Chương 45: Bài Học Cuối Cùng

Xuyên Thành Nữ Phụ, Ta Luyện Đan Kiếm Tiền Nuôi Con

Đao Dược Bút 13-08-2025 11:55:58

Lời vừa dứt, một tên binh sĩ trẻ tuổi trong đám người lập tức thu hút mọi ánh mắt ngưỡng mộ. "Ai mà chẳng biết A Cương có nương tử hiền hậu, mùa đông năm nào cũng gửi áo bông đến đây, chẳng lẽ doanh trại còn có thể bạc đãi chúng ta hay sao?" "Ha ha ha, là chúng ta không có phúc phận ấy thôi. A Cương, ngươi định gửi thư cho nương tử à?" "Ừ." Tên binh sĩ trẻ tuổi gật đầu, trên mặt chẳng biết là khổ hay là vui nữa. "Ngươi không dặn dò thêm điều gì sao? Ngươi viết gì gửi cho nương tử vậy?" Thiệu Cương cẩn thận tiếp lấy áo bông: "Cũng chẳng có gì, chỉ là... khuyên nàng ấy tái giá." Lời vừa nói ra, không khí náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh. "Một nương tử tốt như vậy, A Cương, ngươi đành lòng sao?" "Haizz, có gì mà không đành lòng." Thiệu Cương cười khổ: "Ta chỉ sợ nàng ấy không tìm được người tốt thôi." Nói xong, hắn lại lấy ra toàn bộ gia sản mà mình tích góp được ở trong quân doanh, giao cho người của dịch sứ quán cùng gửi đi. Thiệu Cương lại cười cười, để lộ hàm răng trắng sáng: "Coi như là thêm của hồi môn cho nàng ấy, làm phiền ngài nhất định phải đưa đến tận tay nàng ấy nhé." Người đưa thư dụi mắt, ghi chép từng nét trên sổ: "Được rồi, yên tâm đi, ta sẽ đưa đến." Đêm tối như mực, vạn ngọn đuốc như những vì sao đỏ rực rơi xuống nhân gian. Trước phế tích Già Nam Quan, đội quân chỉnh đốn chờ xuất phát, người dẫn đầu cũng cởi bỏ áo trắng, thay bằng áo giáp sáng loáng. Đến giờ điểm binh, bóng dáng ông ấy nhanh chóng di chuyển ở giữa đội quân rồi lần lượt từng gương mặt trẻ tuổi bị ông ấy đá ra khỏi đội ngũ. Ông ấy ra tay không nhẹ, đám tân binh kia ngã lăn ra đến tận chân phế tích Già Nam Quan mới thôi. Có người không phục nhìn về phía trước, chỉ thấy Kỷ tiên sinh vốn hòa nhã, lúc này trên mặt lạnh như băng, y hệt áo giáp đang mặc trên người. "Một đám tiểu tử lông chưa mọc đủ thì đừng có nghĩ đến chuyện theo quân xuất chinh. Các ngươi quá yếu, ít nhất phải luyện thêm hai mươi năm nữa!" Ánh mắt Kỷ tiên sinh khiến bọn họ không dám bước vào đội ngũ nữa. Đại quân xuất chinh, hùng dũng tiến về phía nam. Chuyến đi này, không có ngày trở về. Bên trên phế tích, vị đế vương trẻ tuổi nhìn theo ánh lửa dần xa, hai đầu gối nặng trĩu quỳ xuống đất đá sắc nhọn. Giờ phút này, đất đá vỡ vụn, quần áo cũng thấm máu. Hắn vẫn dõi mắt nhìn theo, nơi đó có những tráng sĩ Đại Càn nhiệt huyết nhất, có những chính đạo chi sĩ trừ yêu diệt ma, có hi vọng bảo vệ giang sơn không bị yêu vật xâm phạm, còn có cả sư tôn mà hắn kính trọng, ỷ lại nhất. ... Càn Đế vẫn luôn chờ, chờ sư tôn mà hắn kính trọng nhất trở về. Ông ấy đã trở về, nhưng thời điểm trở về lại là sai lầm, lại làm tổn thương dân chúng Đại Càn mà ông ấy đã từng hết lòng bảo vệ. Kỷ Quân An khôi phục trí nhớ, nhớ lại lúc ở Khải Thiên Địa, các tướng sĩ bên cạnh lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình ông ấy. Chỉ dựa vào sức lực một người, ông ấy vẫn cứng rắn bức lui đại quân Yêu tộc thêm mấy vạn dặm. Ông ấy nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng, ông ấy rơi từ trên trời xuống, rơi vào một vùng nước ở Khải Thiên Địa. Thân thể bị Lục Nhãn Hắc Phù ăn thịt chỉ còn lại một sợi tinh hồn trôi nổi theo dòng nước. Mười vạn năm qua, thời thế đổi thay, biển đổi thành đồng ruộng. Sợi tinh hồn cuối cùng ấy cứ vô tri vô giác trôi dạt khắp nơi. Tu vi của ông ấy, có lẽ đúng như Tống Ly đã nói, đã đạt đến cảnh giới "Tiên". Cũng đúng là bởi vậy mà sợi tinh hồn ấy mới có thể tồn tại mười vạn năm bất diệt. Nhưng ông ấy vẫn không tỉnh lại, mãi cho đến một ngày, ông ấy trôi dạt đến con sông hộ thành bên ngoài huyện Khánh Vĩnh, bỗng ngửi thấy mùi yêu khí mà ông ấy căm thù đến tận xương tủy. Việc chống lại Yêu