịch với món quà này không cần nói cũng biết.
Nhưng cô gái nhỏ khi nãy còn mạnh dạn tặng quà giờ đã căng thẳng đến độ không nói được lời nào, có lẽ vẫn còn ngượng ngùng nên cứ cúi gằm xuống, màu đỏ lan từ mặt xuống đến tận cổ.
Thời Dịch nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Kha Tuyết bực bội trong lòng, vốn nghĩ món quà hơn 2000 tệ của mình tặng cho cậu sinh viên có hoàn cảnh gia đình bình thường cũng xem như đắt đỏ, nhưng rõ ràng chiếc đồng hồ kia của Ngu Trĩ Nhất cũng không hề rẻ.
Nếu như bây giờ cô ả đưa đôi giày ra thì khác nào đúng lúc mang ra so sánh?
Nhưng cô còn một con át chủ bài nữa!
Kha Tuyết cười cười, cố ý dẫn dắt trọng tâm câu chuyện: "Dù là quà gì cũng đều là tấm lòng của người tặng."
"Được rồi, xem quà xong rồi, bọn mình tiếp tục hát chứ nhỉ? Tớ đã bao hết phòng này rồi, đồ uống cũng đã gọi, thế mà chỉ ngồi nói chuyện thì phí lắm."
Trong từng từ cô ả nói đều như đang thể hiện mình "bỏ tiền" cho Thời Dịch.
Đầu mày Thời Dịch cau lại nhưng chỉ khẽ thoáng qua, không thể hiện sự mất kiên nhẫn ra bên ngoài.
Cậu cứ nghĩ Hà Úy Nhiên và hai cậu bạn cùng phòng bỏ tiền, định sau khi về sẽ trả lại chi phí cho nhóm các cậu, không ngờ chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của Kha Tuyết.
Có điều cậu sẽ biến chuyện này thành mình nắm quyền chủ đạo.
Thời Dịch cất chiếc hộp đồng hồ nằm trên bàn, cất cao giọng cười nói: "Cảm ơn mọi người đã dành thời gian chúc mừng sinh nhật mình, hôm nay hết bao nhiêu mình mời."
Ngữ khí kiên quyết của cậu không phải chỉ thuận miệng đùa giỡn.
Hà Úy Nhiên và Kha Tuyết liếc nhau, vô lực nhún vai: Cái gì giúp được đều giúp rồi, giờ đành chịu thôi.
Bạn cùng phòng thấy không khí có vẻ không ổn bèn nhanh chóng đứng ra hòa giải: "Anh Dịch, bọn mình ăn bánh, nhận quà xong hết thì làm gì tiếp đây?"
Tâm trạng Thời Dịch rõ là đã tốt hơn nhiều, khóe miệng nhếch lên, cầm mic nói: "Nếu đã ở phòng hát thì mình cũng góp một bài."
Cái mic được đặt ngay giữa bàn nhưng lần đầu Thời Dịch chủ động cầm lấy.
Bài hát mà cậu chọn có tên "7%".
Khúc nhạc dạo vang lên, Thời Dịch tiến về trước hai bước, lúc đi ngang qua Ngu Trĩ Nhất thì ghé đầu nói nhỏ bên tai cô: "Nghe kỹ nhé."
"My babe my treasure I swear my forever
My babe my treasure I love you forever
My babe my treasure I really don't wanna leave
Oh, gonna Forever be with you I'm here waiting for you"
Giọng hát trầm bổng êm ái, giống như âm thanh của tự nhiên.
Những từ tiếng Anh trong bài hát phát ra từ miệng cậu cứ như là đang nói lời âu yếm, có thể mê hoặc lòng người.
Cặp mắt đa tình nhấp nháy ánh sáng như là những đóa hoa kiều diễm nở rộ trong con ngươi.
Tầm mắt cậu vẫn dừng trên gương mặt của cô gái nọ, tình ý đong đầy nhìn là thấy.
Buổi chúc mừng coi như kết thúc tốt đẹp, đến mười rưỡi họ mới rời đi.
Kha Tuyết không muốn tự chuốc lấy nhục nhã nên không tặng món quà đắt đỏ kia. Vì ngay khi lời bài hát cất lên thì ai cũng hiểu rõ tâm tư của Thời Dịch.
