Đó là lần ông nhìn thấy Lục Bắc Thần suy sụp nhất, cậu đập nát mọi thứ trong phòng bệnh như phát điên, bao gồm việc xé cả những cuốn sách y đó, những niềm hy vọng đã từng chống đỡ cậu tiếp tục sống...
Café đã xong, sau khi lọc hương vị càng đậm đà. Bác sỹ Smith đã chuẩn bị sẵn hai tách café bằng sứ trắng phau như ngọc Côn Lôn, đặt trên một chiếc đĩa cùng màu. Ông coi như không nghe thấy lời xin lỗi của Lục Bắc Thần, xem ra đã sớm quen với kiểu này của anh. Sau khi rót café, ông đưa cho anh một cốc, còn mình thì bê cốc kia ngồi bên một phía sofa, lúc ấy mới từ tốn nói: "Ngồi đi."
Nghe xong, Lục Bắc Thần ngồi xuống.
Bác sỹ Smith quan sát gương mặt anh một lúc rất tỉ mỉ rồi thở dài nặng nề.
Lục Bắc Thần đưa tay xoa xoa mũi, có vẻ ngượng ngập.
"Giáo sư Lục còn bận rộn hơn cả ông già này, tới Trung Quốc lâu như vậy rồi mà bao nhiêu lần không gặp được cậu, còn nhờ người chuyển lời tới cậu mà cậu vẫn lấy lý do công việc làm cớ." Bác sỹ Smith ăn nói điềm đạm: "Tôi tới Bắc Kinh tham gia hội nghị giao lưu y học quốc tế, đặc biệt tới gặp cậu, kết quả cậu còn trốn tôi, sao hôm nay lại nghĩ thông suốt vậy?"
"Chú hiểu lầm rồi, con có trốn ai cũng nào dám trốn chú." Lục Bắc Thần cười trừ từ đầu tới cuối.
"Không cần trưng ra cái mặt hòa nhã này với tôi, muộn rồi." Smith rốt cuộc vẫn không vui.
Lục Bắc Thần chỉ cười không nói, quay người tiện tay nâng hộp quà mang tới lên. Smith không nhận, hừ khẽ: "Đừng có tưởng tặng chút quà là tôi vui đâu."
"Chú giận thật à?" Lục Bắc Thần tươi cười nhìn ông.
Smith bật ra những tiếng hậm hực từ trong mũi, lườm nguýt anh.
"Mới có một thời gian không gặp, sao chú trở nên hẹp hòi vậy?" Lục Bắc Thần cố nhịn cười.
Bác sỹ Smith vẫn không thèm đoái hoài tới anh.
Lục Bắc Thần thấy vậy, cố tình thở dài, chủ động bóc hộp quà ra. Chiếc hộp tinh xảo, thứ bên trong càng đẹp hơn. Là hai chai rượu Mao Đài, bình rượu được thiết kế hình rồng mạ vàng, chỉ tính riêng thiết kế ấy thôi đủ trở thành vật sưu tầm. Anh lấy chai rượu từ trong hộp ra, nói: "Con nghĩ chú thích uống rượu Trung Quốc, phải cất công nhờ người mới mua được rượu Mao Đài ngâm, không thể mua đại ngoài chợ mà có được đâu. Con vừa nhìn đã biết là quý, lập tức nghĩ ngay đến chú, không ngờ chú lại không hứng thú. Đáng tiếc thật, vốn dĩ định cùng chú không say không về, nếu chú không vui thì thôi vậy."
Nói tới đây, Lục Bắc Thần lại liếc mắt nhìn ông. Mặc dù ông chưa thay đổi thái độ cũng đang len lén đánh mắt nhìn chai rượu. Lục Bắc Thần thấy vậy khẽ cong môi cười, hắng giọng nói: "Hay là thế này đi, con mở ra cho chú ngửi thử nhé? Rượu ngon mở nắp là ngửi thấy mùi ngay. Nếu chú vẫn không thích, con mang về nhà uống vậy."
