"Ngày tàn nắng, trăng khuyết chìm, vén mành trông phương xa. Ngân Hà lững lờ giữa đêm lạnh, cung đình khóa trời thu"(1)
(1)Hai câu thơ trong bài "Hỉ Thiên Oanh – Hà Tản Khởi" của Hạ Tủng.
Trong cung điện đơn sơ vang lên tiếng đọc thơ của một tiểu cô nương, âm thanh trong trẻo còn vài phần non nớt.
Ma ma ôm chăn đệm đã phơi khô vào trải lên giường trong điện.
"Công chúa, khụ khụ..." Vừa muốn cất lời đã bị cơn ho chặn lại.
Tiểu cô nương vội để quyển sách xuống: "Ma ma, bà lại ho à?"
"Lão nô không sao, không sao."
Nhìn công chúa Gia Hòa mới chín tuổi, ma ma đành nuốt những lời chua xót xuống bụng.
Mẫu phi của công chúa Gia Hòa là dân thường, nhưng vì dung mạo xinh đẹp nên được hoàng đế cải trang vi hành nhìn trúng. Ông đưa người con gái ngây thơ rạng ngời vào cung, sủng ái vô cùng.
Sau đó bà hạ sinh công chúa Gia Hòa, hoàng đế vui mừng tấn phong bà lên làm Quý phi.
Thế nhưng cây to đón gió, quý phi không có gia tộc đằng sau trở thành cái gai trong mắt những kẻ khác, bọn chúng lập mưu hãm hại khiến quý phi trẻ tuổi bị hoàng đế lạnh nhạt, cuối cùng trở thành chán ghét.
Trong hậu cung này, phi tử không có gia tộc dựa vào lại mất đi sự sủng ái của hoàng đế phải chịu sự khinh rẻ ức hiếp, cả thể xác và tinh thần bị hành hạ không chịu được bao lâu đã qua đời, để lại công chúa thơ dại.
Ban đầu hoàng đế còn thương xót con gái, nhưng là hoàng đế thì đâu thiếu hoàng tử công chúa?
Thời gian qua đi, hậu cung lại có thêm hoàng tử công chúa khác, hơn nữa có người cố ý gây khó dễ, dần dần tiểu công chúa đã bị lãng quên nơi cung điện vắng vẻ.
Tuy mang danh hào công chúa nhưng so ra nàng còn kém cả đại cung nữ của sủng phi.
Người trong hoàng cung đã quen thói gió chiều nào theo chiều ấy, ngay cả cung nữ thái giám cũng bị điều đi chỗ khác, chỉ còn lại công chúa Gia Hòa và một ma ma.
Trước kia ma ma cũng muốn xin hoàng thượng làm chủ cho công chúa, hoàng thượng chỉ răn dạy vài câu, chuyện này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, dẫu vậy đã khiến vài người nổi lên tâm tư độc ác.
Ma ma cuối cùng cũng nhìn rõ lòng người bạc bẽo, không dám làm gì nữa, thầm nghĩ an phận ở bên tiểu công chúa, chăm sóc nàng đến khi khôn lớn.
"Ma ma, bà uống nước đi." Cũng may công chúa Gia Hòa hiểu chuyện, tính tình không kiêu căng phách lối.
Ma ma sinh bệnh nhưng chẳng có người đến thăm khám.
Hoàng cung đang chuẩn bị cho yến tiệc mùa thu, công chúa Gia Hòa không hề biết chuyện này vì ma ma bị bệnh không thể ra ngoài.
Công chúa Gia Hòa chỉ nhớ trong thái y viện có một người là Lý thái y, người này nhiệt tình không nề hà cực nhọc, nàng bèn chạy đến mời Lý thái y tới.
Lý thái y thấy tình cảnh thê lương chỗ này, nhớ lại lúc quý phi còn được sủng ái, thở dài không thôi.
Có Lý thái ý giúp đỡ, bệnh của ma ma cuối cùng đã đỡ hơn.
Bên ngoài tiếng cười nói náo nhiệt, Lý thái y buột miệng: "Là yến tiệc mùa thu!"
