Chương 89: Về với tro bụi – kết thúc một đời thần!
Đèn Lồng Hoa Lệ (Lời Nguyền Trăng Máu)
Tịch Lệ27-08-2023 13:32:09
U Tịch đột nhiên dừng bước, cô cảm nhận được mùi vị của cái chết!
Diêm vương Địa Chí mặt mày thảm hại, tóc tai dài sọc bạc phơ đang nhìn xuống ngực mình. Ngày hôm nay chính là ngày tàn của hắn rồi ư, hắn cuối cùng lại có kết cục thế này sao? Dù cho không còn trái tim nữa nhưng nơi lồng ngực của hắn đau rồi. Bị anh trai song sinh của mình một kiếm giết chết, cảm giác như thế nào?
Lẽ ra từ ngày đầu tiên hắn luyện Thiên Sát mệnh để hạ lên người Thiên Chí, hắn phải nghĩ đến kết cục của phản phệ ngày hôm nay chứ. Hắn nghĩ mình là ai, hắn tự cho rằng bản thân tài giỏi đến mức thao túng được tất cả hay sao?
Rốt cuộc thì vì sao hai người họ phải đi đến con đường tàn sát lẫn nhau thế này?
Hắn đã từng vì anh trai mà nhổ hết răng chỉ để luyện kiếm chẻ vỏ trứng. Hai bọn họ đã từng rất yêu thương nhau, nhưng chỉ bởi vì hắn đã nuôi dưỡng tâm ma. Thân làm thần mà lại có những ý niệm đen tối như thế, để rồi nghe những tác động bên ngoài, cứ thế nuôi dã tâm ngày một lớn hơn. Hắn trở nên thâm độc, đố kị, hắn đã mơ về một thế giới mà hắn xưng bá làm chủ. Ở thế giới đó sẽ không còn một người anh Ứng long ưu tứu hơn hắn, tài giỏi hơn hắn. Ở thế giới đó tất cả sẽ phải quỳ gối dưới chân hắn.
Để rồi hắn đã nhẫn tâm hạ xuống với người anh trai lương thiện, yêu thương chúng sinh của hắn một loại bùa chú giết chóc là Thiên Sát mệnh. Hắn muốn để cho tất cả đều biết anh trai hắn giết người như rạ, không phải là thần thánh mà bọn họ sùng bái tôn thờ nữa. Và hắn đã thành công, trận đại chiến tam giới khi đó, anh trai hắn đã đồ sát hết một nửa tam giới, giết chết cố Địa vương và trở thành tội đồ của tam giới.
Năm đó, hắn hợp tác với cố Địa vương lập nên hồi trăng máu, sinh linh thiên hạ đồ thán. Ứng long đứng ra nghênh chiến, còn hắn lấy cớ trốn tránh trận đánh đó. Kết quả Ứng long bị những cái chết của sinh linh vô tội làm cho Thiên Sát mệnh khởi động, đánh mất chính mình, hai tay đầy máu. Và hắn đã tránh khỏi nghi ngờ, cứ thế dễ dàng thoát tội. Sau trận chiến đó, hắn chủ động xin xuống Địa phủ làm Diêm vương, và chờ đến cơ hội lần này.
Tuy rằng đã qua mấy ngàn năm nhưng tất cả đều chỉ như một giấc mộng. Diêm vương Địa Chí lúc này giống như đã tỉnh giấc, hắn bàng hoàng nghĩ về giấc mộng kia... Mưu tính bao lâu, cuối cùng lúc chết đi cũng chỉ còn lại con số không mà thôi.
Diêm vương Địa Chí hai tay ôm chỗ vết thương rồi khụy xuống. Kiếm Tử Ly tự động tan biến, Thiên Chí cũng ngồi xuống theo em trai mình. Diêm vương Địa Chí lúc này giống như một cậu em trai nhỏ không nghe lời anh, lén đi chơi để bị người ta bắt nạt đang nhận sai với anh trai.
Thiên Chí hai mắt đã nhuộm màu tím, vô cảm và đầy sát khí. Nhưng anh có lẽ đang đấu tranh rất dữ dội với Thiên Sát mệnh. Trước đây anh đã biết Địa Chí hạ thứ gì đó lên người anh, nhưng anh không tưởng nó sẽ đáng sợ tới như thế. Cho tới khi trận đại chiến đó ra, anh chính mình chứng kiến uy lực của Thiên Sát mệnh, chính mình sợ hãi và ghê tởm chính anh.
