Chương 48: Nhất Định Không Phụ Gửi Gắm

Xuyên Thành Nữ Phụ, Ta Luyện Đan Kiếm Tiền Nuôi Con

Đao Dược Bút 13-08-2025 11:56:05

Ba vết móng vuốt hiện ra sau lưng Thiệu Cương, hai vết nông một vết sâu xé toạc cả một mảng lớn máu thịt. Giữa không trung, một bóng người hơi thở thoi thóp cùng với những mảnh bông bay tứ tán, rơi xuống thê thảm. Bông vải trắng tinh nhuốm đỏ máu tươi, Thiệu Cương gắng gượng níu giữ giữa không trung. Sao lại... bẩn như vậy? "Sao lại... làm bẩn rồi..." Hắn nắm chặt bông vải nhuốm máu, dồn hết sức lực cuối cùng lao về phía cánh quân Yêu tộc bên trái. "Dàn trận! Bảo vệ tướng quân!" Một tiếng quát vang lên từ trong hàng ngũ quân sĩ Đại Càn, binh sĩ chia ra làm hai nửa, một nửa dàn trận, một nửa yểm hộ. Trong đám người, một thiếu niên muốn xông lên phía trước thủ trận nhưng bị người phía trước đẩy trở lại phía sau. "A Tĩnh, lui ra phía sau!" Thiếu niên kia không phục nhưng cũng chỉ đành lui về phía sau thủ trận. Đúng lúc đó, giọng nói Kỷ Quân An vang lên. "A Tĩnh là hài tử mà ta nhặt được từ một ngôi làng bị Yêu tộc tàn sát. Lúc mới đến doanh trại, hắn còn rất nhỏ, thân thể lại yếu ớt, thế nên ta mới chỉ bảo cho hắn tu luyện nhưng hắn không có thiên phú gì, tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là Kim Đan trung kỳ." "Nhưng mọi người trong quân doanh đều nói hài tử này có phúc. Toàn bộ người trong làng đều bị Yêu tộc diệt sạch, duy chỉ có hắn sống sót. Cái này gọi là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc." "Trên chiến trường, bọn họ cũng hay trêu hắn, bảo người có phúc thì nên giữ vị trí then chốt ở tiền tuyến đi, nhưng thực ra là mọi người muốn rèn luyện hắn." "Nhưng A Tĩnh chưa từng giữ được một lần nào cả, lâu dần, hắn cũng không dám đứng ở tiền tuyến nữa." Nói đến đây, Kỷ Quân An im lặng, trong lòng Tống Ly cũng có một dự cảm chẳng lành. Lại một đợt quân tiếp viện của Yêu tộc kéo đến, biển Yêu tộc ập đến phía đại trận, trong chớp mắt đã sắp phá vỡ trận thế. Đúng lúc này, một bóng người gầy yếu từ phía sau lao thẳng lên, đón đầu biển Yêu tộc. "A Tĩnh, ngươi làm gì vậy!" "Thằng nhóc chết tiệt, mau trở lại đây!" "A Tĩnh! Không được làm trái quân lệnh!" Giữa những tiếng quát đó, bóng người gầy yếu kia vẫn không chút do dự. Đám Yêu tộc tưởng rằng thiếu niên này là tới chủ động chịu chết, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh sáng vàng rực rỡ trong mắt hắn. Linh lực hùng mạnh ngưng tụ trong đan điền thiếu niên, Yêu tộc cầm đầu giật mình, lập tức lui lại: "Không tốt, hắn muốn tự bạo!" "A Tĩnh! Đừng làm chuyện ngu ngốc, mau quay về đây—" Tiếng gào thét ở phía sau đã bị gió cát nhấn chìm. Trên không trung, khóe môi thiếu niên khẽ cong lên. Ánh sáng vàng chói mắt nổ tung trên bầu trời cùng với những mảnh thịt nát vụn, đẩy lùi biển Yêu tộc mấy chục mét. Khi ánh sáng tan đi, đại trận phía sau đã thành hình. Những tướng sĩ rắn rỏi lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn trời hét lớn: "A Tĩnh, thằng nhóc chết tiệt, cuối cùng cũng giữ được rồi!" Tống Ly cảm nhận được giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt, là Kỷ Quân An đang khóc. Trận chiến kéo dài rất lâu, lâu đến mức cả bầu trời nhuốm đỏ. Các tướng sĩ hết người này đến người khác lần lượt ngã xuống, Phong Kỳ Lân gắng sức chiến đấu rồi cũng ngã xuống. Cuối cùng, trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại một mình Kỷ Quân An. Ngân thương đã bị gãy mất mũi thương mài lại thành gậy, gậy gãy lại mài thành kiếm, cuối cùng không biết đâm vào ngực tên Yêu tộc nào. Lá cờ Đại Càn nhuốm máu được truyền tay qua từng binh sĩ, cuối cùng nằm trong tay Kỷ Quân An. Đại quân Yêu tộc vây