Sự sôi động, tấp nập của ban ngay đã hoàn toàn bị thay thế bằng sự yên tĩnh có chút lắng đọng của ban đêm. Bên ngoài đường bấy giờ đã không còn một bóng người, chỉ còn tiếng gió vẫn rít lên từng đợt. Trên bầu trời tăm tối không có lấy một ánh sao, mặt trăng khuất sau những làn mây đen. Mọi thứ kết hợp với nhau tạo nên một cảm giác gì đó rờn rợn mà cũng có chút vương vấn, muộn phiền.
Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc tâm trạng của con người được bộc phát hoàn toàn. Dường như một con người khác trong chính bản thân họ trỗi dậy. Sự gồng gánh, cố gắng trở nên vui vẻ vào ban ngày, đến đêm đã hoàn toàn được gỡ xuống, bỏ xuống một chiếc mặt nạ luôn tươi vui, bỏ xuống một tâm trạng luôn vui vẻ. Và có lẽ lúc đó họ mới thật sự là chính mình.
Họ có thể vui vẻ, hoạt bát vào bên ngày nhưng đến đêm họ lại trầm tư, trong lòng chứa đựng đầy muộn phiền, u sầu.
Bên trong căn phòng còn sáng đèn, Tuấn Trường nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Đoạn cậu nắm lấy chiếc vòng đang đeo trên cổ. Từ khi cậu đeo chiếc vòng này vào, sự sợ hãi, lo lắng bỗng chốc như tan biến để lại cho cơ thể cậu một cảm giác an toàn, nhẹ nhõm đến lạ. Nhưng cũng chính vào lúc này, trong tâm trí cậu vẫn cứ văng vẳng câu nói của bà bói Trinh:
- Hãy nên nhớ thành thật với mọi người, từ bỏ cái thói quen xấu trước khi nó trở nên thậm tệ hơn.
Trong đầu cậu lúc này nảy ra xung đột giữa hai luồng suy nghĩ. Như một cuộc chiến, chúng tấn công liên tục vào bộ não của Tuấn Trường.
Nếu mình nói hết ra sự thật thì mọi chuyện không biết có kết thúc hay không nhưng một việc chắc chắn sẽ xảy đến đó chính là danh dự của cậu sẽ không còn, thậm chí cậu có thể sẽ bị mọi người tẩy chay. Đến lúc đó cậu chỉ còn một mình, cô đơn, bơ vơ, trong màn đêm do chính tay mình tạo ra. Không! Điều đó quá sức chịu đựng với một đứa trẻ vị thành niên như cậu.
Còn nếu không nói ra thì cậu vẫn sẽ giữ được danh dự của bản thân. Nhưng cậu phải đối mặt với những vong linh này, và bọn chúng không chỉ hù dọa bình thường. Chúng thậm chí sẽ lấy mạng của cậu, điển hình là lần trước nếu không có Bảo Vũ ngăn cản thì giờ cậu cũng sẽ không thể nằm ở đây. Mạng sống là quan trọng nhất!
Tuấn Trường nhẩm thầm mình chỉ còn có 2 ngày nữa để đưa ra quyết định, còn ngày cuối cùng sẽ làm điều đó. Cậu lăn lộn quanh giường, trong lòng chỉ thầm ước rằng có một thứ gì đó sẽ giúp cậu thoát khỏi những vong linh, nhưng vẫn giữ được danh dự của bản thân mình.
Mải mê suy nghĩ, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Dưới ánh trăng sáng mờ ảo, bóng dáng của một người đàn ông đang đứng dưới một gốc cây, gương mặt hắn thoáng toát lên vẻ lo lắng, móc trong túi sách ra một cái bọc đen, đưa cho người trước mặt:
- Nốt chuyến nha thầy! Nghe thấy có vẻ bọn cớm đang bắt đầu nghi ngờ rồi đấy.
- Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi thấy một tên cớm đi qua trường mình, cứ nhìn nhìn vào bên trong. Nốt lần này rồi chúng ta tạm nghỉ khoảng một hai tuần đi.
Cả hai gật đầu, đoạn lặng lẽ rời khỏi đó.
Sáng hôm sau, từng tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đáp lên khuôn mặt đang say giấc nồng của Tuấn Trường. Cậu khẽ nhăn nhó mặt mày, bờ mi khẽ mở ra, Tuấn Trường ngồi dậy, vươn vai một cái. Gương mặt cậu hồng hào, tràn đầy sức sống khác hẳn mấy ngày hôm trước.