Lịch thiệp tiễn ba cô gái lên xe, ba cậu trai cùng phòng kia thì cũng ngồi lên một chiếc xe đi về.
"Anh Dịch, đêm nay ông không về phòng à?"
Thời Dịch vẫy tay với nhóm bạn, thẳng thắn thừa nhận: "Không về."
Bạn cùng phòng quăng cho hai người một ánh nhìn mập mờ, Ngu Trĩ Nhất da mặt mỏng khẽ khàng cúi đầu, ngón chân di di trên mặt đất.
Cho đến khi mọi người về hết, cô mới thả lỏng hơn một chút.
Cũng chỉ có một chút xíu thôi.
Vì bây giờ không có cách nào đối mặt với Thời Dịch như trước kia được nữa.
Đến cùng cô vẫn không kìm được bày tỏ tình cảm thầm kín của mình.
Cô nghĩ đây không phải một tình yêu đơn phương đầy khổ sở, mà là tình yêu ẩn chứa những bất ngờ đến từ đôi bên. Nhưng quá trình chờ mong câu trả lời tựa như đợi phán quyết, một khi người kia còn chưa nói khỏi miệng thì cô vẫn chưa thể nào yên lòng.
"Mình đi thôi."
Thời Dịch dắt tay cô.
Bọn họ cũng vừa mới tới thành phố C, vẫn chưa quen thuộc đường phố nơi đây, có điều ở đây là khu vực thành thị, dù không biết đường cũng không đến nỗi đi lạc.
Biển chỉ đường đến một công viên, Ngu Trĩ Nhất không nhớ đường lắm, nhưng cô biết chỉ cần đi theo Thời Dịch sẽ không có vấn đề gì.
Rõ là hai người nắm tay nhau, khoảng cách đã vô cùng thân mật, nhưng giờ phút này lại chẳng biết mở lời thế nào.
Trời tháng Chín vẫn còn muỗi xuất hiện, Ngu Trĩ Nhất đang đi bỗng thấy bên tay trái hơi ngứa.
Mà bên tay kia lại đang bị Thời Dịch nắm chặt, cô cũng không muốn buông ra.
Động tác vô thức của Ngu Trĩ Nhất khiến Thời Dịch chú ý, cậu quay sang hỏi: "Sao thế?"
"Hình như em bị muỗi đốt, hơi ngứa."
"Bị đốt chỗ nào?"
Ngu Trĩ Nhất nhìn về phía tay trái của mình, Thời Dịch lập tức buông tay, sờ soạng túi quần lôi ra một chiếc vòng tay màu xanh đeo lên cổ tay cô: "Đây là vòng tay đuổi muỗi."
"Sao anh lại mang theo cái này vậy?"
"Chuẩn bị cho em đó."
Vốn là đồ chuẩn bị cho cô nhưng đi ra khỏi chỗ hát lại quên béng mất, giờ mới nhớ ra.
Không phải vì không để ý mà là... thực ra cậu cũng không được bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Lúc mở tấm thiệp màu hồng chứa đựng tình yêu của ai kia, cậu đã không thể nào khôi phục được sự bình tĩnh.
Cả đoạn đường đi trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh hai người ở bên nhau.
Ngu Trĩ Nhất sờ sờ chiếc vòng: "Chỉ có một cái ạ? Còn anh thì sao?"
"Anh là con trai, không cần dùng đồ này." Mặt mũi đàn ông dù thế nào cũng phải giữ chặt.
Ngay cả chiếc vòng cũng được mua theo kiểu dáng thiết kế đặc biệt, có thể thấy được người mua đã để tâm đến nhường nào.
Ngu Trĩ Nhất lấy lại can đảm khi trước, chủ động nắm tay cậu, giọng nói ngọt ngào mềm mại dường như có thể thấm vào tận trong tim: "Em nắm tay anh, đứng bên cạnh anh là được rồi!"
Lúc bước vào công viên, các cô các bà đứng nhảy múa bên trong đã về hết, người đi tản bộ cũng rời đi. Dù có đèn đường soi sáng vẫn thấy không gian có chút lạnh lẽo.
Các chỗ vui chơi trong công viên đều đang trống người, mắt Ngu Trĩ Nhất dán chặt vào chiếc cầu trượt.
