Cô và người đàn ông bên cạnh đây vừa không yêu nhau vừa chẳng phải bạn, đứng quá sát bước chân không đồng đều, cũng xác định đứng dưới một cái ô là quá chật chội...
Cố Sơ cụp mắt, bất giác giơ tay vuốt lại mái tóc nhưng quên mất bên tai đang cài bông hoa ngọc lan, vừa chạm nhẹ nó đã rơi xuống. Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đang đeo hoa, dáng vẻ ấy lại lạc vào đôi mắt Lục Bắc Thần không sót chút nào khiến cô nhất thời ngượng ngập. Cô vội vàng nhặt bông hoa ngọc lan rơi bên cạnh bàn lên, muốn đút vào túi bỗng nghe thấy Lục Bắc Thần hỏi: "Sao không tiếp tục cài?"
Cố Sơ gượng cười: "Ban nãy vì cảm thấy hay hay nên mới cài, trông có vẻ khó coi nên thôi không cài nữa."
Đóa ngọc lan còn chưa kịp thu về, Lục Bắc Thần đã đưa tay cầm lấy đóa ngọc lan trong tay cô. Bàn café không lớn, khoảng cách của hai người vừa đẹp. Trong lúc cô còn đang ngây ngốc, anh đã giơ tay cài lại đóa hoa vào sau tai cô, động tác không thành thục, thậm chí còn có chút vụng về nhưng lại rất dịu dàng, như sợ dính vào tóc sẽ làm cô đau vậy.
Trên mái tóc lại tỏa lan mùi hương dìu dịu.
Anh rút tay về, khẽ nói: "Cô đeo nhìn rất đẹp."
Cố Sơ đỏ mặt, vì lời khen của anh cũng là vì ban nãy khi thu tay về, ngón tay mảnh dẻ ấy đã chạm khẽ vào má cô. Da thịt cùng da thịt kết hợp, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn lưu lại một hơi ấm, còn cả đầu ngón tay cũng đã thấm hương ngọc lan thanh thanh của anh.
"Đây cũng là hoa mộc lan?" Lục Bắc Thần dùng chữ 'cũng'.
Cố Sơ nghe rất rõ ràng, nhìn anh nghi hoặc.
Anh nói tiếp, mặt không hề biến sắc: "Cô Cố học đại học ở Thượng Hải, nghe nói loài hoa của Thượng Hải là mộc lan."
"Đây là ngọc lan, ở đây chúng tôi còn gọi với cái tên Lan Hoàng Quả. Điểm khác biệt của nó với mộc lan là người địa phương chúng tôi thường trồng vào trong chậu cảnh. Còn mộc lan ở Thượng Hải được trồng ven đường, bông hoa khá to, mùi hương cũng không bằng ngọc lan. Có lẽ vì lý do thổ nhưỡng, Quỳnh Châu không có mộc lan nhưng gần như nhà nào cũng trồng một chậu ngọc lan. Ngọc lan nở muộn hơn mộc lan, nhưng một bông hoa nhỏ xíu cũng có thể tỏa mùi hương khắp nơi, thế nên người dân ở đây thường đặt ngọc lan trong xe hoặc trong phòng để giữ hương thơm." Cố Sơ phổ cập kiến thức về hoa cỏ cho anh.
"Hoặc giống như cô, cài lên tóc?" Lục Bắc Thần hỏi một câu vừa như nghiêm túc lại giống như đùa giỡn.
Gương mặt Cố Sơ lại không kiểm soát được, chợt ửng đỏ. Rõ ràng, tuy trời đã tối nhưng trong ngõ có đèn, được nước mưa phản chiếu lại càng sáng rõ.
Thế nên Lục Bắc Thần có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, bất giác nói một câu: "Sao cô vẫn thích đỏ mặt như vậy?"
"Tôi đâu có..." Nói được một nửa, Cố Sơ chợt cảnh giác.
Lục Bắc Thần nở nụ cười như có như không: "Mới tiếp xúc với cô mấy lần mà số lần cô đỏ mặt e là đã vượt quá mười đầu ngón tay rồi."
