Lúc thân xác Đại Ngâu bị Thiên Tinh trận nuốt chửng thì linh hồn đã sớm thoát ra ngoài. Nó luôn ở bên cạnh trận chiến quan sát, nhìn thấy kết cục của U Tịch khiến nó không khỏi tự mình hổ thẹn. Cho đến lúc đã về với hư không, mọi chấp niệm còn ý nghĩa gì nữa. Nó rốt cuộc cũng nhận ra một điều, một thần thú sơ khai như nó còn không bằng một con người là U Tịch.
Lúc U Tịch bị thanh kiếm Tử Ly đâm vào lồng ngực, cô đã được nhìn thấy hình dáng thật sự của Thiên Địa thư. Nó là một chủng loài tuyệt đẹp, không thể dùng câu từ diễn tả. Cô và nó như đang đứng ở một thế giới xa lạ nào đó, có lẽ là khung cảnh của Thiên Địa lúc sơ khai. Non xanh nước biếc, gió trăng hoà hợp, U Tịch thấy mình mặc một chiếc váy dài màu trắng hình dáng rất đẹp. Hình ảnh cô phảng phất trong đôi mắt của con vật đối diện, xa lạ vô cùng, tựa như là cô của kiếp nào.
Thân thể U Tịch tựa như muốn phát sáng, trái tim lưu ly trong lồng ngực cô lấp lánh như sao trên trời. Thiên Địa thư nhìn cô một lát mới mở miệng nói: "Với bề dày công đức này của ngươi, nếu như không muốn trở thành thần, ngươi có thể sống thêm mấy trăm kiếp người hưởng phúc thì vẫn không hết. Rốt cục là thứ gì đã biết ngươi thành bộ dạng nửa người nửa quỷ thế kia?"
"Ta ư?"
U Tịch vẫn nhìn cô không quen mắt, ngờ nghệch hỏi. Thiên Địa thư chậm rãi chớp mắt rồi trả lời: "Ngươi chỉ là một linh hồn ngu độn, hôm nay lại có thể có được công đức như thế này. Trãi qua hàng trăm ngàn kiếp tu hành làm thiện, cuối cùng có được trái tim lưu ly độc nhất vô nhị. Vậy mà những kẻ ngu si tự cho mình là thông minh kia chỉ vì dã tâm mà phá hủy nó. Kết cục của Địa long chính là dám lấy đi hai thứ quý giá nhất trời đất. Kết cục của ngươi lại chính vì một chữ "tình". Hình dáng này của ngươi chính là linh hồn kiếp này, đẹp đẽ và cao quý như vậy."
"Bỏ đi! Bây giờ ngươi nói những thứ này còn có ích gì nữa?".
U Tịch nhẹ nhàng buông một câu nhưng trong lòng lại vô cùng đối lập. Thiên Địa thư quan sát cô rồi nói: "Ngươi không oán hận sao, ngươi không oan ức sao, không phẫn nộ sao?"
"Oán hận? Ta oán hận chứ, ta hận con chó già Đại Ngâu chết tiệt kia, ta hận Địa Long khốn kiếp kia. Ta oan ức, tại sao ta lại phải chịu khổ sở như thế để cứu lấy tam giới gì đó không thuộc về ta. Ta phẫn nộ, ta phẫn nộ Thiên mệnh, ta phẫn nộ kết cục mà Thiên mệnh ban cho ta. Ngươi có biết không, ta không cam tâm, không hề cam tâm một chút nào!"
U Tịch càng nói càng xúc động, như thế nỗi oan ức đã theo cô dai dẳng hàng trăm năm bây giờ tuôn ra hết. Kích động đến mức hai mắt đỏ hoe, liên tục đem tay đập thình thịch vào ngực mình.
"Ta biết mà, biết cô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu cô dễ dàng từ bỏ, sao có thể có được công đức nhiều kiếp như thế này. Vẫn may, cục diện này vẫn còn có thể sửa chữa được. Nhìn đi, tam giới mà ngươi dùng cả sinh mệnh để đánh đổi sẽ được tái sinh trở lại. Vì sao lầm của ta, nhất định sẽ dùng sự tồn tại của mình để tái sinh nó."
"Vậy... ta sẽ về đâu. Về với hư vô như chưa từng tồn tại ư?"