Trước đây cô khá thích chơi trò này, vì trò này chỉ cần trèo lên trên là có thể chơi được. Nhưng sau này chuyển nơi ở, bình thường đều phải đi học, cũng không còn thời gian rảnh rỗi để đi chơi nữa.
Thời Dịch liếc cái là biết được suy nghĩ trong lòng cô: "Muốn chơi thì cứ chơi đi."
"Nhưng em lớn rồi mà." Lớn vậy rồi mà còn chơi trò trẻ con thì xấu hổ lắm.
"Em vẫn chỉ là em bé mà thôi." Thời Dịch cười với cô: "Em bé chưa lớn."
Có lẽ ngữ khí của cậu quá mức nuông chiều, Ngu Trĩ Nhất chầm chậm trèo lên.
Ngồi ở trên cao có một cảm giác vô cùng khác biệt.
"Nhỡ em trượt xuống mà ngã thì phải làm sao?" Cái cầu trượt này còn thiết kế uốn lượn, chả biết chừng khi trượt xuống mông lại hôn đất trước tiên.
Nhưng rồi Thời Dịch đứng đón bên dưới, cam đoan chắc chắn với cô: "Không ngã đâu."
Ngu Trĩ Nhất chầm chậm ngồi xuống, hai tay mượn lực trượt dần xuống dưới.
Ngay khi đôi tay cô chuẩn bị bám chặt lấy thành cầu trượt, hai chân gần chạm đất, Thời Dịch đứng cuối đường dốc cúi xuống ôm lấy cô, vững vàng ổn định không hề khiến cô hoảng sợ.
Cô nghĩ, khi còn bé mình thích chơi trò này đến vậy, có lẽ vì cô biết mỗi khi mình trượt xuống sẽ có Thời Dịch đứng dưới chờ, che chở cho cô.
Bắt đầu từ khi ấy, đáy lòng cô đã ỷ lại Thời Dịch.
Thời Dịch không định dẫn cô vào sâu bên trong, lo lắng đi vào đó càng nhiều muỗi hơn.
Lúc đi đến bên lề đường, Thời Dịch nhắc nhở cô: "Em báo với bạn cùng phòng đêm nay không về nhé."
"Em cũng không về ạ?" Cô tưởng là bọn họ sẽ về muộn một chút thôi.
Thời Dịch không giải thích mà hỏi ngược lại một câu đầy ẩn ý: "Không thì ai sẽ đón sinh nhật với anh đây?"
"..." Ngay cả lý do phản bác cô cũng không có.
Rồi sau đó cô mừng rỡ giơ tay: "Em đón sinh nhật cùng anh!"
Sinh nhật 18 tuổi luôn có một ý nghĩa khác biệt, lúc đầu cô còn nghĩ phải làm gì mới có thể đón sinh nhật Thời Dịch ngay thời khắc 12 giờ.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên ở chung một phòng, thậm chí còn có chút quen thuộc.
Ngu Trĩ Nhất nhìn thấy tin nhắn mới trong nhóm chat 3 người.
Khương Mịch Nhĩ đã kể lại chuyện gặp Thời Dịch ở chỗ karaoke trong nhóm chat, cũng biết Ngu Trĩ Nhất đến tìm Thời Dịch.
Hai người kia đều biết kế hoạch của cô nên rất quan tâm đến tiến độ phát triển.
Nhan Hi: [Tỏ tình chưa? Tỏ tình chưa?]
Khương Mịch Nhĩ bồi thêm: [Nếu cậu ấy còn không dám tỏ tình thì chị em mình đưa luôn tiểu thuyết cho Thời Dịch đọc đi!]
Ngu Trĩ Nhất nhanh chóng nhắn lại: [Hai người ở yên đấy cho em nhờ!]
Tỏ tình là một chuyện, tiểu thuyết lại là một chuyện khác. Trước đây khi viết truyện là muốn giấu diếm tâm sự thiếu nữ của mình, nếu như bị đương sự biết được thì sợ rằng cô sẽ xấu hổ đến nỗi không thể nhìn mặt Thời Dịch mất.
Đang nhắn tin trong nhóm chat, Thời Dịch bỗng nhiên đi tới hỏi: "Nhất Nhất, giờ em có đói không?"
Cô xoa bụng: "Cũng hơi hơi ạ."
Thời Dịch lấy điện thoại mở app: "Muốn ăn gì? Để anh đặt đồ."