Đã mấy ngày rồi, Tuấn Trường mới có một giấc ngủ ngon đến như vậy. Nghĩ đến đêm hôm qua, cậu hoàn toàn không gặp bất cứ sự việc kỳ quái nào cả. Vậy là chiếc vòng này đã hoàn toàn có tác dụng. Tuấn Trường bước xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới nhà. Một mùi hương thơm ngon lan tỏa khắp căn nhà, len lỏi vào khứu giác Tuấn trường, khiến bụng cậu kêu òng ọc vì đói.
Cô Hoa đang nấu ăn, thấy con trai đi xuống. Nhìn sắc mặt của Tuấn Trường tốt hơn mấy hôm trước nhiều, cô vui mừng hỏi:
- Hôm nay dậy sớm thế con?
- Dạ vâng ạ. - Tuấn Trường vui vẻ đáp
- Mẹ nấu xong rồi đây. Ra ăn sáng thôi nào!
Cô Hoa cởi tạp dề, treo lên trên tường, mang mấy đĩa thức ăn ra bàn. Tuấn Trường xoa xoa bụng, chạy vội tới chiếc bàn. Hít hà hương thơm của những món ăn, cậu tấm tắc khen ngợi:
- Thơm quá ạ!
Cô Hoa xới cơm cho Tuấn Trường, rồi gắp liên tục thức ăn cho cậu, vui tươi đáp:
- Vậy ăn nhiều vào nha!
Tuấn Trường gật đầu:
- Lâu lắm rồi mẹ mới nấu ăn sáng.
Nụ cười trên môi cô chợt tắt khi nghe Tuấn Trường nói câu đó. Trong lòng cô Hoa dấy lên một nỗi buồn khó nói. Cô không nhớ chính xác bữa ăn sáng mình nấu gần đây nhất là bao lâu. Cũng bởi vì bận đi làm mà có lẽ cô đã quên mất đi một bữa sáng đơn giản như vậy. Nhìn lại những gì trước đó mình làm, khiến cô Hoa càng trách bản thân mình hơn. Hầu như sáng hôm nào cô cũng đi làm sớm và để trên bàn một số tiền để Tuấn Trường có thể đi mua đồ ăn.
Những kí ức của quá khứ bỗng chốc ùa về tâm trí cô Hoa. Từng sự việc ập đến là từng lần cô tự trách bản thân mình đã quá vô tâm, thờ ơ với con cái.
Cô nhớ có lần, Tuấn Trường đi học về, gương mặt cậu hớn hở, vui mừng đang tính khoe với mẹ điều gì đó nhưng lúc ấy cô Hoa đã không để ý và bảo cậu lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, cô đi có việc chút. Và thế là cô ra ngoài, không mảy may gì với tâm trạng của cậu bé. Đến giờ nghĩ lại, như một vết cứa vào trái tim cô.
Và có nhiều lần trông thấy Tuấn Trường buồn nhưng cô cũng không để tâm, không hề hỏi han lấy một lời. Chỉ nghĩ đến đó, cô đã thấy mình vô tâm đến mức nào. Sống mũi cô Hoa khẽ cay cay.
*Ding... dong*
Tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô Hoa trở lại với thực tại. Cùng lúc đó Tuấn Trường đã ăn xong, cậu chạy tới mở TV lên xem. Cô Hoa đi ra mở cửa, vừa thấy người trước mặt, cô vui vẻ hỏi han:
- Ôi Dung. Lâu lắm rồi mới tới chơi. Đi đi vào đây!
- Cháu chào dì ạ! - Tuấn Trường đang xem TV, thấy dì vào nên cậu vội tắt TV, lễ phép chào.
- Ờ. Hôm nay Trường được nghỉ à? - Cô Dung đặt túi đồ lên trên mặt bàn, khẽ hỏi
Tuấn Trường vâng một tiếng, Đang chuẩn bị bước lên trên lầu thì chợt khựng lại khi dì Dung lên tiếng:
- y ây, đừng đi vội. Lại đây dì cho cái này!
Tuấn Trường chau mày khó hiểu, đoạn ngồi xuống bên cạnh dì Dung. Dì lục lọi trong túi đồ, đoạn lấy ra một lá bùa:
- Đây dì cho! Di vừa đi chùa được thầy tặng cho cái vòng này. Thầy bảo lá bùa này là lá bùa cầu bình an, có thể giúp tránh được ma quỷ, vong linh đấy. Dì cũng có một cái rồi nên tiện đường ghé qua nhà mày cho mày cái này. Nhớ là phải luôn đem theo bên mình nha! Hiệu nghiệm lắm đấy!
