Chương 47

Tuyệt đối cưng chiều

Giang La La 13-10-2023 17:01:52

Để tiện cho việc đi lại, Thời Dịch đã thuê một căn chung cư mini có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh ở gần công ty. Cả căn khoảng 60 mét vuông, diện tích không lớn lắm nhưng hai người sống thì vẫn đủ. Công ty đang trong giai đoạn khởi đầu, ngày nào Thời Dịch cũng đi sớm về muộn. Ban ngày Ngu Trĩ Nhất ngồi trong phòng viết truyện, thời gian còn lại thì dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ chăm sóc hoa cỏ, căn nhà dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của cô ngày càng rực rỡ. Lúc call video với các chị em, Kiều Lạc Chỉ thấy nơi cô đang ở cứ kêu gào muốn đến chơi. "Cậu đến đi, lúc nào tới cũng được." Ngu Trĩ Nhất cười cong mắt. Văn Thính Ngữ bỗng bật mic: "Hai cậu giống như là một đôi vợ chồng son ấy." Ngu Trĩ Nhất: "..." Bà chị bình thường kiệm lời mà mỗi khi cất tiếng luôn khiến người khác nghẹn họng. Kiều Lạc Chỉ là một cô nàng thích náo nhiệt, vung vẩy hai tay với màn hình, còn hùa thêm vào câu chuyện: "Dù sao thì cũng phải kết hôn mà, hơn nữa hai cậu ở chung từ bé rồi, chuyện nhỏ." Ngu Trĩ Nhất che mặt, giữ yên lặng. Chủ yếu là xấu hổ quá không nói được gì. Kiều Lạc Chỉ thích nhìn dáng vẻ bất lực này của cô bạn nhất, cách đáp trả nhẹ nhàng dễ thương ấy thật đáng yêu! "Nhìn đi, Nhất Nhất bị trêu mà không làm gì được, ấy còn đỏ mặt kìa, tớ cá chắc chắn Nhất Nhất sẽ cưới sớm!" Những người khác còn chưa kịp tỏ thái độ, trong giọng của Ngu Trĩ Nhất khi đang nói chuyện bỗng có một giọng nam xen vào: "Chúc mừng cậu trước, cậu thắng rồi." Kiều Lạc Chỉ vừa nghe vậy bắt đầu ồn ào: "Đấy đấy, anh Dịch lên tiếng rồi, bọn mình cứ chờ đi." "Yên tâm, sẽ không để các cậu chờ lâu đâu." Thời Dịch thoát khỏi cuộc trò chuyện. Ngu Trĩ Nhất lẳng lặng nhìn một loạt động tác thuần thục của cậu, mãi sau mới phản ứng được: "Ơ, đây là điện thoại của em mà." Thời Dịch cười xoa xoa đầu cô: "Anh biết, nhưng giờ anh cần em." Hiếm khi mình có thể phát huy tác dụng, Ngu Trĩ Nhất tò mò không thôi: "Sao thế sao thế? Cần em làm gì ạ?" "Mẹ anh đánh úp, đã đến đây thăm bọn mình rồi." Khi Thời Dịch nhận được điện thoại, Ninh Tố Nhã nói luôn cho cậu biết mình đã đến nhà ga. "Cô Ninh đến rồi, vậy chúng mình đi nhanh thôi, đi..." Thời Dịch nhíu mày, không hiểu nổi sao bạn gái mình còn kích động hơn cả mình. Trong lòng Ngu Trĩ Nhất, Ninh Tố Nhã còn ra dáng người mẹ hơn cả Nguyễn Tinh, cô biết ơn tất cả những người đối xử chân thành với mình, thế nên nghe tin Ninh Tố Nhã chủ động đến thăm hai đứa, sao có thể không vui mừng chứ. Hai người ra cửa gọi taxi, may mà từ chỗ họ đến chỗ Ninh Tố Nhã cũng không xa, đi mười mấy phút đã đến nơi. Đã bước sang tuổi trung niên nhưng Ninh Tố Nhã ngày càng trẻ ra, cách ăn mặc trang điểm đều theo mốt, phong thái càng không phải bàn. Vừa xuống tàu cao tốc không lâu, Ninh Tố Nhã cảm thấy