Giọng của U Tịch nhỏ lại, luyến tiếc không dứt câu. Giống như sợ sau khi câu nói kết thúc thì sự tồn tại của cô cũng sẽ kết thúc giống như vậy. Ngay lúc này, bên cạnh Thiên Địa thư xuất hiện hình dáng mờ như sương, nó nhìn hình dáng đó rồi nói: "Ngươi sẽ được tái sinh!"
"Bằng cách nào?"
"Ta sẽ cho ngươi linh hồn này!"
"Nó là ai?"
"Đại Ngâu! Linh hồn nguyên thủy của Đại Ngâu. Ngươi sẽ được chuyển sinh, nhưng sẽ mất hết tất cả công đức. Hãy trở thành một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường. Đây có lẽ là lời tạ tội và sự bù đắp của Đại Ngâu, nó đã xin ta làm như thế cho ngươi. Hãy nhận lấy đi!"
Linh hồn nguyên thủy vốn dĩ là không phân biệt nam nữ. Thiên Địa thư dùng sức mạnh của nó biến linh hồn thành nữ, nhập vào tiềm thức của U Tịch và gửi cô chuyển sinh làm người bình thường. Trước khi đi, Thiên Địa thư vậy mà cúi người dập đầu với U Tịch. Cô ngạc nhiên, nó nói: "Thiên Địa nhãn là thần nhãn thuần khiết mà trời đất ban tặng. Nên ta kính nể người có được nó. Giờ thì đi đi, vĩnh biệt!"
Xích Nghiệp tơ bám vào cổ tay U Tịch thành hình dáng lúc Thiên Chí đeo vào cho cô, sau đó hình bóng cô từ từ tan biến!
Một trăm năm sau!
Truyền thông đưa tin hôm nay có đội khảo cổ học sau một tháng tìm kiếm ở đèo Lộc Xuân cuối cùng đã có thu hoạch. Trưởng đội phát biểu rằng anh chắc chắn nhóm các anh đã tìm được một vết tích đột phá. Đột phá này sẽ là một bước ngoặc lớn cho ngành khảo cổ học. Ở đỉnh núi của đèo Lộc Xuân hướng xuống vực tìm thấy một cái móng giống như móng rồng. Điều này đã dấy lên làn sóng dư luận lớn, mọi người đều cho rằng rồng không chỉ là tín ngưỡng mà còn thật sự tồn tại.
Kể từ lúc Thiên Địa tái sinh, tất cả mọi người đều như quên hết những kí ức đáng sợ về mạt thế và trận đại chiến năm đó. Thiên Chí vừa tắt di động sau khi xem tin tức, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, anh dự định sẽ đi đốt đèn lồng trên cửa rồi chợp mắt một lát. Ai ngờ vừa mới quay đầu đã giật mình suýt té ghế, hai cái bóng lù lù xuất hiện trong đêm tối. Thì ra là nữ Địa vương và Tông Nhân, một đen một trắng tựa như là quỷ sai.
"Giao Cơ, ngươi phát điên rồi à? Còn Tông Nhân tên phản bội ngươi sao không thèm quản vợ ngươi thế?"
Giao Cơ là tên của tiểu quỷ Thương Ngạn đài kia, cô đứng sần sần nói: "Ai bảo ngài không thắp đèn làm gì?"
"Ta thắp đèn thì các ngươi đến được chắc?"
Mặc cho Giao Cơ và Thiên Chí đấu khẩu, Tông Nhân đẩy cánh cửa khép hờ của một căn phòng đi vào. Nhìn bức hoạ trên bàn thờ kia, dù nhìn hàng trăm lần hắn vẫn không nhớ được người được thờ là ai. Lúc này ngoài cửa xuất hiện thêm một kẻ nữa, là một vị thần tiên. Một bộ áo dài mà trắng, râu tóc bạc phơ đang đi vào, tiện tay thắp lên đèn lồng trước cửa, là thầy Đỗ. Đêm nay thật sự đông vui, không biết là duyên cơ gì đây?
"Thiên Chí, ngài thờ ai mà thờ trăm năm nay thế?"