Ngu Trĩ Nhất đứng bên cạnh cậu, thò đầu sang nhìn điện thoại. Thấy đủ loại cửa hàng khác nhau, vô thức hỏi: "Giờ còn mua được bánh gato nữa không ạ?"
Thời Dịch dừng ngón tay đang lướt trên màn hình, ngoảnh lại: "Em vẫn còn muốn ăn bánh gato à?"
Cô lắc đầu: "Sinh nhật 18 tuổi của anh cũng cần có bánh gato chứ."
Thời Dịch: "Hồi nãy đã ăn rồi, nếu ăn nữa thì hơi ngấy."
"Nhưng bánh gato có ý nghĩa khác mà!" Dù không ăn được bao nhiêu, nhưng quá trình châm nến ước nguyện cực kỳ có ý nghĩa đó! Cô vẫn luôn cho là như vậy.
Thời Dịch đột ngột cúi đầu, vươn tay véo nhẹ má cô: "Anh đã có cái còn thích hơn rồi."
Có lẽ cô gái nhỏ không hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói, còn thật sự bắt đầu gọi đồ ăn đêm.
"Ăn pizza được không ạ?"
"Được." Cậu sẽ không chỉ nói "em thích là được", mà còn dùng một giọng điệu khác chiều theo câu trả lời của cô, tỏ ý mình vui vẻ đồng ý với sự lựa chọn của cô.
Ngu Trĩ Nhất chọn một phần pizza cỡ lớn, lại nhấp vào một quán trà sữa đặt một cốc chè xoài bưởi(1). Quay sang hỏi người kia: "Anh muốn uống gì ạ?"
(1)Chè xoài bưởi hay còn gọi là Dương Chi Cam Lộ là một loại món tráng miệng của Hồng Kông. Thường bao gồm xoài thái hạt lựu, bưởi, thạch hoặc trân châu, nước cốt dừa và sữa. Món này phổ biến trong nhiều nhà hàng Trung Quốc và cửa hàng tráng miệng ở Hồng Kông cũng như Singapore, Quảng Đông và Đài Loan – theo Wikipedia)
Thời Dịch nhận điện thoại, lướt vài cái, nhìn thấy tên trà sữa thì ấn nút "+".
Lúc thanh toán Ngu Trĩ Nhất liếc qua, trà sữa Thời Dịch đặt hình như tên là "yakult boba dâu", một cái tên vô cùng ngọt ngào.
(Ảnh minh họa)
Cô nhớ rõ Thời Dịch rất ít khi uống đồ ngọt như vậy.
Tầm giờ này cũng chẳng mấy ai còn gọi đồ, shipper nhanh chóng giao hàng đến.
Ngu Trĩ Nhất vừa mở đồ ra, hương vị pizza chui thẳng vào mũi, bụng cô còn phối hợp vang lên hai tiếng.
Thời Dịch cười cô: "Xem ra thật sự đói nhỉ."
Cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, giận dỗi mở hộp đồ ăn, ném găng tay dùng một lần cho cậu, nạt nộ: "Ăn!"
Nhưng thật sự cô... đáng yêu quá đi mất, chẳng có một chút gọi là uy hiếp nào.
Dương Chi Cam Lộ rất ngon, cả yakult boba dâu cũng tuyệt chả kém.
Thời Dịch uống một ngụm, thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm cốc yakult trong tay mình, hào phóng chìa sang: "Muốn uống thử không?"
"Ơ... nhưng mà..." nhưng mà dùng chung một cái ống hút thì cũng coi như là hôn gián tiếp rồi còn gì?
Tuy cô khá mong chờ nhưng tính tình thiếu nữ vẫn còn rụt rè.
Thời Dịch cười rạng rỡ, đẩy cốc yakult đến trước mặt cô, nói thêm: "Ngọt lắm đó."
Ngu Trĩ Nhất cầm lấy cốc yakult, cúi đầu hút một ngụm.
Đúng thật là... ngọt vô cùng.
Cô gái nhỏ ôm cốc yakult, cảm giác nong nóng trên gương mặt chưa hề tan đi.
Cô hút thêm vài ngụm rồi để xuống.
Người bên cạnh chẳng có ý ghét bỏ, lại cầm cốc yakult lên cho ống hút vào miệng, động tác cực kỳ tự nhiên.
