Cô nhớ lại buổi tối âm u lộng gió, sấm rền chớp giật hôm qua, nhớ lại không gian nửa kín nửa hở tối tăm mà cả hai chỉ có thể dựa vào hơi thở để phân biệt nhiệt độ cơ thể nhau, nhớ lại mùi hương mỏng manh, thanh nhã lãng du nơi mái tóc...
Con người rồi sẽ có lúc hối hận.
Có thể là vì từng lần từng lần xốc nổi, cũng có thể vì có lỗi với một người.
Mà bây giờ cả hai lý do này đều bị Cố Sơ chiếm trọn.
Bầu không khí lúc bốn giờ chiều quyện thêm cái nóng hầm hập, những ngày hè không mưa ở Quỳnh Châu, mỗi một lần hít thở đều cuốn theo toàn hơi nóng. Nhưng cả người Cố Sơ lại lạnh ngắt. Điều hòa trong xe được bật khá cao, một lớp cửa kính ngăn cách cái nóng và cái lạnh, có lẽ vì nội tâm cô đang gây rối, thật ra bên ngoài không nóng đến thế và trong xe cũng không lạnh đến vậy.
Người đàn ông ngồi bên cạnh đang lái xe một cách vững vàng, bàn tay giữ vô lăng vừa hờ hững lại vừa như siết chặt, giống như đang thao túng số phận của ai đó. Bất giác, cô cảm thấy mình giống chiếc vô lăng trong tay anh, đi về hướng nào đều do anh quyết định.
Lúc này đây Cố Sơ vẫn còn đang choáng váng, cô không sao nhớ được mình đã rời khỏi sân bay bằng cách nào. Trong đầu vẫn là cảnh tượng Kiều Vân Tiêu bị đám phóng viên công kích, mấy phóng viên đó người nào người nấy đều mồm mép lanh lợi, câu hỏi đầu tiên đặt ra là: Anh Kiều, theo nguồn tin cho hay vì thiệt hại nghiêm trọng về tài chính mà tập đoàn Kiều Viễn gặp phải lần này, ông Kiều đã lâm bệnh nặng, chuyện này có phải sự thật không?
Tất cả mọi người đều dồn sự quan tâm vào bác Kiều, có vẻ như quyết hỏi cho ra ngọn ra ngành.
Cố Sơ không khỏi lạnh sống lưng, một loạt những suy nghĩ rối rắm cuối cùng cũng có một chút đầu mối. Sao đám phóng viên này lại biết Kiều Vân Tiêu bay thẳng tới Quỳnh Châu? Càng quái lạ hơn nữa là chuyện bác Kiều bị bệnh nặng ngay cả hội đồng quản trị cũng không hay biết, sao họ lại thần thông quảng đại đến mức này?
Thế nên Cố Sơ mới hối hận, cô cảm thấy bỏ mặc Kiều Vân Tiêu một mình ở sân bay là một hành động rất không trượng nghĩa, chính là hành vi bỏ chạy trước cuộc chiến, bảo toàn tính mạng bản thân mà cô khinh bỉ nhất. Cõ lẽ cô không cần phải hoang mang như vậy. Sự việc đã qua lâu đến thế rồi, làm gì còn phóng viên nhà báo nào nhớ tới nhà họ Cố? Mục tiêu của họ chỉ là Kiều Vân Tiêu, là tập đoàn Kiều Viễn, khi không hỏi được gì họ sẽ mất kiên nhẫn, sẽ tự động bỏ đi. Cô chỉ cần trốn ở một góc nhẫn nại chờ đợi chẳng phải là được rồi sao?
Ngón tay lạnh ngắt bỗng ấm lên.
Cô cúi đầu, là Lục Bắc Thần đưa tay nắm chặt tay cô.
Ngón tay người đàn ông tuy lạnh nhưng lòng bàn tay lại nóng bỏng, trong khoảnh khắc đã làm ấm đầu ngón tay cô. Những dây thần kinh còn chưa hết tê dại nhanh chóng sống lại, bàn tay cô bất ngờ trở nên ấm áp.
Nhưng Cố Sơ vẫn rút tay về rất nhanh, trái tim lại bắt đầu nhảy loạn, rất không yên phận.