khá hứng thú với thành phố này. Hai đứa trẻ đều học đại học ở thành phố C, tuy bà cũng đến hai lần nhưng lần nào cũng thấy rất khác. Ngu Trĩ Nhất vừa thấy Ninh Tố Nhã đã sải chân chạy nhanh đến: "Cô Ninh!" Mấy năm nay, dưới sự cưng chiều vô biên của Thời Dịch, tính tình Ngu Trĩ Nhất càng ngày càng hoạt bát, khác hẳn với cô gái nhỏ tự ti rụt rè sợ mình thành gánh nặng trước đây. Ninh Tố Nhã thấy cô cũng rất vui, hai người ôm chầm lấy nhau, cực kỳ giống một đôi mẹ con "ruột". Thời Dịch bình tĩnh nhận vali hành lý của mẹ, phận làm con trai phải tự biết làm culi xách đồ, lúc cần thiết còn phải biết ẩn thân. Ví như lúc này, cậu không mở miệng thì Ninh Tố Nhã hoàn toàn quên cậu luôn, chỉ mải kéo tay Ngu Trĩ Nhất, hỏi han đủ thứ chuyện: "Cô đã bảo cứ gửi địa chỉ cho cô, cô qua thẳng chỗ hai đứa luôn." "Bọn con đến đón cô càng tốt mà." "Được được, Nhất Nhất nhà mình ngoan quá." Hai mẹ con nói cười đi trước, Thời Dịch sờ sờ mũi, một tay kéo vali, một tay đút túi, lặng lẽ đi phía sau hai người. Một lúc sau rốt cuộc cậu cũng nghe được hai mẹ con phía trước nhắc đến tên mình. — Còn chưa đến giờ dùng bữa, Ninh Tố Nhã cũng bảo không đói nên hai người đưa bà về căn hộ đang thuê. Ninh Tố Nhã bước vào cửa, quan sát bố cục quanh nhà, hài lòng gật đầu: "Được đấy, bày biện trang trí trông cũng khá thoải mái." Nhìn xung quanh một lần nữa, cuối cùng nhìn sang cánh cửa hai căn phòng, bật cười: "Hai đứa mỗi người một phòng à?" Chuyện hai đứa hẹn hò khi lên đại học bà đã biết, tình cảm đến khi chín muồi sẽ nở rộ, bà rất hài lòng. Nhẩm tính thời gian, mấy tháng nữa là tròn 22 tuổi, bọn trẻ giờ ở chung nhà bà cũng có thể hiểu. Ngu Trĩ Nhất bỗng ngộ ra gì đó, mở to mắt cam đoan với bà: "Phòng, phòng, phòng con ở bên này, phòng anh ở đằng kia." Cô lần lượt chỉ về hai căn phòng khác nhau, tỏ ý bọn họ ngủ riêng. Cô gái nhỏ không biết nói đùa, Ninh Tố Nhã cũng không cười cô: "Được rồi được rồi, cô cũng không phải mấy bà cô cổ hủ, đám trẻ bọn con yêu nhau, cô không xen vào." "Lần này cô đến là để xem nơi ở của hai đứa ra sao, giờ cô thấy hai đứa sống khá tốt nên cũng yên tâm." Từ cách sắp xếp và độ sạch sẽ của căn phòng có thể nhìn ra được tình trạng sinh hoạt, đồ đạc trong nhà được đặt ngay ngắn, xung quanh sạch sẽ gọn gàng, chứng minh rằng chủ nhân rất biết cách sống. Vốn định chiều tối sẽ đưa Ninh Tố Nhã đi ăn món ngon đặc biệt ở đây, nhưng rồi Thời Dịch nhận được điện thoại từ công ty gọi đến, phải xử lý một tình huống khẩn cấp, thế nên chỉ còn lại Ngu Trĩ Nhất và Ninh Tố Nhã. Thật ra đối với Ninh Tố Nhã mà nói, ăn uống không quan trọng, chủ yếu lần này bà đến là để xem hai đứa trẻ sinh sống thế nào. "Nhất Nhất, kể cô nghe mấy chuyện thường ngày của hai đứa đi." Ngu Trĩ Nhất bèn kể lại một lượt những chuyện hàng ngày của cô và Thời Dịch. Cuối cùng Ninh Tố Nhã đưa cho cô một tấm thẻ: "Cô và chú Thời của con đều không ở