Công chúa Gia Hòa khao khát nhìn về hướng ấy.
Nàng rất muốn được đến chỗ náo nhiệt như vậy.
Tiểu công chúa chỉ có một mình vô cùng buồn chán, nghe thấy âm thanh rộn rã cứ trông ngóng mãi về phương xa.
Nhưng nàng nhớ lời ma ma dặn, không được chạy lung tung trong hoàng cung, nàng đành phải ngồi buồn thiu bên ngoài cung điện, nghịch nghịch mấy viên đá dưới chân.
"Á!" Bỗng dưng có một người nhảy xuống tảng đá lớn trước mặt khiến nàng sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất.
Thời Dịch nhảy từ trên xuống không để ý thấy có một tiểu cô nương ở dưới.
Thấy nàng bị mình dọa giật mình ngã ngồi trên đất, Thời Dịch vươn tay, nhẹ nhàng khéo nàng dậy. Trai gái lên bảy đã biết khác biệt, nhưng cậu sống ở biên giới từ nhỏ, theo cha về kinh thành chưa lâu nên vẫn chưa học được bộ dạng văn nhã.
"Ngươi là tiểu cung nữ à?" Cậu thấy tiểu cô nương ăn mặc mộc mạc, bên cạnh không có người hầu bèn đoán là tiểu cung nữ của cung nào đó.
Công chúa Gia Hòa trừng mắt nhìn, không lên tiếng chứng minh thân phận ngay.
Mà hỏi ngược lại cậu: "Ngươi là người ở đâu?"
Tiểu công tử nhíu mày: "Ta là Thời Dịch, ngươi tên là gì?"
Công chúa Gia Hòa chưa thấy người nào có tính tình hào sảng như vậy, bỗng cảm thấy thân thiết lạ lùng, bất giác nhoẻn miệng cười, nói cho hắn tên của mình: "Ngu Trĩ Nhất."
Họ Ngu là họ của mẫu phi nàng.
"Ngươi đang làm gì đấy?"
"Chơi thôi."
"Tảng đá này thì có gì vui?"
"Ta không biết." Chỉ là nàng không tìm được đồ chơi nào tốt hơn.
Thời Dịch sống ở biên giới, sau khi hồi kinh những người hắn tiếp xúc đều là bậc trưởng bối hoặc tỳ nữ, giờ vào cung nhìn thấy những xung quanh mặc quần áo hoa lệ, đủ loại màu sắc khiến hắn hoa hết cả mắt.
Hắn chạy ra khỏi yến tiệc mùa thu, người đầu tiên gặp được là Ngu Trĩ Nhất, nàng ăn mặc gọn gàng, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn khiến người khác phải lóa mắt.
Thời Dịch chưa từng gặp tiểu cô nương nào mềm mại nõn nà như này, còn khá ngốc nữa, nên cực kỳ có hứng thú!
Mới nói được vài câu thì bụng hắn phát ra tiếng.
Ngu Trĩ Nhất cũng nghe thấy, ngây ngô hỏi: "Ngươi đói à?"
Thời Dịch xoa bụng, làm điệu làm bộ: "Đúng, chẳng ai cho ta ăn cái gì, ta đói sắp chết rồi."
Ngu Trĩ Nhất tin thật, cho rằng hắn cũng bị bắt nạt, bỗng cảm thấy hắn còn đáng thương hơn cả mình, thế là vẫy vẫy tay: "Ngươi đi theo ta."
Thời Dịch coi nơi lạ lẫm này thành chốn thám hiểm, chẳng ngờ tiểu cung nữ lại dẫn hắn vào một cung điện vắng vẻ, còn cầm một khay bánh ngọt trên bàn thản nhiên đưa cho hắn: "Cho ngươi này."
Mặc dù Thời Dịch không hiểu nhiều về quy củ trong cung nhưng cũng biết không thể tùy tiện nhận đồ. Hắn giơ khay bánh lên, nghi hoặc hỏi: "Đây là đồ của ai?"
Ngu Trĩ Nhất hơi do dự: "À... của công chúa Gia Hòa."