Tông Nhân khép lại cánh cửa rồi đi ra ngoài, đúng lúc thầy Đỗ đi vào, ông nói: "Hẳn là một người quan trọng với cậu ấy, tôi nói có đúng không Thiên Chí?"
Thiên Chí gật đầu, sau đó đuổi khách: "Cái chồi nhỏ này của ta không tiếp nổi Thiên Địa thần các vị. Hiện giờ ta cũng không khác gì người thường cả, các vị không cần qua lại với ta làm gì."
Giao Cơ và Tông Nhân liếc xéo Thiên Chí, sau đó nắm tay biến mất. Thầy Đỗ không khó chịu, ông rảo bước ra ngoài. Vừa tới cửa, ông quay đầu rồi nói: "Cuối cùng cô ấy cũng có người thờ phụng rồi!"
Nhìn theo bóng lưng thầy Đỗ khuất sau màn đêm, Thiên Chí cuối cùng cũng nở được một nụ cười. Hoá ra trên đời này còn có người nhớ tới U Tịch...
Cùng lúc này, trong một căn biệt thự to lớn gần đó một cô gái đang lôi kéo một cô gái khác: "Cô chủ, xem như tôi xin cô đó. Bây giờ đã là giờ nào rồi, cô mau đi luyện nhảy đi. Ngày mai ông bà chủ mở tiệc, con trai của đối tác sẽ mời cô nhảy một điệu đó."
"Ta không! Ta thà đọc thêm mấy trang sách này còn hơn."
Cô gái bị lôi kéo không khuất phục, cô có khuôn mặt hệt như U Tịch, đang mặc một bộ váy màu trắng tinh khôi, trên tay có vết bớt như chiếc vòng màu đỏ. Cô giơ quyển sách trên tay lên làm cho cô gái giúp việc giật mình sắp khóc: "Cô chủ à, nếu như để ông bà chủ biết cô đọc thể loại kì dị này sẽ mắng chết tôi."
"Các người thật là lố bịch! Đây là truyện thần thoại, viết về một trận chiến trời đất. Nhân vật nam là một con rồng, tôi nghĩ nhất định là rất oai phong. Nhân vật nữ lại vô cùng đáng thương, dùng thân mình để hiến cho trời đất..."
Cô gái nói đến đây, cô đột nhiên cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, sau đó bỏ chạy khỏi nhà. Cô cứ chạy như thế trong đêm tối, chạy rất nhanh. Chỉ qua một lát, cô đã đến trước cửa một ngôi nhà gỗ, trên cửa cổng có một tấm bảng đề ba chữ Vô Tình Cư. Cô không do dự đẩy cửa cổng đi vào, hai bên hàng rào có hàng ngàn cánh hoa màu trắng tung bay khỏi cuống, toả ra hương thơm ngào ngạt. Trăng trên trời tờ mờ hình vành khuyên, trước cửa nhà đèn lồng sáng lên ánh nến đỏ.
Cô càng đi vào, cảm giác lại càng thân thuộc. Đẩy cánh cửa lớn vào trong, trong nhà không có người. Cô mon men đến giữa nhà, nhìn thấy một căn phòng đang khép hờ cửa. Không chần chừ, cô đẩy cửa vào, bức tranh treo trên bàn thờ đập vào mắt cô. Người trong tranh giống cô như tạc, cô ấy mặc trên người một chiếc váy đỏ như máu đang đứng trên cầu. Cô gái đột nhiên bị cuốn vào trong tranh, cảnh tượng cây cầu kia hiện ra sinh động đến chân thật. Khắp nơi đều là cô hồn dã quỷ, đây chính là Địa ngục...
Trên má cô lăn dài hai giọt nước mắt, nhớ lại tất cả những gì thuộc về quá khứ. Tiếng cánh cửa kẽo kẹt kéo cô quay về thực tại. Cô quay đầu, Thiên Chí ở phía sau, trên cổ tay anh vẫn đeo một sợi chỉ màu đỏ. U Tịch nhìn xuống cổ tay mình, vết bớt màu đỏ kia bây giờ đã hiện lên thành một sợi chỉ như trên tay Thiên Chí. Thiên Chí trong một thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức trở về cảm giác vui vẻ chưa từng có. Bọn họ, cuối cùng cũng có thể tìm lại được nhau...
-HẾT-