đây, cũng không biết thanh niên bây giờ thích cái gì, người làm bố mẹ như cô chú chỉ mong bọn con có thể sống thật tốt." "Con cầm thẻ này đi, không cần đưa cho Thời Dịch, lúc nào khó khăn thiếu thốn thì lấy ra mà dùng." "Cô Ninh, con không nhận được đâu." Ngu Trĩ Nhất từ chối. Coi như là Ninh Tố Nhã muốn cho con trai mình tiền tiêu, thì cũng không đến lượt cô nhận tấm thẻ này mà? Ninh Tố Nhã không chịu cất đi: "Con cũng là đứa trẻ cô chăm từ bé, thật ra gọi cô một tiếng mẹ cũng không quá đáng, sớm muộn gì con và Thời Dịch cũng lấy nhau. Cô cho con tấm thẻ này, là coi con như người trong nhà, hơn nữa cô tin con sẽ thật lòng chân thành đối xử tốt với Thời Dịch." "Thằng bé ấy à, trẻ tuổi còn kiêu ngạo, từ bé đến lớn đều không chịu thua kém, dường như chẳng cần cô chú phải lao tâm nhọc sức. Nếu như cô đưa thẻ này cho nó, nó cũng không chịu nhận, đưa con để phòng bất cứ tình huống nào hai đứa đều có thể dùng." Ninh Tố Nhã thật sự đối xử với cô như con cái trong nhà. "Cô Ninh, giờ con cũng kiếm được tiền rồi, con cũng có thể giúp anh ấy." "Lẽ đương nhiên rồi, con yêu nó nên con sẽ nghĩ mọi cách để giúp nó. Cô theo bố nó bao năm cũng nghĩ như vậy, con có hiểu không?" Từng câu từng chữ Ninh Tố Nhã nói ra như chọc đúng tim, khiến cô bắt đầu dao động. Nhưng cuối cùng Ngu Trĩ Nhất vẫn lắc đầu: "Con đã hứa với anh là sẽ không giấu diếm chuyện gì." Thấy cô nói vậy, Ninh Tố Nhã mỉm cười: "Ánh mắt của Tiểu Dịch tốt đấy." Cô vợ chính mình cưng chiều từ bé đúng là khác biệt. Không phải bà dùng tấm thẻ này để thử Ngu Trĩ Nhất, nhưng phản ứng của Ngu Trĩ Nhất đúng thật đã khiến bà xúc động. Hai người cùng chung sống có thể chân thành thẳng thắn với nhau mọi chuyện chính là điều tuyệt nhất. Ninh Tố Nhã không dây dưa nữa, tạm thời cất thẻ vào ví. Sau khi hai người ăn xong thì đi tản bộ tiêu cơm, nói chuyện này chuyện kia cuối cùng lại nói đến chuyện khi còn bé: "Lần đầu cô thấy con, khi ấy con bé tẹo còi cọc, nhìn thương lắm." "Thời Dịch lúc đó rất nghịch, dù chưa biết đi, chưa biết nói nhưng cũng khiến người khác nhức đầu, trừ phi có người ôm nó dỗ dành thì mới yên được. Khi ấy cô còn lo không chăm nổi hai đứa, thế rồi đặt con và Thời Dịch lên cùng một cái giường, thằng bé lại tròn xoe mắt nhìn con chằm chằm. Con đó, đặt đâu nằm đấy, hoặc là ngủ hoặc là mở mắt nhìn xung quanh, không quấy khóc." "Từ nhỏ thằng bé đã thích con, tính tình thì trưởng thành hơn so với lứa bạn cùng tuổi, thậm chí ngay cả cô cũng không biết sự yêu thích của nó đối với con đã bắt đầu thay đổi từ khi nào." "Có điều hai đứa con cũng là duyên trời đã được định sẵn." Từ lời Ninh Tố Nhã mà Ngu Trĩ Nhất biết được vài chuyện mình chưa hề hay biết, toàn những chuyện khiến lòng vui sướng. Ninh Tố Nhã ở thành phố C ba ngày, lúc đi lặng lẽ để lại tấm thẻ trên bàn kèm một tờ ghi chú, bảo là coi như quà trưởng thành cho hai đứa. Dưới góc nhìn của bậc cha mẹ, 18 tuổi vẫn chưa được coi là trưởng thành, nhưng 22 tuổi chuẩn bị bước chân vào xã hội, khi ấy cuộc sống mới chính thức bắt đầu. Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất cùng nhìn tấm thẻ trên bàn, cuối cùng Thời Dịch đưa thẻ cho cô: "Em cầm đi." "Em á?" Lại đưa cho cô??? Thời Dịch gật đầu chắc nịch, nhét thẳng tấm thẻ vào tay cô rồi lấy tay gập ngón tay cô lại, ẩn ý nói: "Coi như là tập quản lý chuyện tiền nong trong nhà." Quản lý tiền nong trong nhà!!! Giống như thật sự là một đôi vợ chồng vậy. Ninh Tố Nhã đi rồi, Ngu Trĩ Nhất lại chào đón một vị khách mới – Văn Thính Ngữ. Lúc Văn Thính Ngữ đến chỉ nói một lý do: "Tớ đi du lịch." Mấy năm gần đây, dịch vụ du lịch ở thành phố C rất phát triển, gần trường học của bọn cô có một con phố nghệ thuật. Con phố ấy cũng không hẳn là phố nghệ thuật, mà trên dọc bức tường có các bức vẽ do sinh viên mỹ thuật tự do sáng tác, rất nhiều khách du lịch nghe tiếng mà đến tham quan. Trước đó Ngu Trĩ Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ đăng chương mới, quyết định đưa cô bạn dạo chơi phố phường một lần, nhưng cô phát hiện dù đi chỗ nào thì Văn Thính Ngữ cũng có vẻ bồn chồn, căn bản không có tâm tình thưởng ngoạn. Văn Thính Ngữ có tâm sự. Ngu Trĩ Nhất tìm một chỗ vừa yên tĩnh lại hữu tình, hai người ngồi dưới tàng cây, mới đầu cũng không biết nên nói từ đâu. Hồi học cấp 3, tính tình cô và Văn Thính Ngữ khác hoàn toàn với hai cô bạn kia, giờ cô đã can đảm hơn trước một chút, nhưng Văn Thính Ngữ thì vẫn vậy. Tính tình cô ấy xưa giờ đã thế, mà không phải kiểu tự ti nhút nhát. Chuyện này khiến Ngu Trĩ Nhất thấy càng khó. "Thính Ngữ, cậu có thể nói qua một chút về chuyện của cậu không?" Người thông minh nói chuyện không cần quá thẳng thừng. Văn Thính Ngữ nhìn cô, hiển nhiên đã hiểu ý. Tay cầm điện thoại cứ miết miết đường viền, dường như đang rầu rĩ. Ngay lúc Ngu Trĩ Nhất định đổi chủ đề, giọng nói Văn Thính Ngữ vang lên bên tai, vẫn khiến người nghe nghẹn họng như trước: "Tớ ngủ với cậu ta rồi." "... ?" Là cái ý mà cô đang nghĩ đến đó sao??! "Ngủ bình thường hay là ngủ ấy ấy?" Văn Thính Ngữ liếc cô: "Tớ không phải Thời Dịch." Ngu Trĩ Nhất: "Thời Dịch thì sao?" Văn Thính Ngữ: "Rề rà lề mề." Ngu Trĩ Nhất: "..." Văn Thính Ngữ thích một người gần mười năm, đã từng bỏ cuộc rất nhiều lần nhưng chưa lần nào thành công, cuối cùng đi đến bước này. Ngu Trĩ Nhất không cố hỏi lý do, chỉ hỏi: "Hối hận không?" "Không." Văn Thính Ngữ trả lời dứt khoát. Cô vẫn luôn hiểu rõ bản thân mình muốn làm gì. Ngày thứ ba Văn Thính Ngữ đến đây là chủ nhật. Nhan Hi bắt đầu đi thực tập đã hẹn với Ngu Trĩ Nhất chơi trốn khỏi mật thất từ trước, những người trong nhóm đương nhiên là hai cặp tình nhân, ngoài ra còn có một người bạn. Giờ lại có thêm Văn Thính Ngữ, 6 người vừa vặn có đôi có cặp. "Chị chọn một chủ đề mật thất rồi, hai đứa thấy sao?" Nhan Hi gửi ảnh chụp