"Đồ của công chúa có thể tùy tiện lấy đi ư?"
"Công chúa Gia Hòa ban thưởng cho ta."
"Người là tiểu cung nữ của công chúa Gia Hòa?"
Ngu Trĩ Nhất lảng mắt sang chỗ khác: "Ừm... đúng vậy."
Nhưng tiểu công chúa không biết rằng sức ăn của con trai khác con gái, Thời Dịch ăn hết bánh vẫn chưa đủ no.
Ngu Trĩ Nhất nhìn cái khay chẳng còn miếng bánh nào, xua tay lắc đầu: "Làm sao bây giờ, ta cũng không còn đồ gì."
"Ta biết một chỗ có rất nhiều đồ ăn ngon, ta dẫn ngươi đi." Thời Dịch xung phong nhận việc, kéo nàng chạy ra ngoài.
Vừa nãy mấy cái bánh hắn ăn vừa lạnh vừa cứng, chẳng giống mùi vị ngọt mềm đã từng được ăn. Thời Dịch định dắt nàng đến yến tiệc rồi lặng lẽ mang ít đồ ngon ra cho nàng.
Nhưng chẳng ngờ nghe được tiếng đàn sáo từ đằng xa, Ngu Trĩ Nhất đứng khựng lại không chạy nữa.
"Ta không thể vào đó."
Thời Dịch cho rằng nàng e ngại, cũng không bắt ép, nhanh trí nghĩ đến một nơi: "Ta biết một chỗ khác!"
Đó chính là Ngự thiện phòng.
Chỗ này không có phi tần đáng sợ nào, tiểu công chúa cũng không bài xích.
Người trong Ngự thiện phòng ra ra vào vào, bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho yến tiệc, hai người nhắm chuẩn cơ hội lẻn vào trốn trong góc.
Ngu Trĩ Nhất chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng lại thấy khá thú vị.
Điểm tâm tự dưng biến mất, đầu bếp nhạy bén lẳng lặng áp sát hai đứa trẻ.
Tiểu cô nương đang ăn bánh ngon lành, đến lúc bị người tóm lấy mới nhận ra, hai tay luống cuống giấu đằng sau.
Đầu bếp nhận ra nàng: "Công chúa Gia Hòa."
Thời Dịch khiếp sợ: "Ngươi là... công chúa?"
Sau đó Thời Dịch mới biết được người mình vừa gặp không phải tiểu cung nữ mà là công chúa.
Nhưng lại là công chúa không được sủng ái.
Xuân qua thu tới, thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Tiểu công chúa thu mình trong cung điện năm ấy đã lớn khôn, trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp.
Dáng người thon thả, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã thoát tục.
"Ta hơi buồn ngủ, muốn nghỉ trước, ma ma cứ ra ngoài đi!" Giọng nói trông trẻo khiến người nghe thấy thoải mái.
Sau khi ma ma ra ngoài, Ngu Trĩ Nhất cũng không ngủ, lẻn ra ngoài. Thận trọng khép cửa lại, nàng nhìn xung quang nhưng không thấy ai.
Đến khi xoay người, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói: "Đang tìm ta à?"
"Huynh lại dọa ta!" Ngu Trĩ Nhất trừng mắt, đôi đồng từ đen láy lúng liếng tràn đầy sức sống.
Năm đó Thời Dịch vô tình gặp gỡ nàng, biết nàng là công chúa không được sủng ái, chẳng những không xa lánh mà còn lợi dụng lúc tiến cung chạy đến tìm nàng.
Nơi đây hẻo lánh không ai ghé tới lại thành tự do thoải mái.
Đến khi Thời Dịch lớn hơn một chút, hắn bắt đầu mang vài món đồ vào cho nàng. Cũng không phải đồ gì quý giá, chỉ là những món ăn khác nhau, có như vậy nàng mới có thể thoải mái nhận lấy.
Sau khi nàng đã quen với cách thức nhận này, Thời Dịch bắt đầu tặng nàng một ít đồ trang sức mà con gái thường dùng. Ban đầu nàng không chịu nhận, Thời Dịch để luôn đồ ở lại chỗ nàng.