Cô nhớ lại buổi tối âm u lộng gió, sấm rền chớp giật hôm qua, nhớ lại không gian nửa kín nửa hở tối tăm mà cả hai chỉ có thể dựa vào hơi thở để phân biệt nhiệt độ cơ thể nhau, nhớ lại mùi hương mỏng manh, thanh nhã lãng du nơi mái tóc.
Nhớ lại nụ hôn của anh.
Từ khẽ khàng đến sâu đậm, cuối cùng là kiểm soát triệt để.
Giống như nụ cười thi thoảng hiện lên nơi khóe môi anh, nhẹ nhàng, hờ hững nhưng đủ khiêu khích khiến trái tim loạn nhịp.
Tối qua cô ngủ không say giấc, cứ lăn qua lăn lại, khó khăn lắm mới chợp mắt được thì lại mơ mộng liên miên, đa phần đều là Bắc Thâm. Anh ấy vẫn như hồi đại học, chỉ có đôi mắt là nhuộm đầy bi thương. Anh ấy hỏi cô: Em yêu anh ấy rồi sao? Sau khi tỉnh lại, Cố Sơ vẫn nghĩ mãi xem 'anh ấy' mà Bắc Thâm nói trong mơ rốt cuộc là ai.
Lúc ấy cô mới bàng hoàng.
Thì ra, chẳng biết từ khi nào cô đã vẽ một dấu bằng giữa Lục Bắc Thần và Kiều Vân Tiêu. Họ đều là những nguyên do khiến Bắc Thâm đau lòng.
Sau đó cô mất ngủ, cứ ngồi trước cửa sổ nhìn ra chân trời xa xăm.
Từ tối mịt đến khi trời sáng.
Khi cô còn chưa nghĩ ra cách để đối diện với Lục Bắc Thần, làm sao để giải quyết nụ hôn đột ngột của anh thì ánh nắng của ngày mới đã sốt sắng xuyên khỏi tầng mây, ùa vào phòng.
Lục Bắc Thần không giận vì hành động vùng vẫy vừa rồi của cô, anh giơ tay tăng nhiệt độ điều hòa, nói một câu: "Còn lạnh không?"
"Hết lạnh rồi, cảm ơn anh."
Cô không dám quay đầu nhìn anh, cho dù chỉ là liếc nhanh cũng sẽ nhớ tới hơi thở anh khi phả vào tai cô, cùng câu nói thâm trầm như biển lớn "Thật sự là rất thơm'" ấy.
Sau đó chính là nụ hôn theo hơi thở quấn quýt từ từ áp sát.
Rất ngượng ngập.
Lục Bắc Thần nhân lúc rẽ phía trước liếc cô một cái, cười: "Cô đang giận tôi đấy à?"
"... Vì sao tôi phải giận anh?"
"Nói vậy là, không phải cô khó chịu vì hành động của tôi?"
Cố Sơ vừa nghe thấy câu này, trái tim lại bắt đầu lắc lư, nghiêng ngả, cô nuốt nước bọt: "Tôi... Tôi đã quên chuyện tối qua rồi."
Lục Bắc Thần nghe xong bỗng phì cười.
Cô thận trọng ngước mắt nhìn anh.
"Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là việc tôi dẫn cô rời khỏi sân bay."
Cô đờ người, sau đó cúi đầu, mặt ửng hồng, bỗng chốc cảm thấy vừa tức giận vừa bực bội.
"Đương nhiên, chuyện tối qua tôi cũng không mong cô sẽ quên." Lục Bắc Thần bồi thêm một dao có vẻ rất 'dịu dàng'.
Như bị sét đánh một lần nữa, nét mặt Cố Sơ lại thay đổi thất thường.
"Những cô bé ngoan ngoãn mới đáng yêu, giống như cô bây giờ vậy, cuối cùng cũng không vâng vâng dạ dạ nữa rồi".
Được anh nhắc nhở như vậy Cố Sơ mới chợt nhận ra, ừ nhỉ.
Nhưng rồi cô nghĩ lại, chẳng qua mới có mấy tiếng đồng hồ, kiểu thay đổi tâm tình này quả thực đáng sợ. Cô không nói gì, nhưng đầu mày thì nhíu lại đủ để kẹp chết một con muỗi, cảm giác này không đúng chút nào.
