Chương 2: CHỊ ĐẾN TÌM EM ĐÂY!

Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc

Đại Tràng Bao Tiểu Tràng 16-02-2024 13:13:07

"Haha bị dọa sợ rồi đi". Chưa từng gặp chàng trai nào ngốc thế này đi, Có phải đã làm bạn chán ghét tôi đến cực điểm, Tiêu Ngự trong lòng cười thầm, ngoài mặt tỏ ra rất bá đạo tổng tài. Như một con gà trống, cố gắng thể hiện bản thân kiêu hãnh. Một lúc sau Mộc Thanh Vũ mới phản ứng lại, nàng mỉm cười. Nụ cười giống như trăm đóa hoa, Làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng quyến rũ, Trong mắt của Mộc Thanh Vũ, người thanh niên trước mắt... Không, chỉ có thể tính là một đứa trẻ to xác, rất đẹp trai, Chiếc mũi cao cao làm lộ ra khí chất cương nghị của cậu ấy, Đôi mắt sáng như sao, sâu thẳm làm ta không thể nhìn rõ tâm can của cậu ấy. Kết hợp chiều cao của cậu ấy, Lúc nãy chàng trai này bước vào phòng, Mộc Vũ Thanh cảm thấy cậu ấy cao tầm 1m82-83 đi, Mỗi khi cười gương mặt chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời. Mộc Thanh Vũ có chút nghi hoặc, chàng trai như thế này lại thiếu bạn gái sao? "Tại sao lại đi xem mắt?". Bỏ qua những suy nghĩ trong lòng, Mộc Vũ Thanh mở miệng nói. "Nếu tôi không chấp nhận thì sao?" "Không chấp nhận?" Tiêu Ngự hiên ngang biểu hiện như một tay ăn chơi trác táng nói. "Tôi hi vọng chị gái sẽ không suy nghĩ nông cạn, tư ngăn đường đi của mình". "Hahaha". Mộc Thanh Vũ không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Nụ cười này làm tan biến khí chất lạnh lùng của nàng. Như những cánh hoa run rẩy trước gió, tạo ra muôn ngàn cảnh sắc. Người đẹp băng giá. Tiêu Ngự ngây ngẩn nhìn Mộc Thanh Vũ, nhìn thất thần. Một lúc sau Mộc Thanh Vũ ngừng cười, mở to đôi mắt sáng như biết nói. Không biết nàng đang nghĩ gì, lại đột nhiên gật đầu nói "Được rồi". "A" Tiêu Ngự định thần lại, không hiểu hỏi "cái gì cơ?" "Ngươi không phải bảo ta yêu ngươi sao?" Nụ cười trên gương mặt ngọc của Mộc Thanh Vũ càng sâu "Tôi đồng ý". "Hả" Tiêu Ngự một mặt đen nghi hoặc. Trong tích tắc sấm chớp đầy đâỳ trời, tóc dựng đứng. Tại sao nàng lại đồng ý. Tại sao nàng không đi theo con đường anh đã vẽ sẵn. Vở kịch này có vẻ không đúng. Trong lúc Tiêu Ngự đang nghi hoặc không biết sai ở đâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Môt vị nhân viên phục vụ bước vào, nhìn thấy Tiêu Ngự mắt liền sáng lên, một mặt ngại ngùng nói: "Tiên sinh, rất là xin lỗi ngài, lúc nãy tôi đã chỉ cho ngài nhầm phòng, đây là phòng số 6, phòng số 9 ngài tìm là phòng bên cạnh". Tiêu Ngự (- -). Tình huống này đặc biệt xấu hổ. Nhân viên phục vụ nhanh chóng chuồn đi. Kìm nén xấu hổ, Tiêu Ngự nhìn Mộc Thanh Vũ. Đối phương đang cười nhìn hắn. Tiêu Ngự lông tóc dựng lên, người nổi da gà. Anh chỉ muốn ngay lập tức lao ra khỏi phòng, nhảy xuống giếng. Xấu hổ làm mặt hắn trắng bệch. Không đúng, chỉ cần Anh không thấy xấu hổ, người thấy xấu hổ là đối phương. "Chị gái, chúng ta hiểu lầm rồi". Tiêu Ngự cố gắng giả vờ bình tĩnh, cười với nàng. Không cần có gương anh cũng biết biểu hiện trên mặt mình hiện tại có thể dùng 7 chữ miêu tả. Xấu hổ nhưng không bị thất lễ. "Oh". Mộc Thanh Vũ nhịn cười:" hiểu lầm cái gì cơ". "Cái này" '. Tiêu Ngự xấu hổ cười "hóa ra chị không phải đối tượng xem mắt của tôi". "Ai nói". Mộ Thanh Vũ nghiêm mặt "bây giờ muốn chạy?". "Ya..." Tiêu Ngự nghiêm mặt nói giọng nghiêm trọng "chị gái, tôi thấy chúng ta không hợp nhau, chị cũng đừng buồn, lần chia tay này cũng chỉ là để lần gặp gỡ sau của chúng ta càng tốt đẹp hơn, tạm biệt..." Nói xong hắn liền chạy mất. Nhìn bóng dáng chàng trai đang dần đi xa, Mộc Thanh Vũ cười run người. Nàng từ từ đứng lên, khí chất cao quý ưu nhã như tiên nữ. Xem mắt? có vẻ cũng không tệ. Nghĩ đến xem mắt, Mộc Thanh Vũ biểu hiện không được tự nhiên. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh mẫu thân đang khóc nháo ở nhà. Và những lời nói của mẫu thân. "Thanh Vũ con cũng lớn rồi, cho dù con không muốn kết hôn nhưng có thể tìm một người bạn trai không? Để mẹ có thể yên tâm chút". "Coi như người làm mẹ này cầu con, có được không? Con cũng 28 tuổi rồi". "Có lúc mẹ thực sự hận chết bố con, tại sao lại đi sớm như vậy, lại còn giao công ty cho con". "Không có công ty ngáng đường, con cũng không biến thành thế này". "Vạn nhất có một ngày mẹ không còn nữa, chỉ còn một mình con, mẹ đi xuống dười cũng không có mặt mũi nào để gặp bố con". "Thanh Vũ à, con tìm một người yêu đi..." Mộc Thanh Vũ càng nghĩ măt càng biến phức tạp. Không thì trước mắt tùy tiện tìm một người, giả làm người yêu, để mẫu thân yên lòng? Nhưng mà tìm ai đây? Đợi chút. Chàng trai vừa rồi là đến xem mắt. Việc này nói lên cậu không có người yêu. Nhìn cậu cố tình giả vờ làm người khác ghét, có vẻ không có thành ý đi xem mắt? Haha. Mộc Thanh Vũ cười ra tiếng, tâm tình biến chuyển... Tự nhiên mọi người đều không muốn tìm người yêu, lại không muốn bị cha mẹ giục. Vậy có thể hợp tác cùng nhau, diễn một vở kịch. Phòng số 9 sao? Miệng Mộc Thanh Vũ nhếch lên. Đôi chân dài rảo bước, hướng ra ngoài cửa. Em trai nhỏ, chị gái đến tìm em đây.