Bình thường nhìn thấy những cô gái có màu tóc đen óng ả, Tô Hạ đều vô cùng ngưỡng mộ.
Hơn nữa cha của cô còn bị di truyền bệnh rụng tóc, ông nội Tô, bác cả Tô, bác hai Tô cho đến bác ba, số lượng tóc... đều ít đến không tưởng.
Trời mới biết Tô Hạ lo lắng bản thân cũng sẽ bị hói đầu đến mức nào!
Cũng may mắn, loại di truyền này dường như rõ ràng ở nam giới hơn. Bằng chứng là em gái của ông nội, bà cô Tô đến nay vẫn còn nguyên tóc, nhìn rất dễ coi.
Đương nhiên, dù đã có một người làm chứng rồi.
Sau khi Tô Hạ học y rồi vẫn chưa dừng việc dưỡng tóc cho bản thân.
Ban đầu là tìm đến giáo sư ở trưởng, hỏi có loại thuốc gì giúp kích thích mọc tóc được hay không.
Sau đó, Tô Hạ cũng tự mình đi tìm một ít quyển sách viết về phương thuốc cổ truyền, cái gì mà viên vừng đen lá dâu, dầu quả dâu, bột cúc vạn thọ tẩy tóc, ... Các loại thuốc để uống, Tô Hạ đều đã thử qua hết rồi.
Cuối cùng thì.
Chỉ có thể nói hiệu quả cũng bình thường, tóc cũng coi như khỏe mạnh ít gãy rụng hơn một chút, không hay rụng tóc, nhưng màu ngả vàng của tóc vẫn không có gì thay đổi.
Vậy nên.
Lúc nhìn thấy "phương thuốc dưỡng tóc", phía trước còn thêm hai chữ "hiệu quả", Tô Hạ không khỏi tâm động.
Tô Hạ còn đang định bỏ qua nhiệm vụ: Hay là... ngày mai lên núi hái thuốc luôn.
Khụ khụ!
Cô làm việc này cũng không phải chỉ vì bản thân mình đâu.
Nhìn mà xem, cả nhà bọn họ đều cần phương thuốc này.
Tô Hạ coi như được nuôi tốt.
Ông nội cô, cha cô, bác cả, bác hai, anh họ cô... đều bị hói hết.
Chị họ Tô Lâm coi như cũng tốt hơn một chút, nhưng tóc cũng không phải là quá nhiều.
Ông nội trong trí nhớ của Tô Hạ, trước kia vẫn còn chút tóc, nhưng không biết từ lúc nào mà đã hói luôn rồi.
Hiện tại bác cả Tô cũng bắt đầu theo bước ông nội Tô, đầu cũng bắt đầu bóng dần rồi.
Bác hai Tô thì yêu cái đẹp nên lúc nào cũng mang tóc giả.
Về phần cha Tô Hạ, vẫn còn thừa lại được chút tóc, ngày nào cũng phải ăn vừng đen để duy trì.
Phương thuốc dưỡng tóc này, nếu có được từ hệ thống không phải sẽ có tác dụng với bệnh rụng tóc gia truyền của nhà cô sao?
Cô là đang vì mọi người thôi!!!
Hơn nữa nếu tiếp tục phát triển không chừng còn có thể giúp đỡ được vạn người đang bị rụng tóc trên đời này!
Tô Hạ nghĩ đến đây liền ưỡn ngực, cảm giác bản thân rất mạnh mẽ.
Rồi sau đó nhanh chóng vui vẻ đi tìm một tờ giấy, liệt kê ra những thảo dược dễ tìm ở đây.
***
Tuy rằng đã quyết định nhận nhiệm vụ rồi.
Nhưng Tô Hạ vẫn còn rất lý trí.
Cô vẫn biết một mình cô không thể lên núi được.
Rất nguy hiểm!
Ở gần về phía Vân Lĩnh này, núi non quanh đây khá thấp vẫn còn tốt.
Nếu đi sâu vào trong, thì bất kỳ loại động vật nào cũng có thể gặp được.
Nhỡ gặp phải rắn lợn gấu sói hoang gì vậy coi như xong đời!
Tô Hạ liền tìm anh họ cả Tô Lỗi cùng cô đi.
Anh họ cả Tô Lỗi tốt nghiệp trung học xong liền quay về quê trồng cây ăn quả, có thể nói là vô cùng quen thuộc với núi non bên này.
Tô Hạ còn nhớ rõ trước đây Tô Lỗi rất hay đi lên núi bắt thỏ với chim sẻ về nướng cho anh em cô ăn.
Tô Hạ hỏi qua bác dâu cả rồi liền đi tới vườn đào tìm được bác cả Tô cùng với anh họ cả Tô.
"Bác cả, anh cả!" Tô Hạ đội mũ rơm mà bác dâu cả cho hô lên một tiếng.
Thời gian này đào cũng sắp chín rồi, đỉnh đầu hồng hồng nhọn nhọn, to bằng nắm tay con gái.
Thoạt nhìn coi như cũng được, nhưng đào thu hoạch được năm vừa rồi ở thôn vẫn không được tốt cho lắm.