Anh lại một lần nữa giải thích cho sự nghi hoặc của cô, nhưng vì sao cô bỗng cảm thấy hụt hẫng?
Café đã hơi nguội, Lục Bắc Thần uống một ngụm rồi nhíu mày: "Cô vẫn chưa nói với tôi rằng café ở đường du lịch lại khó uống như vậy."
Cố Sơ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung nhưng cũng nhanh chóng tự giải thích cho mình, Lục Bắc Thần nói câu này cũng chẳng có gì lạ, bèn nhẹ nhàng đáp: "Thật ra một cốc café kiểu Mỹ tốt nhất hãy cho thêm một lát chanh hoặc mơ, đương nhiên, rất nhiều người không thích thêm thắt thứ gì khi uống."
"Thêm chanh hoặc mơ cũng không tồi." Lục Bắc Thần lại hùa theo câu nói của cô.
Khóe môi Cố Sơ thấm một nụ cười, cô ngạc nhiên: "Anh cũng chấp nhận uống như vậy sao?"
Lục Bắc Thần tuy không cười nhưng nhìn cô rất lâu rồi khẽ gật đầu.
"Tôi cảm thấy café cho thêm chanh hoặc mơ sẽ có mùi vị rất tuyệt. Lát chanh không nên quá dày, một lớp mỏng mỏng là được rồi. Mơ tốt nhất là được phơi hơi khô, sẽ dung hòa với vị đắng của café thành một hương vị tuyệt vời nhất trên đầu lưỡi." Cố Sơ gõ nhẹ vào cốc café trước mặt: "Thế nên khi ra ngoài tôi thà uống mocha cũng không uống café kiểu Mỹ."
"Tiramisu thế nào?" Sắc mặt Lục Bắc Thần ôn hòa hơn rất nhiều, khẽ hỏi.
Cố Sơ bĩu môi, lắc đầu: "Không phải tôi tự tâng bốc mình đâu nhưng thật sự là không ngon bằng một nửa tôi làm."
"Thế mà cô vẫn ăn tiếp được?"
Cố Sơ cắn môi: "Ăn đến nỗi đầu lưỡi tôi sắp bật khóc rồi."
Lục Bắc Thần ngẩn người sau đó phá lên cười.
Lúc anh cười trông lại càng giống Bắc Thâm, Cố Sơ cứ đờ đẫn nhìn anh, giống như được gặp lại Bắc Thâm, đang cùng cô tới Quỳnh Châu, ngồi ở đây bình phẩm bới móc đủ điều về café và bánh ngọt của quán này.
"Lần sau tôi phải nếm thử tài nghệ nấu nướng của cô." Lục Bắc Thần đã dứt cơn cười, đưa ra quyết định.
Cố Sơ chớp chớp mắt: "Anh đã nếm rồi."
"Ý tôi là café hoặc là miễn cưỡng ăn bánh gato cô làm một lần."
Cố Sơ thầm lẩm bẩm: "Miễn cưỡng mà còn ăn đồ mình làm?"
Tiếng mưa át đi tiếng cô, Lục Bắc Thần hơi nghiêng người: "Cô bảo gì cơ?"
"Không có gì." Cố Sơ lập tức đáp.
Lục Bắc Thần không truy hỏi, chỉ nhìn cô, bờ môi khẽ rướn lên.
Đối diện với quán café là một quán bar, không lớn lắm, là một quán bar yên tĩnh, giờ này cũng bắt đầu kinh doanh, đèn trước cửa đã sáng lên, lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa tựa như mộng ảo. Những ô cửa sổ hình củ ấu bằng gỗ của quán bar đều được mở ra, trên sân khấu có người đang đàn piano. Có một cô gái đứng trước micro, giọng nói biếng lười, êm tai.
"And I love you so
The people ask me how
How I live till now
I tell them I don't know
I guess they understand
How lonely life has been
But life began again
The day you took my hand..."