Cứ ngỡ thời gian dài đằng đẵng, chẳng ngờ nhoáng cái đã mười một giờ năm mươi phút.
Còn mười phút nữa là đến sinh nhật Thời Dịch.
Cô muốn khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, mình sẽ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
Thời Dịch bật chế độ yên lặng trên điện thoại, lúc này không ai có thể quấy rầy cậu.
Hai người đứng bên cửa sổ, Ngu Trĩ Nhất ôm điện thoại nhìn trừng trừng, nóng lòng mong ngóng từng giây từng phút trôi qua.
Tiếng chuông điểm 0 giờ.
Ngu Trĩ Nhất cười rạng ngời, vội vã quay sang chúc cậu: "Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Vừa ngoảnh sang liền chạm phải đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười lại tràn ngập dịu dàng, chẳng thể nào dời mắt nổi.
Lại thấy tay Thời Dịch luồn vào túi áo lấy ra một tấm thiệp màu hồng, Ngu Trĩ Nhất bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cậu biết rõ còn cố hỏi: "Nhất Nhất có thể giải thích cho anh món quà sinh nhật này có nghĩa là gì không?"
"Anh, anh xem là tự hiểu mà!" Cô gái nhỏ xoay người tính chạy đi, lại bị một cánh tay vươn ra bất thình lình chặn lấy, kẹt giữa người nào đó và cái cửa sổ.
Cậu giơ tấm thiệp lên, trêu đùa trắng trợn: "Ừm, anh ngốc quá nên không hiểu gì cả."
"Thế thì anh đừng biết nữa là được rồi."
"Vậy không được, quà mà Nhất Nhất tặng nhất định phải để trong lòng."
Cái người này rõ ràng cố ý trêu cô, Ngu Trĩ Nhất sao có thể khuất phục, quay ngoắt đầu sang một bên, không cho cậu được như ý.
Thời Dịch buông lỏng tay, nhưng cô cũng không trốn nữa.
Cánh tay vừa buông kia lại kề sát vào eo cô, ôm lấy cơ thể cô vào lòng. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, người nào đó kề tai khẽ khàng nói: "Có biết vì sao anh đặt cốc yakult kia không?"
Ngu Trĩ Nhất hơi lắc đầu, căn bản không dám nhìn cậu.
Nhưng dáng vẻ mềm yếu yểu điệu của người con gái vốn khiến người ta thương yêu không ngớt, cậu có vô số lời trong lòng muốn bày tỏ với cô: "Vì cái ngày nghỉ hè anh uống bia ấy, anh rất tỉnh táo."
Cậu nói thêm: "Môi Nhất Nhất y như dâu tây vậy, vừa ngọt lại mềm, khiến anh chỉ muốn được hôn mãi lên đó."
Lời vừa dứt, cánh môi mềm bị che phủ, cảm giác tê dại như dòng điện truyền vào người.
Ngày có hơi men đó rất tỉnh táo nên mới hôn em.
Thì ra không phải mình cô đơn phương.
Chàng trai mà cô thích vừa hay cũng thích cô.
Tình cảm chôn giấu trong lòng bao năm qua giờ phút này được đáp lại, niềm hạnh phúc lấp đầy trái tim, tràn sang cả các phần khác của cơ thể như một sự xoa dịu dỗ dành.
Cánh tay mềm mại nõn nà của thiếu nữ chầm chậm đặt lên cổ Thời Dịch, đáp lại nụ hôn của cậu.
Sự chủ động của cô như một sự khích lệ, ngón tay Thời Dịch mơn trớn gò má mịn màng của cô rồi dời xuống bờ vai. Đầu cô gái bị áp lên cửa sổ thủy tinh, đôi tay cậu từ từ dịch chuyển, vòng lấy cái eo thon của người con gái, dần dần tăng thêm sức lực.
Điểm khác biệt của nụ hôn này so với trước là môi răng quyện vào nhau, vị ngọt nơi đầu lưỡi truyền vào miệng.
Sau đó, cô vẫn thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, chính miệng nói ra ý nghĩa tấm thiệp cho cậu nghe.
"Thời Dịch, em thích anh, hi vọng... anh cũng có thể thích em."
"Được."
Sinh nhật 18 tuổi đại diện cho cuộc đời con người bước sang một giai đoạn mới.