Anh đã tốn biết bao nhiêu công sức để đè nén nó. Thế nhưng bây giờ Địa Chí vẫn không chịu tỉnh ngộ, vẫn còn làm những việc khiến nó thức tỉnh. Năm đó tình yêu của anh đều dành cho chúng sinh, hiện tại tình yêu đó lại dành cho U Tịch. Nhưng suy cho cùng, anh cũng đã bị nó điều khiến xuống tay giết chết chính em trai của mình. Là bi ai hay nực cười?
"Anh!"
Diêm vương Địa Chí đau đớn nhìn vào khuôn mặt gần như đã bị Thiên Sát mệnh chiếm lĩnh kia. Hắn bật khóc hệt như một đứa trẻ, đưa hai tay dính đầy máu tươi lên sờ má Thiên Chí: "Sao lại thành ra như thế này. Sao em lại biến anh thành nông nỗi này?"
Thiên Chí cố nhúc nhích tay chân, anh chớp mắt mấy cái nhưng đôi mắt màu tím kia vẫn không hề biến mất. Diêm vương Địa Chí giống như đã kiềm nén rất lâu, bây giờ khóc rất dữ: "Xin lỗi! Là em đã hại anh, là em đã hại tam giới. Sao em lại biến thành một kẻ như thế này, em đúng là đáng chết."
"Đứa trẻ ngốc, sau có thể trách em được. Đều trách anh, do anh chỉ lo cho tam giới mà không lo lắng cho em. Anh đã không chăm sóc tốt cho em để em phải đi đến con đường này. Ngoan, đừng khóc! Em là thần, là thần nên không được khóc."
Thiên Chí lấy tay lau nước mắt cho Địa Chí, anh không thể khóc, anh phải nuốt nước mắt vào trong. Anh đã nhớ lại lúc bọn họ vừa mới rời khỏi vỏ trứng, tự do bay lượn, không lo không nghĩ. Diêm vương Địa Chí lắc đầu nói: "Em không phải thần, em là ma! Anh, thời gian của em đã hết rồi, không thể ở cùng với anh được nữa. Đại Ngâu, nó chính là kẻ đã thao túng tất cả, anh nhất định phải cẩn thận. Đừng vì tam giới nữa, hãy đưa U Tịch trốn đi, hãy sống vì hai người."
Diêm vương Địa Chí giọng nói đã trở nên khóc nhọc. Thiên Chí đối diện với dáng vẻ kia của Địa Chí, giống hệt như dáng vẻ ban đầu của hắn, rất đơn sơ, rất lương thiện. Địa Chí lại nắm lấy cánh tay Thiên Chí, thì thào: "Anh! Em biết điều này là quá đáng, nhưng em có thể cầu xin lần cuối hay không?"
"Điều gì?"
"Em muốn được gặp U Tịch lần cuối cùng!"
"Được!"
Thiên Chí chưa kịp đứng dậy thì U Tịch đã đi tới. Cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của Địa Chí lúc này, nhưng cô có thể cảm nhận được. Vẻ mặt vô cảm của cô vẫn như vậy, chỉ khẽ hỏi một câu: "Có chuyện gì?"
"Như Lan, tôi có thể nắm tay em một lần cuối cùng hay không?"
Như Lan là tên gọi mà chỉ có Địa Chí dùng để gọi U Tịch. Diêm vương Địa Chí khó nhọc đưa tay lên với ánh mắt van này. Thế nhưng đáp lại sự cầu xin đó chỉ là một câu trống rỗng: "Không được!"
Diêm vương Địa Chí cắn môi đến chảy đầy máu, buồn bã hạ tay xuống. Trong lòng Thiên Chí lúc này cảm xúc vô cùng khó tả, anh hỏi: "Địa Chí, em có từng yêu cô ấy không?"
Diêm vương Địa Chí sức cạn hơi tàn, hắn khó nhọc nói ra một câu: "Chưa từng!" sau đó gục xuống. Cho đến cuối cùng, hắn vẫn không thừa nhận đã từng yêu cô. Hoặc có thể hắn không muốn chết đi vẫn còn làm cho hai người kia phải vướng mắc. Có lẽ điều tốt nhất trong cuộc đời hắn từng làm chỉ có một chuyện đó mà thôi...
Chuông U Linh vang lên một tiếng lanh lảnh thê lương cuối cùng rồi vỡ vụn. Tiếng khóc than của cõi Âm vang trời, thân xác của Địa long Địa Chí tan tành như tro bụi, kết thúc một đời thần.
Địa long mưu tính cả đời, khi đến đi chỉ có cõi Âm đưa tiễn. Người hắn yêu vẫn không thể cầu được cái nắm tay cuối cùng.
Kết cục của hắn là vì không quên nên mới đau khổ như thế. Còn cô đã quên rồi! Dù cho có khổ cực nhưng cô đã tìm được tình yêu mới. Còn hắn, cho đến khi chết vẫn không cầu được cái nắm tay của cô...