Đây là bài hát Cố Sơ thích nghe, cô bỗng chốc trở nên yên lặng. Khi hát bài này, sắc mặt cô gái rất trầm tĩnh, giống như đang kể một phần kỷ niệm trong quá khứ, giống như ý nghĩa của ca từ vậy: Tôi yêu anh như vậy đấy, người ta hỏi tôi đã sống như thế nào đến tận bây giờ, tôi nói với họ rằng tôi chẳng biết nữa... Cuộc đời cô độc biết bao, chỉ có chiếc bóng bầu bạn với tôi... Giờ thì đã có anh rồi...
Đó là một bài ca cũ, một bài hát trong album đầu tay của ca sỹ dân ca Mỹ Don Mclean, sau này lại được Perry Como, Elvis Presley, Tề Dự và Emi Fujita cover lại. Thật ra, cô cũng từng hát bài này, từng hát hai lần lúc còn học đại học. Một lần là khi đội nhạc tham gia cuộc thi, một lần khác là vào một buổi chiều đầy nắng, Bắc Thâm nói với cô rằng: Em hát bài "And I love you so" rất hay, hát lại cho anh nghe lần nữa đi.
Cô bèn chạy như bay về ký túc xá, vớ lấy cây đàn ghita rồi chạy ra, cùng Bắc Thâm dựa vào cây mộc lan trong vườn trường, nhẹ nhàng đàn hát bài này.
Lúc ấy cô say đắm tiết tấu của bài hát này, vậy mà bây giờ lời ca của nó lại khiến cô đau lòng.
Khi đó cô nói với Bắc Thâm thực ra bài hát này rất bi thương, một người yêu sâu đậm một người và rồi cứ thế chờ đợi, đợi tới khi linh hồn thành cô độc.
Nhưng Bắc Thâm nhẹ nhàng ôm cô và nói: Anh thích ngắm em lúc hát bài này hơn, rất đẹp.
Cô cảm thấy chỉ cần là điều Bắc Thâm thích thì cô chắc chắn sẽ làm. Giống như bài hát này vậy, anh thích thì cô sẽ hát cho anh nghe hết lần này tới lần khác.
Tiếc là trong những năm tháng tuổi xuân ấy, bài ca này chỉ vang lên hai lần, Bắc Thâm đã không còn cơ hội được nghe nó lần thứ ba nữa.
Lục Bắc Thần vẫn trầm mặc, anh không nhìn cô gái đang hát mà chỉ yên lặng lắng nghe. Đợi tới khi bài hát kết thúc, anh mới lên tiếng: "Hát không hay bằng cô."
Cố Sơ sững sờ sau đó phản ứng lại, cười khổ: "Những cặp sinh đôi đều chẳng giấu nhau chuyện gì phải không?"
"Em trai tôi luôn nghe lời tôi." Lục Bắc Thần nhìn cô.
Cố Sơ nghe mà cảm thấy hơi khó chịu, như thế này khiến cô cảm thấy ở trước mặt Lục Bắc Thần mình như ở trần vậy.
"Cũng muộn rồi, tôi phải về đây."
Cô chìm đắm vào một ảo giác đáng sợ, càng ở lâu bên cạnh người đàn ông này, cô lại càng cảm thấy anh giống với Bắc Thâm. Cảm giác này quá nguy hiểm, trong tiềm thức cô không muốn đi, cứ muốn được nói chuyện với anh mãi như thế. Cô không thể nuông chiều bản thân như vậy được, vì anh đã nói rõ ràng với cô, anh không phải Bắc Thâm.
Anh là anh trai của Bắc Thâm, cô càng phải kính trọng, không được gần gũi.
Thật ra, Cố Sơ càng không dám quá gần gũi với Lục Bắc Thần. Những chuyện liên quan tới Bắc Thâm, giống như bài hát vừa nãy hoặc như chuyện café thêm chanh hoặc mơ là những bí mật nhỏ giữa cô và Bắc Thâm, có lẽ Bắc Thâm đã kể với Lục Bắc Thần mà cũng có thể không. Năm đó, Bắc Thâm mê mẩn việc cùng người ta đua mô tô, mỗi lần trước cuộc đua anh ấy lại uống rất nhiều café, nhưng lại chê café bên ngoài không ngon. Cố Sơ liền nghĩ cách, giấu anh đặt mua một máy pha café từ nước ngoài về, dùng một lát chanh hoặc quả mơ để pha chế hương vị café. Bắc Thâm cực kỳ thích uống, mỗi lần anh hỏi, cô lại nói đó là café cô mua ở một cửa hàng.