Trách nhiệm cậu phải gánh vác lớn hơn trước, nhưng cũng có thể tự do theo đuổi người trong trái tim mình.
Sau lễ quốc khánh Thời Dịch cũng đi học quân sự, chỉ là các cậu gặp may, ba ngày liền trời đều mưa, khi ấy các cậu được ở trong phòng ăn tập thể xem phim, các bộ phim đều có chủ đề về quân đội.
Ngu Trĩ Nhất tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, nghĩ thầm bọn họ may mắn thật, tiết trời học quân sự mấy ngày sau cũng mát mẻ hơn.
Trở lại trường học, khôi phục cuộc sống đi học bình thường.
Mười ngày họ chưa được gặp nhau, lại thêm lịch học kín mít, bài tập cũng phải làm để nộp lại cho giáo viên.
Phòng học mỗi tiết của bọn họ không trùng nhau, có đôi khi lớp lý thuyết và lớp ngành ngôn ngữ Trung học gần nhau, Ngu Trĩ Nhất sẽ đứng ngoài chờ cậu.
Tỉ lệ nam nữ của khoa máy tính mất cân đối nghiêm trọng, một cô gái xinh đẹp như vậy đứng ngoài phòng học, khiến bao chàng trai không kìm được đưa mắt liếc nhìn.
Hà Úy Nhiên gõ bàn Thời Dịch nhắc nhở: "Bạn nhỏ nhà ông đến kìa."
Thời Dịch ngẩng đầu, quả nhiên thấy cô đang đứng ở cửa sau phòng học.
Cậu lặng lẽ ra dấu tay với cô.
Hai phút sau cuối cùng giảng viên cũng cho tan học.
Trong phòng ồn ào hẳn lên: "Anh Dịch, bạn gái cậu tìm này!"
Chuyện này chẳng phải lần đầu nhưng Ngu Trĩ Nhất vẫn ngại ngùng, lúc những người kia đùa giỡn thì cô vẫn chỉ đứng yên, chẳng dám bước vào.
Thời Dịch cũng mặc kệ nhóm bạn trêu đùa không ngăn cản, dường như chỉ mong sao ai cũng biết quan hệ của hai người.
Một tay Thời Dịch cầm sách, tay kia nắm tay cô: "Đi thôi, bạn gái bé bỏng của anh."
"Anh! Sao anh cũng trêu em thế!" Bạn trai cũng không đứng về phía mình, đáng ghét quá đi mất.
"Lẽ nào lời các cậu ấy nói không phải sự thật à?"
"Là thật, nhưng mà... đang chỗ đông người."
Thời Dịch nắm tay cô: "Cũng không tính là đông đâu."
Chỉ mong sao cả trường đều biết mới tốt, thế thì không ai theo đuổi cô nữa. Đừng tưởng cậu không biết có vài thằng con trai đang nhăm nhe xin wechat của cô!
Gần đây Thời Dịch và mấy người cùng ngành đang nghiên cứu phần mềm gì đó, Ngu Trĩ Nhất không hiểu kiến thức chuyên ngành mà cậu nói, nhưng cô rất kiên nhẫn, lúc Thời Dịch làm việc thì cô sẽ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh chờ.
Không làm ồn không nhõng nhẽo cũng không giục cậu.
Vào lúc này có một chàng trai mặc áo màu nâu đi đến, thuận tay kéo ghế ra ngồi, chân dài tự nhiên gập lại.
Chàng trai này mày rậm mắt sâu, tỷ lệ các đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo, ấn tượng nhất là chiếc khuyên bạc bên tai trái thể hiện cá tính của anh.
Một tay anh ta cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì, bỗng cảm nhận được ánh mắt của Ngu Trĩ Nhất, anh ngẩng đầu lên khá hứng thú đánh giá cô.
Trông anh chàng này hơi quen, hình như cô đã từng thấy ở đâu đó nhưng lúc bất chợt không thể nhớ ra.
Dáng vẻ bề ngoài của anh chàng rất xuất sắc, nhưng trong mắt Ngu Trĩ Nhất thì ngoại trừ Thời Dịch ai cũng như nhau.
Cô chỉ thoáng nhìn một chút rồi dời mắt, tiếp tục ngắm nghía bạn trai của mình.