Liếc mắt nhìn mẹ. Cô Hoa mặc dù không tin vào những thứ ma quỷ nhưng hiện tại cô không muốn con mình phải buồn, hơn nữa khi nhìn thấy Tuấn Trường nhận lấy lá bùa, cô cảm thấy len lỏi trong ánh mắt Tuấn Trường là một tia hy vọng nhỏ nhoi. Không muốn sai lầm nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu. Tuấn Trường vui vẻ nhận lấy lá bùa, đoạn cậu hỏi
- Dì ơi. Lá bùa này có hiệu lực là bao lâu vậy ạ?
- Nó là bùa bình an ý mà nên mày có thể dùng trong thời gian dài!
Nghe vậy Tuấn Trường vui mừng khôn xiết, cậu cảm ơn rối rít rồi chạy lên trên phòng. Nằm thụp xuống giường, cậu ngắm nghía lá bùa trong lòng tràn đầy một niềm hy vọng mãnh liệt. Mặc dù không biết rõ lá bùa có hiệu nghiệm hay không nhưng ít nhất nó cũng là một hy vọng để cậu bám víu vào còn hơn phải chìm trong sự tuyệt vọng, bế tắc.
Tuấn Trường nắm chặt lá bùa trong tay, cẩn thận nhét vào ví. Vậy là mong muốn của cậu dường như đã được đáp trả. Nếu lá bùa này thật sự có hiệu nghiệm thì sự việc đó sẽ bị chôn vùi trong quá khứ. Như vậy cậu vừa không phải thú tội, vừa không phải lo sợ những linh hồn. Điều đó thật sự có lợi cho cậu!
Nhưng trước hết cậu phải hiểu rõ lá bùa này.
Nghĩ là làm, cậu chạy xuống nhà tìm dì Dung để hỏi thêm.
Vừa chạy xuống lầu, đã thấy dì Dung chuẩn bị về, cậu vội gọi:
- Dì Dung ơi!
Nghe thấy có người gọi, dì Dung đứng lại, quay về đằng sau. Tuấn Trường đi tới hỏi nhỏ:
- Dì ơi, lá bùa này có thật sự hiệu nghiệm không ạ?
Nghe cậu hỏi vậy, dì Dung khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
- Mày yên tâm, lá bùa này ở một ngôi chùa rất linh thiêng, ai ai cũng tới đó để cầu nguyện. Nên lá bùa này rất hiệu nghiệm.
Tuấn Trường vâng dạ, cảm ơn dì một lần nữa rồi chạy vụt ra ngoài. Dì Dung nhìn theo bóng dáng của cậu, khẽ lắc đầu, mỉm cười rồi ra về.
- Cảm ơn em nha! cô Hoa đi từ trong bếp ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay dì Dung, khẽ gật đầu cảm ơn.
- Có gì đâu chị! Giúp được cháu em cũng mừng mà. Lá bùa này chị cứ yên tâm, có hiệu nghiệm lắm.
Vào tối hôm qua, trong lúc ngồi ngẫm nghĩ về những việc xảy ra với Tuấn Trường. Cô đã nghĩ lại câu chuyện gần đây, đám bạn của Tuấn Trường kể rằng cậu ta nhìn thấy ma và chính Tuấn Trường cũng đã xác nhận nhưng lúc đó cô Hoa đã gạt phắt đi và còn mắng Tuấn Trường nữa. Hơn nữa sau lần Tuấn Trường la hét từ trong phòng tắm ra, cô Hoa còn nghĩ đến việc sẽ đưa Tuấn Trường đến gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng giờ nghĩ lại, lúc đó cô đã có một suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Khóe mắt cô bỗng cay cay, cô hối hận vì đã không tập trung lắng nghe ý kiến của con mình mà đã vội phán xét.
Cô Hoa đã nhận ra cái sai lầm của mình về việc không tin tưởng con cái. Cô đã tự đặt cho mình một câu hỏi: Nếu những gì Tuấn Trường nói là thật thì sao? Cô không muốn đến lúc hối hận đã quá muộn màng. Cho nên cô đã quyết định đặt niềm tin lên con mình. Cô Hoa đã gọi cho dì Dung vì cô biết dì hay đi chùa nên cũng một phần am hiểu chút về vấn đề tâm linh. Nghe cô kể xong, dì Dung rất lo lắng cho đứa cháu của mình và bảo ngày mai sẽ đi lên chùa, tiện xin cho Tuấn Trường một lá bùa bình an, tránh đuổi tà ma.