Nàng bực bội: "Huynh còn làm như này, lần sau ta không gặp huynh nữa!"
"Muội chắc chưa? Sau này không ai kể chuyện dân gian cho muội, không ai mang thoại bản thú vị bên ngoài vào cho muội, cũng không được ăn món ngon nhất của Hải Trân Lâu..."
Ngu Trĩ Nhất: "..."
Được rồi, nàng mới là kẻ ở thế yếu.
Ngay lúc tiểu công chúa buồn bực, Thời Dịch ngửa lòng bàn tay nàng đặt đồ vào: "Dù muội có nhận hay không ta vẫn muốn đưa."
Thời Dịch nói thế khiến nàng câm nín không nói được gì.
Mặc dù nàng có thân phận công chúa nhưng còn không bằng một dân thường, thậm chí cũng chẳng có ngân lượng trong người.
Nàng làm đồ thêu trong cung, rồi nhờ Thời Dịch mang ra ngoài cung bán, một phần tiền lãi để mua nguyên liệu tơ chỉ, một phần khác dùng để sinh hoạt.
Vì có sự giúp đỡ của Thời Dịch nên nàng mới có thể vượt qua khó khăn.
Thời Dịch cũng chẳng làm để chọc nàng vui mà vô cùng nghiêm túc.
Ngu Trĩ Nhất nghĩ cách báo đáp hắn, không tặng nổi châu báu ngọc ngà, món quà duy nhất tặng được chỉ có mấy món đồ nàng thêu thùa.
Thế là nàng may cho hắn một đôi giày để báo đáp.
Từ đó về sau, Thời Dịch rất thích cách tặng quà này, đòi nàng làm tất cho, thậm chí còn đòi cả... quần áo.
Có điều, những thứ hắn yêu cầu sau đó nàng đều một mực từ chối.
Nam tử mặc cẩm y màu xanh giấu tay phải sau lưng, chậm rãi bước đi.
Ngu Trĩ Nhất để ý thấy hành động mờ ám của hắn, nghiêng đầu hỏi: "Lần này huynh lại mang gì đến đấy?"
Thời Dịch đặt tay lên trán nàng, không cho nàng xem: "Đương nhiên là đồ tốt, nhưng không thể cho không, của muội đâu? Có cái gì có thể trao đổi với ta?"
Tiểu công chúa cụp mắt, rèm mi dài in bóng xuống gương mặt: "Làm gì có ai... lại đi đòi quà từ người khác thế."
Có lẽ người khác sẽ uyển chuyển tiếp lời, nhưng Thời Dịch xưa nay vẫn luôn thẳng thắn trước mặt nàng: "Chẳng phải ta ư?"
Cái người này thật là! Không biết xấu hổ!
Nhưng nàng vẫn đang trong quá trình hoàn thành món đồ, chưa dám mang ra tặng hắn, ấp a ấp úng mãi, cuối cùng nói: "Không có quà."
"Nhất Nhất, ta nhớ lần cuối nhận được quà đã là chuyện của một tháng trước." Thời Dịch dời tay xuống vuốt mặt nàng, lòng bàn tay có vết chai chạm vào gương mặt nhẫn nhụi bóng loáng của tiểu công chúa, có cảm giác trái ngược nhau.
Thoáng chốc, gò má tiểu công chúa ửng hồng, ngoảnh đầu né tránh, tâm tư hoảng loạn: "Không... không được làm thế này."
Thời Dịch cong môi cười, đổi tay chìa món quà: "Son này, tặng muội đó."
Hộp son có hoa văn tinh xảo xinh đẹp, Ngu Trĩ Nhất vừa nhìn đã thích.
"Cái này tốn bao nhiêu ngân lượng?" Nàng hỏi.
"Ta quên rồi, tiện tay mua." Thời Dịch tùy ý đáp.
Ngu Trĩ Nhất bán tín bán nghi nhưng không có cách nào chứng thực, vì nàng luôn ở nơi cung cấm, không hề biết giá cả bên ngoài cung.