màn hình của chủ đề, Ngu Trĩ Nhất mở app tìm thấy chỗ chơi, mở ra xem kỹ. Chỗ bình luận vô cùng hấp dẫn: Có một nhiệm vụ, phải đứng ôm hôn 10s mới được qua cửa. Ngu Trĩ Nhất thán phục: "Ui, trò này kích thích quá đi mất!" Nhan Hi tỏ ý: "Bạn trai cũ của chị bảo rất thích chủ đề này." Ngu Trĩ Nhất: "... Lại là bạn trai cũ à?" Nhan Hi bình tĩnh, chia tay như cơm bữa: "Ahihi, quen miệng, cái tên Giang Trì Châu kia toàn chọc chị tức điên." Văn Thính Ngữ tò mò, khẽ khàng hỏi: "Cái chị Nhan Hi kia có rất nhiều bạn trai cũ à?" Tuy cô không tùy ý bình luận về chuyện tình cảm của người khác, nhưng nếu người đó lăng nhăng thì cô sẽ có chút tâm lý bài xích. Ngu Trĩ Nhất biết cô bạn chú ý điểm ấy liền vội giải thích: "Không phải đâu, chị ấy chỉ có một bạn trai cũ, ơ không phải không phải... Chị ấy chỉ có một bạn trai thôi! Hai người ấy cứ hở tí là đòi chia tay, nhưng không chia tay thật." Ngày nào Nhan Hi và Giang Trì Châu không nói chia tay thì cũng là đang trên đường chia tay, nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai rời đi. Mọi người bàn bạc xong rồi bắt đầu mua vé. Tối đó, Ngu Trĩ Nhất lướt thấy trạng thái mới cập nhật của Văn Thính Ngữ, đó là ảnh chụp màn hình sau khi mua vé thành công, có cả tên chủ đề mật thất. Tường nhà Văn Thính Ngữ bình thường đều đăng các câu văn thơ, gần như không đăng về cuộc sống thường ngày, giờ đăng lên trông có vẻ càng nổi bật. Hôm sau, mọi người đều đến sớm hơn giờ hẹn mười phút. Sau khi soát vé, nhân viên mở tủ cất đồ, bảo mọi người để hết đồ vật mang theo vào đó, bao gồm cả điện thoại di động. Thời khắc cánh cửa tủ đóng lại, màn hình điện thoại của Văn Thính Ngữ chợt sáng lên nhưng không ai phát hiện ra. Nhân viên dẫn bọn họ đi vào, đứng trước cửa mật thất giải thích sơ qua những việc họ phải làm và kiểm tra một lần nữa xem người chơi có mang thiết bị điện tử nào không. "Ai trong các bạn sẽ cầm bộ đàm, ai làm đội trưởng?" Nhan Hi giơ tay: "Tôi, để tôi!" Nhân viên dạy cô nàng cách sử dụng, cuối cùng bảo mọi người ký tên, đeo cái che mắt. Một màu đen kịt trước mắt, trong mật thất tối om. Sau khi vào cửa, Ngu Trĩ Nhất căng thẳng nắm chặt lấy tay Thời Dịch. Chủ đề họ chọn có độ kinh dị là ba sao, thỉnh thoảng sẽ có NPC nhảy bổ ra, còn phải làm nhiệm vụ ngẫu nhiên và phải bảo vệ thật tốt đồng đội của mình. Trên đầu vang lên giọng nói của hệ thống về bối cảnh trong mật thất, mọi người giữ yên lặng để nghe ra manh mối ẩn giấu trong đó. Đây là một đường hầm thời gian khá hẹp. Các loại đồng hồ khác nhau được chiếu sáng trên các bức tường bên trái và bên phải. Cần phải tìm đúng mật khẩu theo thứ tự thời gian mới có thể sang cửa tiếp theo. "Kim đồng hồ đang chỉ lung tung, nhưng bên dưới lại có chữ, có lẽ chúng ta có thể dựa theo thời gian để xếp lại thành hàng, đối chiếu với trình tự chữ số chính là mật mã!" Cửa đầu tiên không khó lắm, mọi người nắm được quy luật, nhanh