Chương 76: Tình hình Hàn Đô! Kiếm công đức! Tin khẩn lại đến!
Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính
Vô Lượng 66616-01-2025 20:23:08
Hàn Đô Tân Trịnh!
Có lẽ hiện tại không thể gọi là Hàn Đô nữa, bởi vì Hàn Quốc đã diệt vong, quân vương cũng đã bị Lý Đằng hạ lệnh dùng năm ngàn kỵ binh áp giải đến Hàm Dương.
Sau trận đại chiến.
Trong thành Tân Trịnh đã khôi phục trật tự.
Vài ngày trôi qua.
Thi thể trong thành đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, những nơi máu tanh nồng nặc cũng được dùng nước rửa sạch, bất quá toàn bộ tòa thành vẫn bị bao phủ bởi một mùi máu tanh, cần thời gian mới có thể hoàn toàn tiêu tán.
Bất quá.
Trận chiến thảm thiết kia tuy rằng đã kết thúc, nhưng sự phòng bị trong thành lại không hề giảm đi chút nào.
Tuy rằng trải qua đại chiến có rất nhiều bách tính đã mang theo lo lắng ra khỏi nhà, nhưng đối với Tần quân cũng tràn ngập sợ hãi, nếu có thể, rất nhiều bách tính thậm chí còn muốn một mực ở trong nhà không ra, nhưng vì để sống sót, vì kế sinh nhai, bọn hắn đành phải ra ngoài.
Theo mấy ngày trôi qua, bách tính trong thành cũng càng ngày càng yên tâm.
Tuy nói trong thành khắp nơi đều có Tần quân duệ sĩ tuần tra, hơn nữa cũng có không ít Tần quân ở trong các gian nhà dân trong thành lùng sục quan lại Hàn Quốc bỏ trốn, tìm kiếm Hàn binh, nhưng đối với bách tính bình thường lại không hề xâm phạm, theo danh tiếng lan truyền ra ngoài, bách tính bình thường tự nhiên cũng yên tâm một chút, nhưng đối mặt với Tần quân sát phạt, muốn triệt để tiêu trừ sợ hãi cùng với cảnh giác trong thời gian ngắn là điều không thể.
"Trước đây triều đình là đang lừa gạt người, Tần quân căn bản không phải là loại quân đội đốt nhà, giết người, cướp của."
"Đúng vậy."
"Ta vừa rồi đụng phải một Tần binh, vốn tưởng rằng mệnh không còn, không nghĩ tới hắn vậy mà còn quay ngược lại hướng ta xin lỗi."
"Từ trước đến nay thiên hạ đều truyền Tần quân là hổ lang chi sư, gặp thành đồ thành, gặp người giết người, chỉ biết sát lục, hiện tại xem ra bọn họ rõ ràng là một chi quân đội kỷ luật nghiêm minh a."
"Hầy, quốc gia của chúng ta đã mất rồi, sau này chỉ cầu triều đình Tần Quốc đối xử tốt với chúng ta một chút đi, hiện tại cứ sống qua ngày rồi tính sau."...
Bách tính trong thành nhìn Tần quân tuần tra các nơi, tâm tư khác nhau, có lo lắng, có hiếu kỳ, cũng có địch ý.
Bất quá.
Đối với những bách tính bình thường này mà nói, quốc gia của bọn họ đã mất, gạo nấu thành cơm.
Từ tình hình hiện tại mà xem đã không có cách nào thay đổi, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo dưới sự thống trị của Tần quốc, nếu phản kháng, không khác gì tìm chết.
Dù sao mấy ngày nay trong thành cũng không ít người phản kháng lại sự truy bắt của Tần quân, mà đối với những người này, Tần quân lại không hề lưu tình chút nào, thẳng tay chém giết.
Tình hình trong thành bây giờ, hoặc là tình hình những tòa thành của Hàn quốc bị Tần quân công phá đều là như vậy, bách tính tuy kinh hãi, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể thuận theo Tần quân, mà đối đãi với bách tính thuận theo, Tần quân cũng không hề vô lễ.
Đôi bên chính là tương kính như tân.
Trong thành, thương binh doanh.
Triệu Phong cực kỳ quen thuộc khâu vết thương, thay thuốc cho thương binh, lúc này y thuật đã thăng cấp tới trung cấp, làm những việc này càng thêm thành thạo, giống như một người học y nhiều năm.
"Cứu trị một thương binh, nhận được 1 điểm công đức."
Theo việc cứu trị thành công một thương binh, bảng điều khiển cũng xuất hiện thông báo.
"Triệu huynh đệ."
"Hiện tại tốc độ cứu trị thương binh của ngươi dường như càng nhanh hơn, hơn nữa thủ pháp cũng càng thêm thành thạo, đây là y thuật có tiến bộ a."
Một bên, Trần phu tử mỉm cười nói.
"Haha, quen tay hay việc." Triệu Phong cười đáp lại.
Sau khi chiến sự chấm dứt.
Triệu Phong một mặt an bài thủ hạ đi dọn dẹp thi thể trong thành, chôn cất thi thể.
Mà bản thân hắn lại đến thương binh doanh cứu trị thương binh.
Cơ hội tốt như vậy, Triệu Phong không muốn bỏ lỡ.