Sau này mới biết, hộp son trong tay nàng là món đồ được nữ tử trong thành yêu thích nhất.
"Đồ ngoài cung trông hay thật đấy, nếu có một ngày ta cũng có thể đi ra ngoài, nhìn tận mắt thì thích thật." Người bị giam cầm trong cung luôn trông ngóng về mảnh trời rộng lớn bên ngoài.
Thời Dịch lưỡng lự chốc lát, dừng như đang ngẫm nghĩ: "Muốn xuất cung? Ta đưa muội ra ngoài."
Ngu Trĩ Nhất mở to mắt, khó mà tin được: "Có thể chứ?"
Hắn khẽ gật đầu, đặt hộp son vào tay này, cất lời chắc nịch: "Ba ngày sau, ta đến đón muội."
Đèn thắp sáng rực rỡ, tiếng đàn sáo vang lên, phố xá ồn ào náo động.
Xe ngựa dừng ven đường, một bàn tay trắng nõn mịn màng nhỏ xinh vén màn xe, chợt bị một bàn tay dày rộng tóm lại.
Ngu Trĩ Nhất sốt ruột muốn xuống xe nhìn ngắm khung cảnh xa lạ, lại bị Thời Dịch kéo lại dạy dỗ: "Muội vội cái gì?"
Thời Dịch lấy ra một cái khăn che mặt, đeo hai bên tai nàng, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp.
Thời Dịch chợt thấy rung động, cúi người về phía trước, đôi đồng tử sáng trong kia phản chiếu hình bóng hắn. Cuối cùng hắn dằn sự xao động xuống, vươn tay che đôi mắt kia: "Đừng nhìn ta."
Thời Dịch xuống xe trước, vươn tay đỡ nàng.
Bàn tay thiếu nữ mảnh khảnh đặt trong bàn tay nam tử trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Rõ đã đứng vững nhưng Thời Dịch không buông tay, ngược lại lật tay nắm chặt tay nàng, còn quang minh chính đại nói: "Chỗ này đông người, lần đầu muội đến đây e là chưa quen, ta nắm tay muội."
"Dạ!" Tâm tư Ngu Trĩ Nhất đã bị chốn rực rỡ đèn hoa thu hút: "Ban đêm ngoài cung thật náo nhiệt."
Nàng ngắm cảnh, còn ánh mắt nam tử bên cạnh lại lưu luyến mãi trên người nàng.
Tiểu công chúa lần đầu xuất cung hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, thấy cái này hay ho, cái kia lại xinh xắn.
"Cái mặt nạ này đẹp thật đấy." Nàng chỉ vào mặt nạ hồ ly, trong giọng nói lộ vẻ yêu thích.
Thời Dịch móc bạc ra, chỉ vào mặt nạ nói với ông chủ: "Ta lấy cái này."
Ngu Trĩ Nhất vội đè tay hắn: "Ca ca, đừng."
Nàng không muốn phung phí tiền bạc.
Thời Dịch lại chẳng để ý đến điểm ấy, thuận theo lời của nàng hỏi lại: "Muội gọi ta là gì?"
"Ca... ca ca..." Vì hai người họ nắm tay, từng có một người nhận định hai người là quan hệ kia nên nàng sửa lại cách xưng hô.
Đáy lòng Thời Dịch sôi trào, lại móc bạc đưa cho người bán: "Ông chủ, ta lấy hai cái!"
Ngu Trĩ Nhất: "???"
Không khuyên can được Thời Dịch, sau đó nàng cũng không dám để lộ sự yêu thích với một món đồ nào nữa. Nhưng Thời Dịch vẫn vung tay mua rất nhiều đồ lặt vặt, như thể thu hồi được chiến lợi phẩm quay về.
Nàng chuồn ra ngoài cung, không thể ở lại quá lâu. Tính toán thời gian, Thời Dịch nhắc nàng nên trở về.
Ngu Trĩ Nhất ngoái lại nhìn cảnh phố xá náo nhiệt, đôi mắt lưu luyến không rời: "Giờ phải về rồi."