Dứt lời anh vừa định mở nắp thì Smith đã giật lại.
"Ấy..."
"Rượu ngon thế này con bảo mở là mở hả?" Smith giữ rịt chai rượu trong lòng, thấy anh lại định lấy chai kia ra hành quyết, ông vội giật luôn cả chai thứ hai, một tay ôm rượu, trừng mắt lườm Lục Bắc Thần: "Là rượu tặng cho chú, con mở làm gì hả?"
"Con nếm thử không được ạ?" Lục Bắc Thần cố tình tỏ ra sửng sốt.
Smith nhíu mày: "Con không rõ tình trạng sức khỏe của mình à? Uống rượu? Không muốn sống nữa hả?"
Lục Bắc Thần thở dài: "Sức khỏe của con rất tốt mà."
"Rất tốt?" Smith nghe xong ánh mắt trở nên nghiêm nghị, đặt chai rượu lên bàn: "Con lừa được người khác, lừa sao được chú? Đừng quên, người cứu con khỏi tay thần Chết là chú, bác sỹ chính bao năm nay của con cũng là chú, chú còn hiểu bệnh tình của con hơn con nữa!"
Trên đời này nếu có một người có thể khiến Lục Bắc Thần vừa kính trọng vừa nể sợ thì chính là vị bác sỹ Smith trước mặt này. Anh vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được được được, chú bớt giận đi đã, có gì từ từ nói." Bác sỹ Smith, chuyên gia ngoại khoa thần kinh nổi tiếng quốc tế, y thuật cao siêu của ông chẳng biết đã cứu được bao nhiêu sinh mạng, mấy năm nay cũng chính ông là người vẫn luôn chăm sóc cho sức khỏe của anh. Smith nói không sai, năm xưa nếu không có ông, Lục Bắc Thần đã sớm không còn trên cõi đời này nữa. Bao năm nay nếu không có ông, Lục Bắc Thần cũng chẳng thể chống chọi tới ngày hôm nay. Cộng thêm Smith lớn tuổi, nên đối với Lục Bắc Thần, ông không phải là cha mà còn đáng quý hơn cha.
Thế nên, cho dù bác sỹ Smith có nổi nóng với anh thế nào, anh cũng tươi cười nghênh đón.
Bác sỹ Smith thấy thái độ của anh ôn hòa, biết thừa nhận khuyết điểm, lúc ấy mới hạ hỏa, đổi sang giọng điệu khuyên nhủ chân thành: "Lần trước trong email con nói con không định làm phẫu thuật nữa, chuyện này khiến chú rất lo lắng."
"Thế nên chú muốn khuyên con làm phẫu thuật?"
Smith sắc mặt nặng nề: "Con biết rất rõ một khi không chịu làm phẫu thuật hậu quả của con sẽ nghiêm trọng cỡ nào. Nếu chú đoán không nhầm, bây giờ con đã có biểu hiện rồi."
"Vâng, khoảng thời gian trước chỉ có tay phải run, bây giờ con bắt đầu không kiểm soát được tay trái nữa."
"Còn biểu hiện nào khác không?"
"Mắt thường xuyên đau nhức, còn nữa, thời tiết chuyển lạnh hoặc ngày mưa âm u, vết thương sẽ rất khó chịu."
"Trước khi con về nước chú đã nói sẽ phát sinh những hiện tượng này. Con có thể sống sót sau vụ tai nạn đó hoàn toàn là vì ý chí nghị lực của con, năm mươi lần phẫu thuật lớn nhỏ, dù là người trước đó khỏe mạnh cỡ nào cũng sẽ gục ngã. Phần đầu con bây giờ có vô số những tụ máu chèn lên dây thần kinh, mặc dù đã hút đi một phần, nhưng những tụ máu vụn vặt mắc kẹt tại những dây thần kinh trọng yếu thì vẫn chần chừ không dám động vào. Con run tay, nhức mỏi mắt đều vì dây thần kinh bị chèn ép." Bác sỹ Smith muôn vàn lo lắng."Chú nghĩ, không bao lâu nữa, chân con cũng sẽ bị ảnh hưởng, thần kinh vận động, thần kinh thị giác đều bị chèn ép tổn hại, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Lục Bắc Thần cười: "Mấy chuyện chú nói con hiểu cả mà. Chú đừng quên, thành tích ngoại khoa thần kinh của con vẫn luôn xuất sắc."