"Giận đấy à?" Xe từ từ đi chậm lại.
Cố Sơ im lặng, nhìn tấm kính chắn gió phía trước, đèn đỏ thật chói mắt.
Chiếc xe dừng hẳn.
Phía trước như một con rồng dài ngoẵng, phía sau cũng tắc nghẽn đến nỗi khí ga sắp nổ tung.
Thấy cô không nói gì, Lục Bắc Thần bất thình lình giơ tay ra khẽ nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại: "Giận thật đấy à?"
Động tác và thái độ vô lại này giống phong cách của Bắc Thâm y như đúc. Hơi thở của Cố Sơ hơi khựng lại giây lát sau đó cô quay phắt đi, để tay anh lơ lửng giữa không trung.
Cô không nhìn biểu cảm của anh, chỉ khẽ liếm môi, lúc ấy mới nhận ra môi cô khô khủng khiếp."Anh... chẳng phải rất hận tôi sao?" Ý tại ngôn ngoại, cô muốn hỏi anh là "Vì sao lại hôn tôi?" nhưng thông minh như anh, cô tin rằng anh sẽ hiểu hàm ý sâu xa đó.
Câu hỏi này không khó trả lời, Cố Sơ tưởng anh sẽ dễ dàng đưa ra đáp án. Ai ngờ cô dứt lời đã rất lâu mà không nhận được lời đáp từ anh.
Cố Sơ bèn tò mò quay đầu nhìn anh.
Không ngờ, Lục Bắc Thần trở mặt nhanh như lật sách, gương mặt anh đã chuyển lạnh, cả nụ cười trong ánh mắt cũng tan biến. Cô lại cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống rồi.
Đèn xanh nhanh chóng bật sáng, anh cho xe chạy, từ đầu tới cuối không cho cô đáp án mà chỉ mím chặt môi.
Cô ném cho anh câu hỏi bức thiết nhất, anh lại trả cho cô một sự trầm mặc.
Trong xe yên tĩnh, không cả tiếng nhạc.
Nhạc chuông di động vang lên kịp thời cuối cùng đã cứu vãn được sự bối rối của cô. Cô nhận máy, là Kiều Vân Tiêu.
"Anh thế nào rồi?" Tim cô lại vọt lên.
Thanh âm ở đầu kia liên tục bị đứt quãng.
"Em không nghe rõ anh đang nói gì." Cố Sơ nói.
Đầu kia Kiều Vân Tiêu lại nói một câu nhưng cô vẫn không nghe được hoàn chỉnh, sau đó thì im bặt.
"Alô?"
Hoàn toàn mất tín hiệu.
Cố Sơ không suy nghĩ gì lập tức gọi lại, nhưng đầu bên này điện thoại mãi vẫn không nghe được tín hiệu kết nối.
"Quên không nhắc cô, chiếc xe này có thiết bị gây nhiễu sóng." Lục Bắc Thần từ tốn giải đáp cho sự khó hiểu.
Lúc này cô mới nhận ra đây không phải chiếc xe ngày hôm qua.
"Vệ tinh nguồn trên chiếc xe này sẽ tự động lọc những tín hiệu nguồn không đến từ di động của tôi, thế nên tín hiệu của di động cô sẽ trở nên rất yếu."
Cố Sơ hiểu rồi, đây chắc chắn là chiếc xe chuẩn bị riêng cho anh, xuất phát từ mục đích an toàn. Mấy lần trước gặp anh luôn vô tình phát hiện bóng dáng của những vệ sỹ, ngoại trừ tối qua. Hôm nay anh hành động một mình, chắc chắn phải bảo đảm an toàn đầu tiên. Vấn đề là cô không liên lạc được với Kiều Vân Tiêu thì phải làm sao đây?
"Tôi cần gọi một cuộc điện thoại."
Lục Bắc Thần trầm ngâm: "Trước mắt thì không được."
"Dừng xe thì sao? Tôi xuống xe là có thể gọi điện thoại được rồi chứ?"
"Xuống xe bây giờ?" Lục Bắc Thần dường như bị cô chọc cười: "Cô có thể nhìn tình hình đường sá, ở đây không cho phép đỗ xe."