Thời Dịch cảm nhận rõ ràng tâm trạng buồn bã của nàng, nhưng không có cách nào để nàng ở lại đây.
Lúc đưa nàng về, Thời Dịch chọn ra những món đồ có thể mang trên người rồi đưa sang cho nàng, Ngu Trĩ Nhất cúi đầu nhìn những món đồ này, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu như ta không phải là công chúa thì tốt biết bao."
Không phải là công chúa, có lẽ sẽ không bị vây nhốt ở đây.
Thời Dịch lại nói: "Nhưng Nhất Nhất à, muội là công chúa cũng rất tốt."
Nàng khó hiểu: "Sao lại tốt?"
"Nếu muội không phải công chúa Gia Hòa thì ta đã chẳng gặp được muội."
Nếu nàng không phải công chúa Gia Hòa không được sủng ái, hắn đã chẳng gặp được nàng ở chốn này.
Vì câu nói đó của Thời Dịch mà tiểu công chúa lần đầu cảm thấy may mắn khi mình là "công chúa Gia Hòa"!
Thời Dịch lần mò trong người, cuối cùng lấy ra một cái chuông: "Cái này cũng tặng muội."
Hình dáng là chuông nhưng không có tiếng.
Ngu Trĩ Nhất tò mò: "Đây là cái gì thế?"
"Là... là đồ lặt vặt thôi, nhưng ta rất thích, muội phải giữ nó cẩn thận đấy!"
"Nếu huynh thích tặng ta làm gì?"
Thời Dịch bặm môi: "Muội cũng biết ta không có thói quen đeo đồ vật nhỏ này, muội cứ giữ giúp ta trước, sau này ta muốn lấy lại sẽ hỏi muội."
Đây không tính là "tặng quà", Ngu Trĩ Nhất vui vẻ tiếp nhận sự nhờ vả này.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Quân địch xâm phạm biên giới, Thời đại tướng quân lĩnh mệnh xuất chinh.
Tình huống nguy cấp, ngay cả ma ma cũng nghe ngóng được tin tức.
Ngu Trĩ Nhất đang ngồi thêu nghe thấy tin Thời tướng quân dẫn quân xuất chinh, đầu kim đâm vào ngón tay nhỏ ra một giọt máu đỏ tươi.
Nàng nhớ Thời Dịch đã từng nói hắn và phụ thân cùng ra chiến trường. Nhưng giờ đây nàng đang ở trong cung, muốn đi gặp hắn cũng không có cách nào.
Tường cao ngói đỏ trong cung cấm vây kín nàng.
Mà cái người nàng nhung nhớ khôn nguôi ngay trước đêm xuất chinh đã mạo hiểm lén lút đến tìm nàng.
Điện ngoài vang lên tiếng kêu thầm thì đặc thù, nam tử gỡ chiếc mũ xám trùm đầu xuống, núp người trong bóng tối: "Mai ta phải đi rồi."
"Chờ ta một chút!" Ngu Trĩ Nhất vội vàng chạy vào trong, lấy chiếc hà bao màu xanh đậm giấu trong hộp đựng kim chỉ, chạy bước nhỏ ra ngoài, tiếng thở dốc gấp gáp.
Nàng nhét hà bao vào tay Thời Dịch: "Tặng... tặng huynh."
Thời Dịch ngạc nhiên: "Muội có biết đây có nghĩa gì không?"
Nữ tử tặng hà bao cho nam tử... có ý nghĩa sâu sắc.
"Cái này đã xong từ... từ lâu rồi, ta nhát gan không dám tặng." Ngu Trĩ Nhất khẽ cắn môi cúi đầu, vành mắt đỏ ửng: "Thời Dịch... Huynh nhất định phải bình an trở về!"
Tâm trạng kích động không thể kìm chế, hắn thuận theo tâm ý của mình ôm nàng vào ngực: "Đừng khóc."
"Lần trước muội hỏi ta cái chuông đó là vật gì, bây giờ ta có thể nói cho muội..." Hắn khom lưng, ghé sát bên tai nàng khẽ khàng: "Đó là vật mà ta yêu thích nhất."