"Đừng có đùa cợt!" Bác sỹ Smith sa sầm mặt lại.
Lục Bắc Thần lập tức im bặt.
"Chú biết ý chí của con rất kiên cường, có thể nói như vậy, con là bệnh nhân khó tin nhất cũng là người tạo ra nhiều kỳ tích nhất mà chú từng gặp. Thế nên vì sao không tiếp tục tiếp nhận phẫu thuật chứ? Trước đây con chỉ do dự, giờ thì thái độ kiên quyết đến mức này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"...
Năm năm trước, ông tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn giao thông. Đó là chiếc xe đi ngược chiều ông. Lúc chiếc xe lao vút qua, ông bỗng nghe thấy một tiếng động rầm trời, khi ấy mới phát hiện chiếc xe vừa đi sượt qua mình đã lật qua dải phân cách. Đó là một vụ tai nạn thảm khốc vô cùng, đầu xe đâm nát dải phân cách, xe lăn từ trên cao xuống, cả thân xe đập lên mỏm đá vỡ nát. Ông vội vàng gọi xe cấp cứu nhưng trong lòng đã ngấm ngầm cảm thấy chủ xe không thể sống được nữa.
Đó cũng là lần đầu tiên ông gặp Lục Bắc Thần, cũng là chủ xe của chiếc xe gặp nạn. Lúc đó ông theo lên xe cấp cứu với tư cách bác sỹ đồng thời là người chứng kiến. Lục Bắc Thần đã hấp hối rồi, khắp người toàn là máu, chiếc xe vừa lăn bánh tim đã ngừng đập. Trên xe cấp cứu, bác sỹ đã thông báo tử vong. Lúc đó chẳng hiểu sao ông lại không tin, là một bác sỹ, ông càng không muốn giương mắt nhìn một sinh mệnh ra đi trước mắt mình, thế là ông không ngừng tiến hành cấp cứu, các bác sỹ xung quanh đều tưởng hai người là người thân.
Kết quả, Lục Bắc Thần quả thật không chịu khuất phục, cuối cùng cũng hồi phục được nhịp tim.
Cậu vốn không phải bệnh nhân ông phụ trách, hơn nữa những người gặp tai nạn giao thông kiểu này mỗi năm đếm không xuể. Nhưng ông bỗng vô thức ghi nhớ cậu nhóc ấy, nghe ngóng mới biết được cậu vẫn trong thời kỳ cấp cứu, bèn quyết định tiếp nhận. Tròn ba năm trời, Lục Bắc Thần là bệnh nhân ông trị liệu lâu nhất. Thời kỳ phẫu thuật chủ yếu tập trung vào năm đầu tiên. Năm đó, ông đã kéo các học trò cũ của mình từ nội khoa tới ngoại khoa, mục đích là giữ mạng sống cho cậu.
Cuộc đại phẫu thuật lần thứ nhất, qua ba ngày ba đêm. Trong thời gian ấy, cậu đã bị ông và một chuyên gia ngoại khoa thần kinh khác thông báo tử vong. Nhưng khi đẩy ra khỏi phòng mổ, ông lại nói với cậu: Lục Bắc Thần, tên nhóc này, cậu cứ bỏ cuộc như vậy sao?
Đó là một lần bùng nổ kỳ tích, y tá vừa định rút hết các ống khỏi người cậu, máy báo nhịp tim bỗng có phản ứng. Lần đó, ông và các học trò vui mừng như những đứa trẻ.