tộc đã khắc sâu vào bản năng của ông ấy, thế nên ông ấy tỉnh lại. Sợi tinh hồn nhập vào thân thể hồ yêu Yến Châu, sau một tháng dần dần thích nghi, ông ấy dựa vào bản năng lúc còn sống, thiết lập mê trận thượng cổ trên Túc Sơn và thư viện Thiên Ẩn. Lúc ấy ông ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ông ấy không biết vì sao mình phải dạy học, cũng không biết nơi này đã bị phép tắc thiên địa trên người mình ảnh hưởng. Túc Sơn trở thành Khải Thiên Địa, trở thành chiến trường của Nhân tộc và Yêu tộc. "Hòa ước bảy vạn năm đã qua nhưng phòng tuyến Đại Càn vững chắc không gì phá nổi, dưới sự trị vì của Càn Đế, nơi này không còn chiến tranh nữa." Tống Ly chậm rãi nói. "Đại Càn quốc thái dân an, trời yên biển lặng." "Sự hy sinh của ngài và các tiền bối không hề uổng phí, Đại Càn thịnh thế mà các ngài luôn mong đợi đã đến rồi." Kỷ tiên sinh rưng rưng: "Tốt, tốt..." Khi Tống Ly kể lại đoạn lịch sử này, các tu sĩ đang chuẩn bị chiến đấu xung quanh đều lặng lẽ buông vũ khí xuống. Kỷ Quân An là ai? Sư tôn của đế vương, danh tướng Đại Càn, nghĩa sĩ trung liệt. Ông ấy xoay chuyển tình thế nguy cấp, chống đỡ triều đình sắp đổ! Tấm Bia Trường Sinh Kỷ Sư sừng sững ở kinh thành mười vạn năm, ở trong lòng dân chúng từ lâu đã trở thành tín ngưỡng bất diệt. Phàm là người có vài phần lương tri đều sẽ không nhắm vũ khí vào Kỷ tiên sinh. Kỷ tiên sinh lần lượt nhìn khắp mọi người rồi ngẩng mặt cười lớn, trong mắt còn ngấn lệ. "Ha ha ha, tốt lắm, các ngươi đều là đệ tử tốt của ta, cũng là con dân tốt của Đại Càn!" Khí màu xanh trên người ông ấy lưu động, cây cối trong rừng nhanh chóng thay đổi vị trí, trở lại vị trí ban đầu, mê trận hành quân trên Túc Sơn cũng biến mất. Trên đỉnh núi, thư viện Thiên Ẩn và rừng quan tài cũng biến mất không thấy tăm hơi. "Không thể tưởng tượng được đã mười vạn năm trôi qua, trong khoảng thời gian này đã khiến các ngươi chịu khổ rồi." "Nếu như sứ mệnh của ta đã hoàn thành, vậy hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi bài học cuối cùng!" Lời vừa dứt, có người lập tức căng thẳng, có lẽ hai tháng học tập đã tạo thành phản xạ có điều kiện. Nhưng bài học cuối cùng của Kỷ tiên sinh hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ. "Biện Cao Ấp, thể chất của ngươi suy nhược bẩm sinh, có lẽ bởi vậy nên ngươi mới đi theo con đường tu đạo. Bây giờ ta truyền cho ngươi công pháp cải thiện thể chất, nhớ chăm chỉ luyện tập, không quá hai năm, thể chất của ngươi sẽ giống như các tu sĩ bình thường." Một luồng khí màu xanh tràn vào mi tâm Biện Cao Ấp, ánh mắt hắn sáng lên. "Tiết Trác, ngươi dùng đao không tồi nhưng đao pháp mà ngươi học quá lộn xộn! Ta truyền cho ngươi Tật Phong đao thuật. Nếu ngươi kết thành Kim Đan, đao thuật này có thể đạt đến tầng mười hai, giúp ngươi lập nên sự nghiệp." Một luồng khí màu xanh tràn vào mi tâm Tiết Trác, hắn càng kinh ngạc hơn, đây là Tật Phong đao thuật đã sớm thất truyền! "Dương Sóc, ngươi có song linh căn, tư chất vốn không tồi nhưng lại là Thủy Hỏa song linh căn. Nước lửa xung khắc với nhau nên tu luyện gặp nhiều trở ngại, đây cũng là lý do các tông môn không thu nhận ngươi." Nghe vậy, sắc mặt Dương Sóc trở nên buồn bã, hiển nhiên là bị Kỷ tiên sinh nói trúng rồi. Hắn đã đi qua biết bao nhiêu môn phái, cho dù là năm đại tiên môn hay các tông môn giáo phái khác nhưng không ai chịu thu nhận, nói linh căn của hắn là Thủy Hỏa tương khắc, hấp thu bao nhiêu linh khí thì hao tổn bấy nhiêu, nhiều lắm chỉ đạt đến Trúc Cơ kỳ, cả đời không thể Kết Đan. Nhưng hắn không chịu khuất phục, ngày đêm tu luyện, muốn chứng minh họ nhìn nhầm, hắn nhất định có thể Kết Đan. Nhưng sự thật đúng như lời bọn họ nói, hắn đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ nhiều năm nhưng không những không thể Kết Đan mà tu vi còn có xu hướng giảm sút.