Giọng nói dịu dàng ấm áp, như gió xuân hòa tan tuyết trắng, hàng vạn hàng nghìn tâm tư đâm chồi nảy mầm.
Chàng thiếu niên mặc khôi giác theo cha tòng quân, lập nhiều chiến công ngoài chiến trường, hoàng đế đặc biệt phong làm Phiêu Kị tướng quân.
Trận chiến này đánh ròng rã liên tục mười tháng.
Thực lực hai bên tương đương nhau, nước địch phái sứ thần sang đàm phán. Hoàng đế không thích chiến trang giết chóc, đồng ý ký kết hiệp nghị hữu hảo bang giao với nước địch.
Lúc này đối phương lại đưa ra đề nghị cầu thân thắt chặt tình cảm hai nước.
Nhưng đám công chúa sống trong nhung lụa đời nào bằng lòng rời quê nhà gả sang một nơi xa xôi chẳng biết tương lai ra sao?
Hoàng đế cũng vì thế mà sầu muộn.
Hoàng hậu "ân cần" tự hiến kế: "Bệ hạ, trong lòng thần thiếp đã có một người thích hợp."
"Nói trẫm nghe."
"Công chúa Gia Hòa, năm nay tròn mười lăm..."
Cuộc sống của Ngu Trĩ Nhất bỗng đảo lộn, đầu tiên có một nhóm cung nữ thái giám tới hầu hạ, sau đó lại nhận được thánh chỉ, ban cho nàng một cung điện khác nguy nga hơn.
Mọi chuyện xảy đến bất ngờ cứ ngỡ như trong mơ, không chút chân thực.
Thậm chí phụ hoàng đã rất lâu rồi không gặp lại đến thăm nàng, khiến nàng được yêu thương mà đâm lo sợ.
Những người hầu hạ xung quanh nàng miệng kín như bưng, hỏi cái gì cũng không chịu nói.
Đích thân hoàng hậu phái người đến dạy nàng học lễ nghi, mặt khác giam cầm nàng trong cung, không thể qua lại với người khác.
Trong lòng ma ma vô cùng bất an, vài ngày sau mới tìm được cơ hội lẻn ra ngoài hỏi thăm, đến khi biết chuyện hòa thân, quýnh đến nỗi vành mắt đỏ ửng: "Chuyện này, chuyện này sao có thể!"
Ma ma hoang mang rối loạn trở lại cung, muốn bẩm tin này cho Ngu Trĩ Nhất lại được thông báo: "Hoàng hậu nương nương đã cho mời công chúa Gia Hòa sang chỗ người."
Ngu Trĩ Nhất vừa sang đến nơi, hoàng hậu đã sai người dâng lên rất nhiều đồ trang sức châu báu quý giá, Ngu Trĩ Nhất không dám nhận: "Nương nương, những món đồ này quá quý giá, Gia Hòa không thể nhận được."
Hoàng hậu cười nói: "Ôi, sao lại nói như thế. Ngươi sắp được gả sang Yến Quốc, xúc tiến quan hệ bang giao giữa hai nước, những thứ này đều là những thứ ngươi nên nhận được."
"Gả? Yến Quốc?"
Ngu Trĩ Nhất đã sớm biết xảy ra chuyện bất thường ắt có điều dị thường, nhưng chẳng ngờ lại là muốn đưa nàng đi hòa thân! Những người này tự ý quyết định, không thèm để ý đến suy nghĩ của nàng.
Ngu Trĩ Nhất quỳ sụp xuống, hoảng sợ thỉnh cầu: "Nương nương, xin nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban xuống!"
Hoàng hậu vẫn ngồi yên trên ghế, tỏ vẻ dịu dàng biết lý lẽ: "Sao công chúa Gia Hòa lại phản ứng như thế? Đây là chuyện tốt."
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, nhưng dù nàng có nói gì những người đó vẫn thờ ơ.
Hoàng hâu vung tay: "Người đâu, đưa công chúa hồi cung, không có sự cho phép của bổn cung, không được bước ra khỏi tẩm điện nửa bước!"