Cũng phải, đây là con đường cao tốc dẫn thẳng vào trung tâm thành phố, trước sau trái phải đều có xe áp sát, hậu quả của việc đỗ xe là sẽ khiến người người phẫn nộ.
Cố Sơ suy nghĩ, mắt chợt sáng lên: "Thế thì...", nói được một nửa cô lại nuốt những lời còn lại xuống.
Lục Bắc Thần đợi cô nói tiếp, cô lại há hốc miệng một lúc lâu nhưng vẫn chưa thốt ra được lời thỉnh cầu đang xoay tròn trong cổ họng. Anh liếc nhìn cô, mỉm cười: "Nói đi."
"Thôi, không có gì." Cô bị trúng gió rồi, sao lại có ý định tìm cái chết như thế.
Lục Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, trầm tĩnh một lúc rồi nói: "Di động của tôi để ở trong tủ để đồ."
Cố Sơ kinh ngạc, người này có thể đọc hiểu nội tâm người khác sao? Chỉ có thể nói rằng đôi mắt của anh ta quá độc.
"Tốt nhất cô nên nhân lúc tôi còn chưa đổi ý mà hành động cho nhanh." Lục Bắc Thần xoay vô lăng, cho xe lên đường chính trung tâm thành phố: "Cô cũng biết rõ rồi đấy, tôi không thích nổi người tên Kiều Vân Tiêu."
Một giây sau, 'móng vuốt' của Cố Sơ đã lần mò về phía tủ để đồ. Quả nhiên là có một chiếc di động trong đó. Cô lấy ra xem, điện thoại vệ tinh sao, cô bỗng cảm thấy an toàn tuyệt đối, cầm chiếc điện thoại này có lạc ra ngoài vũ trụ cũng không phải sợ. Cô khẽ nói một câu cảm ơn, rồi vội vàng ấn gọi cho Kiều Vân Tiêu, nhưng cô lại giơ di động ra trước mặt Lục Bắc Thần rất nhanh: "Có mật mã..."
Lục Bắc Thần giơ một tay ra, in dấu vân tay: "Được rồi."
"Ồ." Cố Sơ nghĩ bụng, lắm chuyện thật.
Đầu bên kia gần như chỉ vang lên một tiếng chuông là đã nhận máy, hỏi cô đang ở đâu. Cô chỉ có thể nói thật là mình đã rời khỏi sân bay. Giọng Kiều Vân Tiêu có chút hụt hẫng, nhưng dường như có thể nghe ra xung quanh vẫn còn ồn ào.
"Đám phóng viên vẫn còn ở đó ư?"
"Phải." Kiều Vân Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Thật không hiểu lũ oắt này làm sao biết được hành tung của anh, anh đi tới đâu cũng có tai mắt dõi theo."
"Em xin lỗi, thật ra em không nên bỏ lại anh một mình ở sân bay..."
"Em đừng áy náy, cũng may họ chưa nhìn thấy em, nếu không chẳng biết còn loạn lên thế nào."
"Anh..."
"Thôi nhé, phóng viên lại đuổi theo rồi. Đây là số mới của em à? Khi nào cắt đuôi được đám người đó, về đến khách sạn anh sẽ gọi cho em, anh có việc muốn hỏi em."
Đầu kia rõ ràng có tiếng bước chân chạy, có tiếng đuổi theo hỗn loạn.
"Không không không, anh cứ gọi vào số cũ của em là được rồi, à... ban nãy tín hiệu di động không ổn, đây là điện thoại em mượn của người khác."
"Được, anh biết rồi."
Đầu kia bèn ngắt máy.
Cố Sơ cầm chặt di động, tuy không có mặt ở đó nhưng cô cũng mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc rượt đuổi vậy. Rất lâu sau cô mới đặt di động về chỗ cũ rồi cảm ơn Lục Bắc Thần lần nữa.
"Không có gì."
Một nụ cười đen tối lướt nhanh qua đôi mắt Lục Bắc Thần, nhưng ngữ khí thì vẫn điềm đạm: "Bây giờ, cô có thể an tâm làm việc cho tôi rồi chứ?"
-Hết chương 75-