Sau đó lại có thêm một cậu bạn đi vào, vừa thấy anh chàng kia đã chỉ ngay vào cổ anh: "Anh Giang, cổ anh..."
Anh chàng kia giơ tay lên, ngón tay chuẩn xác chạm vào vệt hồng hồng trên cổ, hiển nhiên là anh ta biết rõ.
Anh kéo kéo cổ áo, trên thực tế cũng chỉ làm ra vẻ, nói thêm: "Đành chịu thôi, con mèo nhỏ trong nhà dính người quá."
Thời Dịch nghe được đoạn đối thoại của hai người kia, quay sang gọi: "Giang Trì Châu."
Ngu Trĩ Nhất mở to mắt, thì ra anh ta chính là Giang Trì Châu!
Cuối cùng cũng biết vì sao lại thấy quen, tên chó trúc mã trong miệng Nhan Hi chẳng phải chính là Giang Trì Châu sao?
Thời Dịch và Giang Trì Châu trao đổi thuật ngữ trong ngành mà cô không hiểu được, cô chỉ có thể rút ra kết luận từ trong lời khen ngợi của bạn học khác... Giang Trì Châu rất giỏi, chỉ mấy phút đã giải quyết xong vấn đề khó nhằn của bọn họ.
Trên đường đến căn tin cùng Thời Dịch, Ngu Trĩ Nhất hỏi: "Anh ấy chính là đàn anh Giang Trì Châu học năm ba ạ?"
"Ừ."
Đối chiếu người với tên gọi, Ngu Trĩ Nhất đã biết rồi. Cô còn nghe được Giang Trì Châu đã mang về cho trường học rất nhiều vinh quang, bèn thuận miệng khen: "Anh ấy giỏi thật đấy."
Thời Dịch híp mắt: "Nhất Nhất nhà mình được đấy nhỉ, vừa mới đến mà đã bắt đầu khen con trai khác rồi."
Nửa câu trước tựa như một câu chú, Ngu Trĩ Nhất vô thức vội bịt chặt miệng lại, lắc đầu với cậu.
Giang Trì Châu đã học ba năm ở trường, năng lực xuất chúng, người nhắc đến anh ta đều nói như vậy nên cô cũng vô thức nói theo.
Thực ra cô với Giang Trì Châu chẳng quen biết nhau.
Trốn tránh là điều không thể, cô đành phải dỗ dành Thời Dịch đang hờn dỗi: "Em không quen ai hết, cũng chẳng hiểu ai cả, em chỉ khen mỗi mình anh thôi ấy."
"Nhất Nhất nhà mình lớn rồi, còn dám nói dối trước mặt anh nữa."
"Em có nói dối đâu, em nói thật mà! Trong lòng em anh mới là người giỏi nhất!"
"Cái miệng này học ai mà nói năng ngọt xớt thế?"
Cô vuốt ngực, đôi mắt tràn đầy chân thành chớp chớp: "Lời trong lòng em mà."
"Được, anh cho em một cơ hội chuộc lỗi."
"Anh nói đi!" Cô phạm lỗi, cô nhận phạt.
"Vừa nãy thấy cổ của Giang Trì Châu không?"
"Cái chỗ bị mèo cào ấy ạ?"
"Anh ta nói là bị mèo cào em có tin không?"
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu.
Dù sao thì cô cũng là một tác giả tiểu thuyết đó! Chưa từng làm nhưng cũng biết, cái vết đó bảo là Nhan Hi cắn thì còn nghe được.
"Xem ra Nhất Nhất cũng không phải đồ ngốc nghếch nhỉ."
"Em... thì... tại anh ấy lấy lý do chả tin được ấy chứ."
"Ừm, nếu như là anh thì sẽ không tìm cớ."
"Anh chẳng có thì đương nhiên chả cần tìm cớ rồi."
"Thế thì phải nhờ cả vào em đó."
"Nhờ em?"
Cô, nhờ cô... cắn á?
Chẳng biết khi nào cô đã bị Thời Dịch đưa vào một góc tối.
Chỗ này cô biết, chính là địa điểm hẹn hò nổi tiếng trong trường, nhưng chẳng ai đến đây vào ban ngày cả!!!
Thời Dịch khom lưng cho thích hợp với chiều cao của cô, khóe mắt cong cong, môi nở nụ cười.
"Chuộc lỗi nào bạn gái bé bỏng của anh."