Không nói sự thật với Bắc Thâm vì cô biết anh ưa sĩ diện. Nếu để anh biết cô đã bỏ tiền ra mua máy pha café vì anh, chắc chắn anh sẽ giận cô.
Mưa bỗng to lên, trong một đêm tối như thế này, mưa bụi bốc cao, ít nhiều mang theo hơi lạnh. Lục Bắc Thần thấy cô khăng khăng đòi về cũng không nói gì thêm, bèn gọi nhân viên phục vụ tới: "Tính tiền."
"Giáo sư Lục, anh không cần bỏ tiền đâu ạ." Cố Sơ lập tức giở ví ra.
"Yên tâm, cô không ăn sạch tiền của tôi được đâu." Lục Bắc Thần thấy cô sốt sắng trả tiền, sắc mặt có chút khó xử.
Cố Sơ ngượng ngùng.
Người phục vụ bước tới: "Thưa anh, của anh tổng cộng hết 230 đồng, anh muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?"
Lục Bắc Thần rút ví, lấy ra ba từ một trăm rồi đặt lên hóa đơn, nói một câu: "Không cần trả lại."
"Cảm ơn anh."
Cố Sơ thấy hơi bối rối. Đợi người phục vụ đi rồi, cô liếm môi, cũng nói một tiếng cảm ơn với Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần không đáp lời, chỉ cầm ô lên, nói với cô: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
"Không cần đâu ạ." Anh lại còn định đưa cô về?
Lục Bắc Thần cười mà như không cười: "Mưa to thế này, cô lại không mang ô, một mình cô đi về kiểu gì?"
Nói cũng phải nhưng mỗi lần ở riêng với anh, Cố Sơ lại hoang mang lo sợ. Tính tình người đàn ông này mưa nắng thất thường, một giây trước còn cười nói thoải mái, một giây sau chẳng biết lại bị câu nào đó của cô chọc tức. Chỉ cần ở bên cạnh anh, cô lại phải đắn đo xem câu nào nên nói, câu nào không nên nói, quá mệt mỏi.
"Còn không đi?" Lục Bắc Thần giương ô lên, thúc giục cô.
Che chung ô với anh ư? Cố Sơ hơi căng thẳng.
Cô hít sâu một hơi, cúi gằm, đi tới dưới ô của anh. Một chiếc ô màu đen, che hết mưa trên đầu. Khoảng cách giữa cô và anh chưa bao giờ gần đến thế, cánh tay áp sát cánh tay, hơi thở của hai người cũng đan cài vào nhau, gối lên nhau trong cái thế giới nhỏ bé này. Trên người cô có hương hoa ngọc lan, trên người anh có mùi nước khử trùng nhạt nhòa, cứ thế quyện thành một sự rung động khó nói thành lời một cách kỳ lạ.
"Xe của anh đỗ ở đâu ạ?" Cố Sơ cũng phải tìm chuyện gì để nói.
"Đường Bắc."
Cố Sơ cảm thấy đầu lắc lư đôi chút, đường Bắc...
Quán café nằm ở đường Nam, xe của anh lại đỗ ở đường Bắc, thế có nghĩa là họ sẽ phải che chung một chiếc ô đi xuyên qua cả con đường du lịch dài ngoằng này. Cố Sơ nhất thời cảm thấy miệng mình thật là đáng đấm, đang dưng nhiều chuyện như vậy làm gì, chi bằng cứ đi theo anh có khi cũng chẳng cảm thấy con đường này quá dài.
Nước mưa bắn lên bả vai cô, cô vô thức đưa hai tay ôm ngực.