quanh ông ấy tầng tầng lớp lớp, ông ấy cô độc đứng trên núi xác chết, kiệt sức chống đỡ lá cờ. Ánh nắng đỏ rực chiếu lên chữ "Càn" cổ xưa, Kỷ Quân An ngẩng đầu nhìn, trong miệng lẩm bẩm: "Ta là Kỷ Quân An, là thần dân Đại Càn, đến đây để đánh đuổi quân Yêu tộc." "Ta là Kỷ Quân An, là thần dân Đại Càn, đến đây để đánh đuổi quân Yêu tộc." "Ta là Kỷ Quân An, là thần dân Đại Càn, đến đây để..." "Ta là Kỷ Quân An... là thần dân Đại Càn." "Ta là... ta là... Đại Càn..." U Khư Lang Vương bị trọng thương, cắn răng nhìn chằm chằm bóng người nửa quỳ trên núi xác chết. Chờ một chút, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi. Chờ đến lúc tinh hồn người kia tan hết là hắn sẽ được hưởng thụ thân thể quý giá này! Nhưng ngay lập tức, bóng dáng nhuốm đẫm máu tươi kia lao thẳng về phía hắn, lá cờ trong tay quét bay tất cả những tên Yêu tộc chặn đường, trong nháy mắt, lá cờ đâm xuyên mi tâm U Khư Lang Vương. Dưới ánh mắt kinh ngạc không thôi kia, lá cờ rút ra kéo theo máu tươi xẹt ra một đường cong chói mắt giữa không trung. Ngay sau đó nội khí còn sót lại trong cơ thể U Khư Lang Vương nổ tung, Yêu vương tôn quý của Yêu Quốc trong nháy mắt tan xác trên chiến trường. Kỷ Quân An cầm lá cờ trong tay, hai mắt trống rỗng, ông ấy vẫn dựa vào bản năng cuối cùng huy động lá cơ đẩy lùi đám Yêu tộc trước mắt từng bước một về phía nam. Cứ chiến đấu mệt mỏi không biết bao lâu, cuối cùng, ông ấy cùng với lá cờ tung bay từ không trung rơi xuống. Lúc rơi xuống, ánh mắt ông ấy vẫn hướng về phía bắc. Nhìn gì, ông ấy cũng không biết nữa. Chỉ biết không nhìn thấy Già Nam Quan, trong lòng ông ấy an tâm hơn hẳn. ... Trên tường thành Già Nam Quan, lá cờ Đại Càn tung bay trong gió. Vị quân vương tóc bạc vẫn chăm chú nhìn về phía nam. "Sẽ trở về, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?" Hắn lẩm bẩm, hỏi đi hỏi lại. Nhưng không ai trả lời. Chớp mắt, đã là cảnh cũ người xưa. ... Túc Sơn. Khuôn mặt trên bụng hồ yêu đã hoàn toàn biến mất, một sợi khí màu xanh cuối cùng cũng tan theo gió. Tống Ly bừng tỉnh, bên tai vẫn vang vọng giọng nói cuối cùng của Kỷ Quân An. "Hài tử, nếu có thể thì thay ta đi một chuyến đến Kinh sư, thăm tấm Bia Trường Sinh Kỷ Sư kia." "Đệ tử Tống Ly, nhất định không phụ gửi gắm." Cát vàng đầy trời đã tan biến, ngay sau đó Tống Ly cũng kiệt sức, lâm vào giấc ngủ say. Lúc tỉnh lại, nàng đã ở trong huyện nha huyện Khánh Vĩnh, ba người Lục Diễn, Tiêu Vân Hàn, Phan Nha canh giữ bên giường nàng. Thấy nàng tỉnh lại, Lục Diễn đang ngồi dưới đất lập tức đứng dậy. "Tống Ly, rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh rồi. Sao đang yên đang lành mà ngươi lại tự nhiên ngất xỉu vậy chứ?" Những cảnh tượng kia vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu Tống Ly: "Ta... ta đi một chuyến đến chiến trường tập kích bất ngờ của mười vạn năm trước, Khải Thiên Địa." Lục Diễn chỉ có thể há hốc mồm. Sau khi đại trận trên Túc Sơn được giải trừ, Phan Nha tìm được đám người Tống Ly, cũng nghe Lục Diễn kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Theo như lời Lục Diễn nói, sợi tinh hồn cuối cùng của vị tiền bối kia ban cho mỗi người một cơ duyên khác nhau, duy chỉ có Tống Ly là người biểu hiện xuất sắc nhất thì lại không có. Hiện tại xem ra không phải như vậy. Vị tiền bối kia không bỏ sót Tống Ly mà để lại tất cả những gì mình có cho nàng. Nhưng đây là cơ duyên của người khác, hắn không nên hỏi nhiều thì tốt hơn: "Lần này các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, quả thực ngoài sức tưởng tượng. Hai ngày này xử lý cho xong việc của huyện Khánh Vĩnh rồi ta sẽ đưa các ngươi đến phủ quận trưởng nhận thù lao."