"Chư vị tướng quân."
"Trận này công đầu tuy tại Triệu Phong, nhưng kẻ triệt để công chiếm ngoại thành, trảm Hàn tân nhiệm thượng tướng quân Tào Nghĩa vẫn chưa tìm ra."
"Đến tột cùng là kẻ phương nào?"
"Hơn nữa bản tướng nghe nói Hàn tướng Trương Bình cũng bị duệ sĩ của quân ta trảm."
"Những việc này đều cần tra rõ, đây đều là chiến công."
"Đại vương tuyệt sẽ không bạc đãi bất cứ công thần nào." Lý Đằng lại hướng chúng tướng nói.
Cũng chính lúc này!
"Trung quân Tư Mã Khoái Phác đến."
Ngoài điện truyền đến một tiếng.
"Ha ha, chúc mừng Lý tướng quân lập kỳ công, công phá Hàn đô, phúc diệt Hàn quốc a."
Một thân ảnh mặc chiến giáp tướng lĩnh nhanh chóng đi vào trong đại điện.
Trung quân Tư Mã.
Chấp chưởng quân trung giám sát, chấp chưởng quân trung thưởng phạt.
Trực tiếp thụ mệnh ở một trong Cửu Khanh Úy Liễu, còn có Lam Điền đại doanh thượng tướng quân Vương Tiễn.
Tuy rằng quan giai tại Lý Đằng phía dưới, nhưng lại không bị Lý Đằng chế hành.
"Khoái tướng quân."
Lý Đằng cũng lập tức cười ôm quyền.
"Dưới trướng Lý tướng quân xuất hiện một hãn tướng a."
"Một người chi lực phá Hàn đô cửa thành, lại suất quân hãn dũng sát địch, trảm Hàn tân nhiệm thượng tướng quân Tào Nghĩa, trảm Hàn tướng Trương Bình."
"Đương thật làm cho người ta giật mình."
"Bản tướng cũng là muốn gặp gỡ bực này nhân vật a." Khoái Phác vẻ mặt tươi cười nói.
Nguyên bản Lý Đằng còn là vẻ mặt tươi cười nghe, nhưng càng nghe, biểu tình lại càng trở nên cổ quái.
"Ngươi nói cái gì?"
"Tào Nghĩa còn có Trương Bình đều là Triệu Phong giết?" Lý Đằng kinh ngạc hỏi.
Nguyên bản hắn còn đang tìm kiếm kẻ đã trảm hai cái này Hàn triều đình nhân vật trọng yếu, sau đó luận công hành thưởng.
Tại đây một lần công phạt chiến bên trong.
Theo cửa thành công phá, Tào Nghĩa cùng Trương Bình mệnh cùng những cái đó Hàn bách quan so sánh với cũng không phải quá mức trọng yếu, so với phá thành chi công kém quá nhiều, nhưng công chính là công, tự nhiên muốn thưởng.
"Lý tướng quân chẳng lẽ không biết?"
"Tào Nghĩa cùng Trương Bình thủ cấp cũng đã đến ta quân công sở."
"Người lấy được thủ cấp của hai người kia chính là Đô úy Triệu Phong." Khoái Phác cười nói.
"Bản tướng vẫn luôn tìm kiếm hắn, thật không ngờ chuyện này lại do Triệu Phong làm." Lý Đằng kinh ngạc nói.
"Thảo nào trước đây Vương Bí tướng quân cũng ở trước mặt thượng tướng quân tranh giành Triệu Phong về dưới trướng, với năng lực như vậy, Vương Bí tướng quân sao có thể không động lòng?" Khoái Phác cảm thán cười nói.
Nghe đến đây.
Các tướng trong đại điện đều đưa mắt nhìn nhau, không nghi ngờ gì, bọn họ đều bị chiến công của Triệu Phong làm cho kinh ngạc.
"Ba chiến công này ta đã bẩm báo, tin rằng thượng tướng quân tự có định đoạt."
"Còn về chiến công của các tướng lĩnh khác cũng như vậy, tất cả đều bẩm báo lên thượng tướng quân." Khoái Phác lại nhìn Lý Đằng nói.
Lý Đằng lập tức đáp: "Làm phiền rồi."
Chiến công trong quân trước tiên do quân công binh thống kê, sau đó báo lên trung quân Tư mã, trung quân Tư mã lại bẩm báo lên thượng tướng quân, bẩm báo trực tiếp lên một trong cửu khanh là Úy Liễu.
"Còn về chiến công giết địch của các Duệ sĩ khác, Lý tướng quân còn phải điều binh dọn dẹp thi thể trong thành để thống kê." Khoái Phác nói.
"Xin Khoái tướng quân yên tâm, bản tướng đã hạ lệnh cho hậu cần quân đẩy nhanh tiến quân, trong hai ngày tất sẽ tới Hàn đô, lần này cho Duệ sĩ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai Duệ sĩ cũng có thể tham gia dọn dẹp." Lý Đằng lập tức nói.
Từ trước đến nay, việc dọn dẹp chiến trường đều do Duệ sĩ tiến hành trước để thống kê chiến công, xử lý những kẻ địch giả chết, cuối cùng hậu cần quân mới dọn dẹp triệt để.
Khoái Phác gật đầu, đưa mắt nhìn các tướng, cười nói: "Không biết vị nào là Triệu Phong Đô úy?"
"Bẩm trung quân Tư mã, Triệu Đô úy không có ở đây, mà đang trấn thủ ở một nơi trong vương cung." Trần Đào lập tức đáp.
