- Giải thích, anh Trần là nhân vật chính trong một bộ truyện "Tôi có một căn phòng khủng bố". Hết giải thích.
"Trong Khu dân cư ở ngoại ô phía tây thành phố Tân Hải, nơi đó có một tòa nhà mạo hiểm, Triệu Hải mất tích ở đó, hồ sơ đánh giá là cấp C "phòng khủng bố', nơi đó đã bị phong tỏa, cậu muốn chết thì cứ đi.
Chu Băng lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi xoay người rời đi.
"Trong nóng ngoài lạnh."
Tô Viễn bĩu môi, biết cô có chủ ý gì.
Đối với cô ta, có người nguyện ý đi tìm hiểu tình báo về sự kiện linh dị đương nhiên không thể tốt hơn. Dù sao làm gì có ai nguyện lấy tính mạng của mình đi liều mạng với lệ quỷ chứ, thậm chí nói không chừng cô còn ước gì Tô Viễn có thể hỗ trợ giải quyết sự kiện linh dị kia, lực lượng lao động miễn phí có ai mà không thích.
Mà cho dù Tô Viễn chết ở đó cũng chỉ là bị nhốt trong phòng khủng bố, cũng tốt hơn sau này lệ quỷ hồi sinh, khiến cô phải xử lý thêm một sự kiện linh dị.
Sự kiện linh dị được xác định là cấp C, thật ra mức độ nguy hiểm cũng không cao.
Bởi vì đó là lệ quỷ cố định trong một khu vực, không có tính lan tỏa.
Bình thường, miễn là bạn không tìm chết thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể sử dụng một khu vực nhỏ để hạn chế lệ quỷ, giảm bớt hy sinh vô ích, chuyện này với tổng bộ mà nói không thể nghi ngờ là chuyện mua bán có lợi nhuận.
Bởi vì sự kiện cấp C không có tính lan tỏa, trong tình huống bình thường có thể gác lại để giải phóng nhân lực đi giải quyết sự kiện linh dị càng có uy hiếp, dù thế nào đây cũng là một tính toán có lợi.
Nằm ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố Tân Hải, bên ngoài một công viên giải trí cỡ lớn, Tô Viễn ngẩng đầu nhìn một tấm bảng hiệu thật lớn trên đỉnh đầu, ba chữ lớn "Hoan Lạc Cốc" đứng ngay ngắn, chỉ tiếc lại không náo nhiệt như thường lệ.
Theo logic mà nói, lúc này hẳn là có rất nhiều người, cũng có rất nhiều thanh niên đến đây chơi, nhưng bây giờ chỉ có vài người đi bộ qua, là có ba hai người đi bộ đi qua, còn có một dây cảnh báo màu vàng chặn lối vào của toàn bộ công viên giải trí.
Sự kiện linh dị tuy nói được xác định là cấp hạn chế, nhưng để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ dứt khoát phong tỏa toàn bộ công viên giải trí. Dù sao cũng không có ai có thể xác định tình huống bên trong, lỡ một ngày nào đó lệ quỷ đợi chán rồi, đột nhiên lại đi ra ngoài dạo chơi thì sao?
Phong tỏa công viên giải trí là cách làm dứt khoát nhất, cũng tiết kiệm nhất, chẳng qua nếu cứ như vậy, phỏng chừng ông chủ của công viên giải trí này phỏng chừng sẽ khóc chết.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến Tô Viễn, hắn chỉ là thuận đường tới mà thôi, ừm... thuận tay đánh dấu, nếu mọi việc suôn sẻ.
Cửa chính công viên giải trí khóa chặt, ngay cả bảo vệ canh gác cũng không nhìn thấy, nhưng tình huống hiện tại có bảo vệ nguyện ý ở lại hay không phỏng chừng vẫn là một chuyện, Tô Viễn trực tiếp vượt qua dây cảnh giới, đi thẳng đến nơi xảy ra sự việc.
Cái gọi là Nhà khủng bố thật ra là một căn phòng quỷ, tương tự như mật thất trốn thoát, trong phòng có nhân viên công tác giả quỷ trốn trong góc tối, sẽ thừa dịp bạn không chú ý rồi đột nhiên nhảy ra dọa bạn, đây là hạng mục mới nổi hiện nay rất được giới trẻ săn đón.
Chẳng qua hôm nay ở trong quỷ phòng xuất hiện một lệ quỷ thật sự, như vậy là phòng quỷ danh xứng với thực.
Tô Viễn đứng ở cửa phòng quỷ, cẩn thận quan sát cửa vào, toàn bộ nhà quỷ đều được xây dưới đất, lối vào là một cái đầu ác quỷ dữ tợn, miệng há to, giống như muốn chọn người mà cắn. Hai bên trưng bày một vài pho tượng khủng bố, cố ý gia tăng áp lực tâm lý cho người chơi.
Sâu trong cửa vào là một mảnh đen kịt, như động sâu không đáy, cho dù là ban ngày cũng làm cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt.
Hiện tại công viên giải trí đều phong tỏa, chắc chắn sẽ không có ai đi vào, Tô Viễn khẽ nhăn mũi, bên trong tựa hồ truyền ra một mùi thi thối nhàn nhạt, như có như không.
"Cũng không biết ông chủ phòng quỷ này có phải tên là anh Trần hay không..."
Bóng tối sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt của người khác, nhưng không thể ảnh hưởng đến quỷ nhãn, lúc Tô Viễn đang chuẩn bị đi vào, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.
Bên kia đường, có một vị đạo sĩ mặc đạo bào, trước ngực treo bát quái kính, sau lưng đeo kiếm gỗ đào, ông ta đi tới đây, xung quanh có một đám người vây quanh.
Ấy da?
Đang làm gì vậy?
Tô Viễn trong mắt hiện lên vẻ tò mò, hắn suy nghĩ một chút sau đó mở quỷ vực, một tầng bóng đen nhàn nhạt bao trùm lên cơ thể, hắn trực tiếp trốn vào trong quỷ vực.
Ở bên cạnh đạo sĩ là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, bụng bia, vừa nhìn là biết người thành đạt.