Lục Bắc Thần cầm ô, nhìn cô một cái: "Cô đứng cách xa tôi thế làm gì?"
Cố Sơ chỉ còn cách tiến sát về phía anh thêm một chút, thực ra một cái ô thì có to gì cho cam? Càng áp sát vào anh, cô càng cảm thấy bất an.
Hai người chẳng phải tình nhân, chẳng phải bạn cùng giới, che một chiếc ô bỗng trở nên ngượng ngập. Nếu là người yêu, người đàn ông ôm cô gái thì một cái ô là vừa đủ. Nếu là bạn cùng giới cô cũng có thể khoác tay người kia, thế là cả hai cũng sẽ không ướt bả vai. Cô và người đàn ông bên cạnh đây vừa không yêu nhau vừa chẳng phải bạn, đứng quá sát bước chân không đồng đều, cũng xác định đứng dưới một cái ô là quá chật chội.
Gió nổi lên, nước mắt hắt nghiêng về phía họ.
Lục Bắc Thần kịp thời chắn chiếc ô về phía cô, che nước mưa nhưng cũng hứng cả những cơn gió vi vu.
"Lạnh à?" Anh thấy cô cứ ôm chặt hai cánh tay.
Cố Sơ khẽ lắc đầu: "Không sao ạ."
Lục Bắc Thần chuyển ô sang tay kia, bất ngờ giơ một tay ôm cô vào lòng.
Cố Sơ chỉ cảm thấy bả vai mình chợt ấm lên, nhưng trái tim thì suýt nữa nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng lắp bắp: "Giáo... Giáo sư Lục..."
"Còn lạnh không?" Anh thấp giọng hỏi.
Cô lắc đầu, ở khoảng cách này, giọng anh cứ thế len lỏi vào lòng cô.
Anh bèn thu chặt cánh tay, ôm cô sít sao.
Cố Sơ cảm thấy cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, bao bọc cô rất chặt chẽ, giúp cả người cô sôi sục hẳn lên, như thế cô dường như dính chặt vào người anh. Với chiều cao tuyệt đối chiếm ưu thế, anh vừa mang lại cho cô cảm giác ấm áp cũng đồng thời khiến hơi thở thấm vào trong hô hấp của cô.
Đây là động tác nên có giữa hai người đang yêu, vậy mà Lục Bắc Thần lại làm với cô một cách quá đỗi tự nhiên.
Cứ thế, cô được anh ôm mãi. Khi đi trên con đường đá, gió nổi lên, cánh tay anh lại chặt thêm một chút. Cố Sơ nép trong lòng anh, không hiểu sao cổ họng chợt thắt lại, có cảm giác muốn khóc.
Tới đường Bắc, cuối cùng sau khi lên xe, Cố Sơ mới phát hiện ra một bả vai của Lục Bắc Thần đã ướt sạch, cả cánh tay ôm cô cũng ướt mưa. Trong lòng càng cảm thấy áy náy, cô vội vàng lấy khăn giấy cho anh nhưng không biết phải nói sao với anh.
Lẽ nào bắt cô hỏi anh: Vì sao anh lại ôm tôi?
Câu hỏi này quá ngốc nghếch, tuy rằng đây là một câu hỏi chẳng có đáp án.
"Quần áo có ướt không?" Lục Bắc Thần hỏi.
"Không ạ." Anh đã bảo vệ cho cô rất tốt.
Bảo vệ?
Cố Sơ thầm hoảng hốt, sao cô lại nghĩ tới từ này cơ chứ? Người đàn ông trước mặt này chỉ muốn rút gân róc xương cô thôi.
Lục Bắc Thần không nói gì nữa, bảo cô thắt dây an toàn cẩn thận rồi cho xe chạy.
Cố Sơ ngồi ở ghế lái phụ cho tới tận khi xe đã rời khỏi đường du lịch, cô vẫn cảm thấy bả vai ấm áp.