chóng giải được mật mã. Đây mới coi như chính thức bắt đầu trò chơi. Gian phòng kế tiếp đen kịt, còn có cả âm thanh kỳ lạ, bọn họ nương theo ánh đèn mờ nhạt mới có thể thấy rõ một phần khu vực. Cho đến khi tìm được công tắc dựa theo gợi ý, bóng đèn màu đỏ trong phòng chợt bật sáng choang, căn phòng được dựng bối cảnh ở cổ đại, bên trong thoạt nhìn rất âm u rợn gáy. NPC còn yêu cầu người chơi phải ngồi trước gương đồng. Các cô gái đều lo lắng trong gương sẽ xuất hiện gì đó, nên sợ sệt không dám đi đến. Các chàng trai dũng cảm hơn thì sang ngồi, nhưng NPC không đồng ý, khăng khăng bắt phải là con gái. Nhan Hi làm đội trưởng đành gánh vác trọng trách. Đương nhiên đây chỉ là một đoạn nhạc đệm cho trò chơi, muốn qua cửa vẫn phải động não giải được mật mã. Cửa thứ ba là thời kỳ dân quốc, NPC đeo mặt nạ quỷ đứng nép vào một góc, chờ bọn họ đi qua thì bổ nhào ra dọa cho người chơi giật mình. Đồng thời kéo Văn Thính Ngữ đi làm nhiệm vụ cá nhân. Cửa thứ tư trở lại thời hiện đại, bọn họ không chỉ phải tìm được mật mã mà còn phải giải cứu đồng đội bị bắt đi. Biết được một trong những điều kiện qua cửa, Thời Dịch ôm lấy eo cô gái bên cạnh, cúi đầu khẽ nói: "Thì ra Nhất Nhất chọn chủ đề này, cũng khá hay ho đấy chứ-" "Cái này không phải em chọn." Tuy lúc đó cô cũng thầm chấp nhận. "Vậy có cần anh phối hợp không?" Cậu ẩn ý nói. Cũng may chỗ này khuất ánh sáng, dù có đỏ mặt cũng không ai phát hiện, Ngu Trĩ Nhất bấu nhẹ vào eo cậu: "Anh có thể đứng đắn chút không, giờ mình vẫn đang chơi trò chơi đó!" Còn là chủ đề kinh dị nữa chứ! "Hửm? Anh đang thực hiện nhiệm vụ qua cửa mà?" Không đợi đôi nào đó thể hiện, Thời Dịch hành động trực tiếp luôn, cúi người xuống. Vừa ôm vừa hôn 10 giây. Hôn còn chưa đã. Văn Thính Ngữ bị buộc tay: "Hôn đủ chưa?" Không ai trả lời cô, thế nhưng rốt cuộc Thời Dịch cũng buông Ngu Trĩ Nhất ra. Đụ má cậu ta tới chơi trò chơi đấy à? Có điều Thời Dịch giải khóa rất nhanh, dù có chậm 10 giây thì bọn họ cũng chẳng thể nói gì. Đến cửa thứ sáu là kiểm soát đường hầm thời gian... Bọn họ trốn thoát thành công ngay tại những giây cuối cùng. Ra khỏi mật thất, lấy lại đồ của mình ở trong tủ cất đồ. Nhân viên rót cho mỗi người một cốc nước, giải thích về chủ đề này. Tầm mắt Văn Thính Ngữ rơi xuống đằng trước cái bàn, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách. Rõ ràng chưa ăn đồ gì, cô bình tĩnh lấy cây son đỏ retro trong túi ra, dùng điện thoại làm gương rồi thoa son cẩn thận, cứ như thể đang trang điểm lại vậy. Vẻ mặt của Thẩm Lạc Bạch cô đơn, ngón tay đang nắm thành cốc dần dần trở nên trắng bệch. "Tớ vào nhà vệ sinh nhé." Văn Thính Ngữ đứng dậy rời đi. Nhưng cô không vào nhà vệ sinh mà đi hướng ngược lại. Người đến ép sát cô vào tường: "Ai hôn em?" Văn Thính Ngữ giơ tay đẩy ra nhưng không có tác dụng, thế nên cô bỏ ý định chống cự: "Chỉ chơi trò chơi thôi." Câu trả lời tùy tiện