Có lẽ vì có duyên phận ấy, có lẽ vì cảm thấy cậu nhóc này có một sức mạnh khác với người thường, mà thực tế là qua hết trải nghiệm này tới trải nghiệm khác, quả thực có thể chứng minh cậu nhóc ấy rất đặc biệt. Kỳ tích cậu tạo ra đâu chỉ có lần một lần hai? Một vụ tai nạn, tim chịu tổn thương nghiêm trọng, nói chi tới rất nhiều nơi gãy xương và những tổn thương thần kinh trên cơ thể, nhưng cậu vẫn quyết vượt qua ca mổ. Năm đầu tiên hoàn toàn hợp tác trị liệu, cuối năm đã có thể hồi phục một số thể lực và có thể đi lại được.
Năm thứ hai, Lục Bắc Thần nói với ông: Bác sỹ Smith, con không muốn nằm trên giường làm một kẻ tàn phế.
Ông hỏi cậu muốn làm gì, Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ rồi nói: Con còn một kỳ thi bác sỹ phải tham gia, thế nên con phải học.
Lúc đó ông mới biết thì ra Lục Bắc Thần học y giỏi như vậy, nhất là ngoại khoa thần kinh. Điều này cũng có thể lý giải được, rất nhiều lúc phẫu thuật xong cậu đều hiểu rõ nguyên nhân những chuyện cần chú ý. Khoảng thời gian đó ông thường xuyên trao đổi những vấn đề y học về ngoại khoa thần kinh với Lục Bắc Thần, thường xuyên khen ngợi cách suy nghĩ của cậu. Thế là ông càng cảm thấy may mắn đã cứu được cậu vì cậu có thể trở thành một bác sỹ thiên tài.
Cậu học hành ngày đêm, ngày nắng đẹp thì nhờ y tá đẩy mình ra vườn hoa. Vì các chức năng của cơ thể chưa ổn định nên không thể xuất viện. Cậu bé ấy rất khôi ngô, trên mặt quả thực cũng đã bị động dao kéo, nhưng cũng may người cậu ngã nghiêm trọng, lúc đó túi khí của ô tô bắn ra, cậu hướng mặt xuống dưới, nó bảo vệ được gương mặt. Có lúc cậu lại nhìn vào gương rất lâu. Ông bèn hỏi cậu đang nghĩ gì, Lục Bắc Thần nói: Thật may mặt con còn lành lặn...
Ông cho rằng tâm lý này cũng là bình thường, người đẹp trai quan tâm tới diện mạo cũng không có gì đáng trách. Nhưng câu nói tiếp theo đó của cậu lại khiến người ta khó hiểu: Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ nhận ra con nữa...
Bọn họ đối thoại đều dùng tiếng Anh nên ông nghe rất rõ ràng, Lục Bắc Thần nói là 'cô ấy'.
Ngay cả ông cũng tin tưởng chắc chắn rằng sau này Lục Bắc Thần sẽ theo ngành y. Nhưng ông trời rốt cuộc vẫn muốn thử thách con người. Trong đầu Lục Bắc Thần còn những vụn máu tụ, trong đó có rất nhiều tụ máu chèn ép dây thần kinh, khiến tay phải của cậu không thể cầm những vật quá nhỏ, thậm chí không thể dùng sức. Đó là lần ông nhìn thấy Lục Bắc Thần suy sụp nhất, cậu đập nát mọi thứ trong phòng bệnh như phát điên, bao gồm việc xé cả những cuốn sách y đó, những niềm hy vọng đã từng chống đỡ cậu tiếp tục sống...
Phải, nếu ngay cả dao mổ cầm lên còn khó khăn, nếu có thể trở thành bác sỹ ngoại khoa thần kinh xuất sắc nhất thì sao? Khả năng của tay phải đã bị tổn hại, lại chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, cho dù sau này tới bệnh viện xin việc, có bệnh viện nào dám mạo hiểm nhận cậu ấy đây?
-Hết chương 351-