Chiếc xe đi thẳng về hướng khu thành cũ, mưa càng lúc càng lớn, làm mờ tầm nhìn. Cần gạt nước vừa làm sạch, cửa kính chắn gió lại nhanh chóng bị nước mưa táp mờ. Lục Bắc Thần lái xe vững vàng, tốc độ không nhanh. Trên con đường cao tốc trống trải, đây hình như là tốc độ an toàn, lại giống như đang cố tình kéo dài thời gian.
Đương nhiên, Cố Sơ thà tin vào lý do thứ nhất.
"Giáo sư Lục." Rất lâu sau, cô lên tiếng.
"Ừ?"
"À... anh nhìn thấy tờ giấy rồi chứ ạ?"
"Cô không cần thức đêm để làm." Lục Bắc Thần nói rõ.
Cố Sơ bèn thở phào, cảm tạ trời đất anh không trách cô mang tài liệu ra ngoài. Thật ra khoảnh khắc nhìn thấy anh trên đường du lịch, tim cô đã đập thình thịch, cứ cảm thấy anh đang tới kiếm chuyện với mình. Bây giờ xem ra không phải, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, vì sao anh lại xuất hiện ở đường du lịch?
Cô không dám hỏi thêm nữa, lúc trước từng hỏi một lần, anh không trả lời thẳng, cũng không thể ép anh được.
"Tôi có một thắc mắc."
"Hỏi đi."
Cố Sơ đã quen với kiểu đối thoại gián tiếp này của anh: "Trong báo cáo, anh phán đoán hung thủ là người thuận tay trái, vì sao lại đưa ra kết luận này?"
Đèn đỏ bật sáng, Lục Bắc Thần cho xe đi chậm lại.
"Lát nữa về nhà, cô lần lượt cầm dao tay trái và tay phải rồi cùng chém lên một thứ, cô sẽ tự nhìn thấy sự khác biệt."
Cố Sơ thầm lè lưỡi, thì cứ nói thẳng kết luận luôn đi, còn bắt cô tự kiểm nghiệm. Rồi cô lại len lén liếc bàn tay đang nắm vô lăng của anh, nghĩ tới chuyện anh cũng là một người thuận tay trái...
"Nếu tôi là hung thủ, tuyệt đối sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy." Lục Bắc Thần cười khẩy.
"Tôi... Tôi không nghi ngờ anh là hung thủ." Cô xấu hổ.
Lục Bắc Thần cong môi lên, không nói gì nữa.
Cô cảm thấy mình không nên nói thêm gì là hơn, người đàn ông này quá tinh ranh, mắt lại độc, cô nghĩ gì anh cũng đoán được, quá đáng sợ.
Điện thoại vang lên, là của cô.
Cố Sơ bất chợt cảm ơn người gọi điện thoại, vừa hay đã giải cứu cô khỏi tình huống bối rối này. Sau đó lấy di động ra xem, ít nhiều lại có chút thiếu tự nhiên. Cô ngước mắt nhìn Lục Bắc Thần, anh vẫn đang nhìn thẳng, môi hơi mím lại, không nhìn về phía cô.
Cô hơi mở cửa xe ra một chút, bỗng chốc trong xe không còn tĩnh mịch nữa, có gió thổi vào cùng rất nhiều tạp âm. Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, không nói câu nào.
Điện thoại kết nối, giọng nói ở đầu kia dưới tiếng ồn nghe không còn rõ nét nữa.
"Ngày mai ba giờ chiều anh bay đến, tới đón anh nhé?"
"Ngày mai ạ..." Cố Sơ suy nghĩ rồi hỏi: "Là đúng ba giờ hạ cánh phải không ạ?"
"Phải." Bên kia lại bổ sung thêm một câu: "Anh mong được gặp em ngay lập tức."
Cố Sơ cắn môi, cố gắng nghiêng người về phía cửa xe.
"Em có nghe không đó?"
"À, được ạ..."
"Tốt quá rồi." Đầu kia cất giọng vui mừng.
Cố Sơ còn định nói gì thì cả cơ thể bỗng đổ mạnh về phía trước. Chiếc di động trượt khỏi tay, rơi bộp xuống dưới chân...