Một mặt lợi dụng thủ hạ đi nhặt thuộc tính, một mặt bản thân tới trị thương binh nhặt điểm công đức, một công đôi việc.
"Triệu huynh đệ."
"Hiện tại Phùng hợp pháp cùng với Tôi hỏa tiêu độc pháp mà ngươi sáng tạo ra trong quân đã triệt để phổ biến, đích xác là có hiệu quả rất lớn, nhưng vì sao có một ít thương binh sau khi sử dụng phương pháp này vẫn bị nhiễm Thất nhật phong? Nhưng rất nhiều thương binh trải qua xử trí lại không có, chẳng lẽ trong đó còn có nguyên do gì khác không?"
Lúc này Trần phu tử hướng Triệu Phong thỉnh giáo.
"Vấn đề này ta cũng đã sớm phát hiện ra."
"Chỉ có điều, hiện tại, việc khử trùng vẫn chưa toàn diện, chẳng hạn như khâu vết thương cũng cần phải khử trùng hoàn toàn, nhưng y thuật bây giờ căn bản không làm được."
"Hơn nữa dùng rượu mạnh để khử trùng, hiện tại độ cồn của rượu này căn bản không đủ, không thể coi là khử trùng thực sự." Triệu Phong chậm rãi giải thích.
Nói cho cùng.
Phương pháp khâu vết thương hiện nay, cùng với khử trùng bằng lửa và rượu mạnh cũng chỉ là cách bất đắc dĩ, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng đích xác đã nâng cao tỷ lệ sống sót của thương binh không ít, nhưng muốn thực sự so sánh với hậu thế, là không có khả năng.
"Độ cồn của rượu mạnh?" Trần phu tử ngơ ngác, sau đó lại nghĩ đến điều gì.
"Rượu mạnh trong quân đều là Thiếu Phủ đặc biệt chế tạo, là loại rượu mạnh nhất, trên đời cũng không có, như vậy còn chưa đủ sao?" Trần phu tử nói.
"Đích xác là không đủ." Triệu Phong lắc đầu.
"Còn có thể dùng phương pháp gì giải quyết?" Trần phu tử hỏi.
"Chỉ có thể cố gắng hết sức thanh lý sạch sẽ vết thương rồi khâu lại, như vậy tỷ lệ nhiễm Thất Nhật Phong sẽ giảm xuống."
"Về phần khử trùng bằng rượu mạnh, cũng chỉ có thể chờ xem sau này có loại nào độ cồn cao hơn không." Triệu Phong nói.
Đối với rượu mạnh.
Triệu Phong kỳ thật biết phương pháp chưng cất, bởi vì kiếp trước hắn là một tửu đồ.
"Ừm." Trần phu tử gật đầu, cũng không hỏi thêm.
"Nói đến."
"Lần này ta nghe nói ngươi lại lập được công phá thành, còn có thêm một công lao bắt vương, tiền đồ không thể đo lường a." Trần phu tử bỗng nhiên cười nói.
"Trần lão ca, tin tức của ngươi cũng linh thông đấy." Triệu Phong cười nói.
"Những binh lính trong thương binh doanh này đều từ chiến trường trở về, tin tức của ta đều biết từ bọn họ." Trần phu tử liếc mắt nhìn, nói.
"Được rồi."
"Những phong thưởng kia còn phải đợi Hàm Dương truyền tin trở về, thời gian còn sớm, chúng ta tiếp tục cứu trị thương binh." Triệu Phong không muốn lãng phí thời gian quý báu để thu hoạch công đức, lại một lần nữa tiến vào công việc cứu trị thương binh.
Nhìn Triệu Phong bận rộn.
Trần phu tử trên mặt nở một nụ cười, nhưng cũng có chút cổ quái: "Tên tiểu tử này lại có hứng thú với việc cứu chữa thương binh, nếu như hắn không phải là hãn tướng ra trận giết địch, có lẽ thật sự có thể được lão sư thu làm quan môn đệ tử để dạy dỗ, ngày sau Đại Tần ta lại có thêm một vị đại y."
Hàm Dương thành!
Chỉ cách có một ngày.
Trên triều nghị đại điện.
Bách quan tụ hội.
Mà trong đại điện.
Một binh lính đưa tin khẩn cấp đã đến, trong tay còn cầm một phong quân báo.
Nhìn thần tình kích động của hắn, Doanh Chính ngồi trên vương vị tự nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Chiều hôm qua quân báo ban đầu đã tới, hôm nay triều nghị lại có quân báo khẩn cấp, đáp án đã không còn nghi ngờ gì nữa.
"Khải tấu Đại vương."
"Thượng tướng quân trình tấu quân báo khẩn cấp."
Binh lính truyền lệnh trong điện khom người tham bái, hai tay giơ cao quân báo.
Doanh Chính không nói gì, vung tay lên.
Triệu Cao bên cạnh nhanh chóng chạy xuống, nhanh chóng nhận lấy quân báo trong tay.
"Trực tiếp tuyên đọc."
"Chắc hẳn là Thượng tướng quân mang đến cho quả nhân tin tức tốt." Doanh Chính cười nói.
Nội dung quân báo, hắn đã đoán được, chắc hẳn là đã bắt được Hàn Vương. ...