lại thản nhiên thổi bùng ngọn lửa trong lòng Thẩm Lạc Bạch, cậu ta thô lỗ lấy tay lau son môi của cô. Văn Thính Ngữ gạt tay cậu: "Đừng làm thế, tôi sẽ hiểu lầm." Mắt Thẩm Lạc Bạch đỏ hằn vì tức, bàn tay dời xuống cái cổ trắng nõn của cô: "Là em trêu chọc tôi trước!" "Thính Ngữ?" Thấy cô bạn mãi không quay lại, các cô bèn đi tìm. Văn Thính Ngữ đi ra từ hành lang, sắc mặt như thường: "Đi thôi." Sau khi chơi xong, Giang Trì Châu đưa Nhan Hi đi. Một cậu bạn khác cũng đi. Thời Dịch hạ giọng nói bên tai Ngu Trĩ Nhất vài câu, không chờ cậu lên tiếng, Văn Thính Ngữ đã chủ động bảo: "Tớ về khách sạn trước đây." Cô luôn không thích làm bóng đèn. Đôi trẻ kia đi siêu thị, chọn vài nguyên liệu để nấu ăn. Thời Dịch không chuyên bếp núc, hai người tự phân chia việc nhà. Sau khi ăn xong thì đi tản bộ, dắt tay nhau chậm rãi bước, cuộc sống bình thường như vậy lại khiến con người ta thư thái. Chỉ là đến tối thì Ngu Trĩ Nhất gặp phải phiền phức. Khu nhà bị mất điện. Mùa hè năm nay ở thành phố C không nóng lắm, mấy ngày gần đây không cần bật điều hòa khi ngủ. Song mất điện thì lại có muỗi, vo ve bên tai rồi rình rập để đốt. Ngu Trĩ Nhất không tài nào ngủ được, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Thời Dịch ra khỏi phòng. "Anh ơi, em ngứa quá." "Nước hoa ở đây." Với sự trợ giúp của đèn pin điện thoại di động, Ngu Trĩ Nhất bôi nước hoa từ tay xuống đến chân, lúc chưa có tác dụng vẫn muốn đưa tay gãi. Thời Dịch nắm tay cô: "Đừng gãi, không chốc nữa đỏ lên đấy." Gãi ngứa trong lúc mơ màng không cảm nhận được mức độ, dễ để lại vết thương. Trừ ngứa thì cô còn buồn ngủ, nhưng lại ngứa không ngủ được, cứ ngồi gà gật. Thời Dịch kéo cô vào phòng: "Ngủ ở phòng anh đi." Cơn buồn ngủ kéo đến, vừa nằm xuống giường là thiếp đi. Thời Dịch đặt cái quạt ở bên cạnh, đề phòng bất cứ tình huống nào. Cậu cũng bôi nước hoa lên người rồi mới nằm lên giường. Từ nửa đêm trở đi, Ngu Trĩ Nhất ngủ rất ngon giấc. Sáng sớm bị cái nóng đánh thức, cô mở mắt ra thấy mình đang bị Thời Dịch ôm vào lòng, y như nằm trong cái lò. Cô đưa tay với điều khiển điều hòa ở đầu giường, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp. Không biết có điện từ khi nào, nhưng cô lại thấy được dấu vết muỗi đốt chưa tan trên cánh tay Thời Dịch. Còn cô được cậu ôm vào lòng hiển nhiên rất "may mắn". Trán Thời Dịch lấm tấm mồ hôi, nóng đến vậy mà cậu vẫn không tỉnh, chắc có lẽ vì quá buồn ngủ. Ngu Trĩ Nhất không lên tiếng cũng không ầm ĩ, nằm chờ nhiệt độ trong phòng hạ xuống. Càng nằm cô càng tỉnh như sáo. Cô mãi mãi không thể quên được mùa hè năm đó, vô tình nghe được chàng thiếu niên ấy nói ra tiếng lòng: "Con rất thương em ấy, thương đến nỗi chỉ muốn dành toàn bộ dịu dàng của bản thân cho riêng mình em ấy." Cậu đã làm được. Lúc này có một ý nghĩ bén rễ đâm chồi nảy nở mạnh mẽ trong lòng cô: Muốn lớn thật nhanh hơn chút nữa, để được gả cho anh ấy!