Đúng lúc này.
"Báo."
"Trực ban Đô úy doanh Quân hầu Chương Hàm cầu kiến."
Một giọng nói vang lên từ ngoài điện.
"Vào." Lý Đằng lập tức nói.
Chương Hàm nhanh chóng bước vào trong điện, cúi người hành lễ với Lý Đằng: "Thuộc hạ tham kiến Lý tướng quân."
"Miễn lễ."
"Ngươi có việc gì cầu kiến?" Lý Đằng nhìn Chương Hàm hỏi.
"Bẩm Lý tướng quân."
"Triệu Đô úy ở trong Hàn Bảo Khố phát hiện một mật đạo, dường như kéo dài rất xa, Đô úy suy đoán Hàn Vương có thể là từ mật đạo này mà trốn đi, cho nên đặc biệt để thuộc hạ tới bẩm báo." Chương Hàm cung kính bẩm báo.
"Mật đạo?"
Lý Đằng cùng Khoái Phác liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lý Đằng lộ rõ vẻ kích động.
"Bản tướng nghe những hàng thần nước Hàn kia bẩm lại, Hàn Vương là từ sau khi đại quân Đại Tần ta áp sát kinh thành mới biến mất không thấy, trong lúc đó cũng không có thông tri cho bất cứ bá quan văn võ nào, hơn nữa cũng không có kinh động bất luận kẻ nào, đủ để chứng minh hắn không phải là từ trong thành mà rời đi."
"Hiện giờ Triệu Phong tìm được mật đạo này, có lẽ Hàn Vương thật sự là từ mật đạo này mà trốn thoát." Lý Đằng khẳng định nói.
"Có khả năng." Khoái Phác gật gật đầu.
"Triệu Phong ở nơi nào?" Lý Đằng nhìn về phía Chương Hàm hỏi.
"Đô úy đã tiến vào mật đạo thăm dò." Chương Hàm đáp lại.
"Việc này không nên chậm trễ."
"Lập tức dẫn bản tướng đi xem." Lý Đằng lập tức hướng về phía Chương Hàm nói.
Hiện giờ Hàn đô đã vỡ, bá quan đầu hàng.
Nước Hàn đã vong.
Hàn Vương chính là mắt xích then chốt để diệt Hàn, chỉ cần bắt được hắn, Đại Tần liền triệt để giải quyết được mối họa lớn nước Hàn.
Chỉ cần không để cho Hàn Vương chạy trốn tới nước khác, ngày sau cũng sẽ không có người có thể mượn danh nghĩa Hàn Vương đến đối phó Đại Tần.
"Mời tướng quân đi theo thuộc hạ." Chương Hàm lập tức dẫn đường.
Đi tới trước Hàn Bảo Khố.
Khắp nơi đều là Duệ sĩ đứng gác.
Tiến vào trong Bảo Khố.
Một mảnh hỗn độn, trống không.
"Hàn Vương đáng chết, đồ vật trong Bảo Khố đều bị chuyển đi."
Lý Đằng vừa thấy, nhịn không được mắng thầm một tiếng.
"Tướng quân."
"Xác thực đã chuyển đi toàn bộ, trong Bảo Khố tất cả đều trống không."
"Chẳng qua là trong mật đạo còn có một ít lưu lại." Chương Hàm lập tức trả lời.
"Còn lưu lại cái gì?" Lý Đằng lập tức hỏi.
"Để lại một ít binh khí, còn có Linh Đan trong một mật điện."
"Lối vào mật đạo ở đây." Chương Hàm thành thật trả lời, tay chỉ về phía lối vào mật đạo.
Lý Đằng chậm rãi bước tới.
Giữa trung tâm của một kệ sách được tách ra, một lối vào to bằng cánh cửa hiện ra trước mắt.
"Triệu Phong đã dẫn bao nhiêu người đi?" Lý Đằng hỏi.
"Bẩm tướng quân."
"Đô úy đã đi trước một bước dò xét, Ngụy Toàn Quân hầu của Đô úy doanh dẫn theo năm trăm huynh đệ đuổi theo sau." Chương Hàm lập tức trả lời.
Lý Đằng gật đầu, sau đó nói: "Triệu tập toàn bộ thân vệ của ta, lập tức tiến vào mật đạo, đuổi kịp Triệu Phong."
"Hàn Vương đã trốn ba ngày, bên cạnh ắt có tinh nhuệ hộ vệ, năm trăm Duệ sĩ không đủ." Lý Đằng lập tức quát.
"Rõ."
Thống lĩnh thân vệ lập tức đáp.
Ngay lập tức hạ lệnh cho thân vệ xông vào mật đạo truy kích.
Sau khi toàn bộ một ngàn thân vệ tiến vào.
Lý Đằng cũng dẫn theo chư tướng bước vào trong mật đạo.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến chỗ ba thạch thất.
Dược tài điện, trống không.
Binh khí điện, còn lại mấy ngàn thanh trường binh khí, nhưng rất nhiều giá đỡ đã trống không.
Linh đan điện, đan hương phiêu tán, không hề bị động đến.
"Để lại nhiều binh khí như vậy, xem ra Hàn Vương cũng không kịp chuyển đi toàn bộ."
"Còn có những linh đan này, đều là bảo vật."
"Người đâu."
"Nghiêm ngặt canh giữ nơi này."
"Không có lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần." Lý Đằng lập tức hạ lệnh. ...