Nhìn bộ dáng có vẻ bọn họ đã đợi ở ngoài cửa một lúc rồi.
Tô Hạ nhanh chóng chạy ra mở cửa: "Chị Tiền, sao chị lại tới đây? Tiểu Hổ Tử đã khỏe chưa?"
Chị Tiền nói: "Hạ Hạ à, hôm qua đi vội nên vẫn chưa kịp cảm ơn em đã cứu mạng Hổ Tử con chị, vậy nên cha mẹ chồng đều trách chị!"
"Đây là chút đồ nhà chị vừa hái sáng sớm nay ở vườn, còn có hai con gà và một ít trứng gà, em nhất định phải nhận lấy đó nhé!"
Gà trong tay chị ấy dường như cũng đã biết rõ được vận mệnh của mình nên không dám kêu một tiếng, bị chủ nắm lấy cánh, đầu lệch sang một bên giả chết.
Ông nội bà nội Tiền ở đằng sau cũng liên tục gật đầu: "Hạ Hạ, may quá gặp được cháu! Nếu không Tiểu Hổ Tử, Tiểu Hổ Tử nhà ông bà đã..."
Hai ông bà có chút hồi tưởng lại ngày hôm qua, nhịn không được mà cảm thấy như muốn khóc.
"Đây là việc cháu nên làm thôi mà, Tiểu Hổ Tử hiện tại không sao rồi đúng không?" Tô Hạ nói.
"Không sao rồi không sao rồi, chỉ là cổ họng vẫn còn đau phải dưỡng vài ngày. Bác sĩ nói nếu như không có cháu xử lý kịp lúc, để người bất tỉnh lâu cứu về rồi cũng bị ngốc mất." Bà nội Tiền không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn.
Tô Hạ không nhận ra, tranh thủ lúc cô và bà nội Tiền còn đang nói chuyện với nhau, ông nội Tiền cùng với chị Tiền đã đặt rau củ ở trước cửa, còn cột chặt hai con gà ở một bên rồi.
Đợi đến khi Tô Hạ phát hiện ra thì bọn họ nhanh chóng liền nói: "Hạ Hạ cháu phải nhận lấy hết mấy đồ này đó, giờ bọn ta quay về chăm sóc Tiểu Hổ Tử đây!"
Rồi sau đó liền nhanh chóng rời khỏi đó.
Tô Hạ còn có thể làm gì được nữa đây!
Cô và con gà trên mặt đất trừng mắt nhìn nhau.
Dưỡng hai con gà không khó gì, trứng cũng có thể cất vào tủ lạnh.
Nhưng hai giỏ rau củ này... không phải quá nhiều rồi đó chứ?
Tô Hạ cảm giác mình một ngày ba bữa cũng không nấu được nhiều đồ ăn như vậy, vừa đúng lúc nghe tiếng Đại Hắc sủa muốn ra ngoài, liền trực tiếp mang theo giỏ rau đi cùng đi theo Đại Hắc đến nhà bác cả.
"Hả! Sao lại mang đồ ăn đến vậy? Trong nhà vẫn còn mà!" Bác dâu cả còn tưởng Tô Hạ nhổ rau từ nhà mình lên.
Tô Hạ khoát tay: "Đây là đồ của nhà bà nội Tiền mang tới cho để cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Hổ Tử. Một mình cháu không ăn hết được nên mang tới cho ông bà nội với các bác một ít."
"Bác biết ngay mà!" Bác dâu cả hôm qua cũng có nghe anh cả kể rồi, tránh không được mà khoa trương mấy câu: "Hạ Hạ bây giờ cũng lợi hại thật đó! Cứu được cả mạng của Tiểu Hổ Tử!"
Nghe được tiếng Tô Hạ cùng với bác dâu cả nói chuyện, ông bà nội Tô cũng đi ra ngoài cửa.
Lúc này biết được chuyện Tô Hạ cứu người được người ta mang đồ đến cảm ơn, bà nội Tô đều cười đến nhăn cả mặt lại: "Hạ Hạ của chúng ta thực sự rất giỏi!"
Ông nội Tô thì thận trọng hơn một chút: "Hạ Hạ giỏi lắm, không phí công học đại học!"
Biết Tô Hạ còn chưa ăn sáng nên bọn họ liền kêu cô ở lại ăn.