Không lâu sau, hoàng hậu sai người mang đến bộ đồ cưới.
Ngu Trĩ Nhất không chịu, hất đồ xuống đất.
Chuyện này truyền đến tai hoàng hậu: "Con nhóc này khá cứng đầu đấy"
Hoàng hậu nghĩ ra một kế, vẫy tay với cung nữ bên cạnh: "Đến lúc đó..."
Ngu Trĩ Nhất tỉnh dậy đã cảm thấy cơ thể bị xóc nảy.
Nàng mơ màng mở mắt ra, không thấy rõ cảnh tượng trước mặt, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi không còn sức lực.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Đây là... kiệu hoa đi hòa thân!
Vén rèm lên, xung quanh là một đội hộ vệ, nàng không còn đường để trốn.
Nàng bị mắc kẹt trong một cỗ xe lộng lẫy và được một người tỳ nữ canh giữ cả ngày lẫn đêm."Công chúa, nô tỳ khuyên người không nên giãy giụa mà tự làm khổ mình."
Ngu Trĩ Nhất đau khổ trong lòng, nghĩ đến việc phải sang Yến Quốc xa xôi gả cho một người xa lạ, chằng thà chấm dứt sinh mệnh sớm chút sau này đỡ phải chịu khổ!
Nhưng nàng đã hứa với người nọ, còn phải đợi hắn bình an trở về, nếu giờ nàng ra đi sao có thể yên tâm được?
"Vù vù vù"
Phía xa truyền đến âm thanh kỳ lạ rồi lập tức yên lặng.
Mọi người không để tâm đến, tiểu công chúa trong kiệu hoa nắm chặt trâm cài tóc sắc bén.
Sau đó.
Nghe đồn rằng biên giới mất đi Phiêu Kị tướng quân anh dũng thiện chiến, nguyên nhân không rõ, cuối cùng đồn đại đủ loại câu chuyện.
Hi sinh vì nước nhà, lâm trận bỏ chạy, mất tích bí ẩn...
Một xưởng thêu mới được xây dựng ở một thị trấn hẻo lánh xa kinh thành, chủ xưởng thêu là người có tay nghề tuyệt diệu và không bao giờ lộ diện.
"Ông chủ Thời, bộ tú phẩm lần trước chủ nhân nhà tôi rất thích, muốn bàn chút chuyện với thêu nương, có biết có thể diện kiến không?"
Người được gọi là "ông chủ Thời" mặc áo xanh chậm rãi để chén trà xuống bàn, từ chối thỉnh cầu của người kia, nói rằng: "Phu nhân nhà ta sức khỏe hơi yếu, không tiện ra ngoài gặp khách, xin thứ lỗi."
Người kia thở dài, nói tiếp: "Chủ nhân nhà tôi còn muốn làm thêm một bộ, nửa tháng nữa liệu có xong được không?"
Ông chủ Thời đáp lại: "Phu nhân nhà tôi không thể cực nhọc quá độ, mỗi ngày chỉ dành một ít thời gian để thêu thùa."
Sau khi người khách rời đi, ông chủ Thời đẩy cửa bước vào trong viện.
Cái vị thêu nương "sức khỏe hơi yếu không tiện gặp khách" kia đang ngồi dưới tàng cây sum xuê trong viện, hai gò má hồng hào, đôi mắt như làn thu thủy.
Hắn vừa bước vào, thêu nương xinh đẹp như thể cảm nhận được, ngẩng đầu ngước nhìn.
Thấy là hắn tới, nàng lập tức đứng dậy, chiếc chuông đeo bên hông cũng đong đưa theo.
Ông chủ Thời rạo rực trong lòng, vẫy tay với nàng: "Nhất Nhất, sang đây."
Giọng nói của cô nương ấy vô cùng trong trẻo, cất tiếng gọi từ xa: "Phu quân."
Chàng tướng quân thiếu niên hiên ngang ấy à...
Chàng không màng quyền quý, chỉ nguyện ở bên người thương, cuộc đời này chẳng còn bận lòng.