Chương 4: NGƯƠI LẬT MẶT NHANH HƠN LẬT SÁCH

Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc

Đại Tràng Bao Tiểu Tràng 16-02-2024 13:13:07

"1800". Mộc Thanh Vũ cười hỏi "có đủ tiêu không?" "Đương nhiên đủ dùng". Tiêu Ngự cảm thấy chút mất mặt. Nhưng anh vẫn đang trong kỳ thực tập, không có cách nào khác. "Có xe không?" "Emmmm... không có" Tiêu Ngự trả lời thành thật. "Thích loại xe nào?" Mộc Thanh vũ tiếp tục hỏi. "Thích loại xe nào?" Tiêu Ngự có chút không hiểu "Chị nói thế nghĩa là sao?" "Cậu xem". Mộc Thanh Vũ chỉ vào các loại siêu xe đang đậu trong bãi "Mercedes, Bentley rất được yêu thích, cậu thích không?" "? ? ?" Tiêu Ngự. "Chúng đều là của chị". Mộc Thanh Vũ bình thản nói. Tiêu Ngự "..." "Có nhà chưa?" Mộc Thanh Vũ cười hỏi. Tiêu Ngự ngơ ngác lắc đầu. Anh vẫn chưa hoàn hồn trước những lời vừa rồi của Mộc Thanh Vũ. Một chiếc siêu xe, nói tặng liền tặng? Tại sao tình huống kịch tính này anh lại thấy quen quen. Có vẻ đã gặp ở tiểu thuyết nào rồi. Hào phóng như thế. Tiểu thư người không phải là có búa thần đi. "Tôi tặng cậu "Mộc Thanh Vũ cười nói. Nàng là ma quỷ phương nào, cái nhìn của Tiêu Ngự về nàng đã biến đổi. Anh bị nàng chỉnh cho không biết đường nào lần. "Bây giờ chúng ta quay về nói vấn đề trước". Mộc Thanh Vũ nhìn Tiêu Ngự đứng bên cạnh, nói "Bây giờ cậu còn cảm thấy 28 tuổi già không?" Hóa ra nàng đang đào hố đợi hắn. Tiêu Ngự hít một hơi dài, muốn nói lớn "Cho dù tôi nói chị già, thì đã sao?" Nhưng mà... Nàng đưa ra điều kiện quá hấp dẫn. Một lúc lâu sau. "Xin lỗi". Tiêu Ngự lắc đầu, chuyển mắt sang phía cửa và bước đến. Đây không phải thứ hắn hướng tới. Thân là người xuyên không, nếu Tiêu Ngự muốn kiếm tiền, sớm đã thành Đại gia rồi. Trên người còn có hệ thống. Đừng nói siêu xe hay là nhà. Chị có cho tôi nhiều hơn cũng có ý nghĩa gì đâu. Từ ngày đầu tiên xuyên không về đây. Tiêu Ngự đã quyết định sẽ bỏ qua cuộc sống phồn hoa phú quý, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại. Mộc Thanh Vũ kinh ngạc nhìn bóng hình đang dời đi. Một mặt là kinh ngạc một mặt là không tin được. Đương nhiên tiền không phải là vạn năng, nhưng nàng đến được ngày hôm nay đã hiểu rất rõ. Thế giới này có rất ít chuyện mà tiền không giải quyết được. Ví dụ như chàng thanh niên này. Có những lúc tính hiếu kỳ của con gái rất lớn. Càng những chuyện con gái không hiểu rõ bọn họ càng muốn nghiên cứu rõ. "Cậu cứ như thế là đi rồi?" Mộc Thanh Vũ thay đổi thái độ, không còn cường ngạch, âm thanh nhẹ nhàng, như một cô gái dịu dàng yếu đuối. Quả nhiên Tiêu Ngự dừng bước. Ăn mềm không ăn cứng? Như phát hiện ra thế giới mới, mắt Mộc Thanh Vũ sáng lên. Nàng biểu hiện ngày càng thay đổi, nhẹ nhàng ôn nhu. Như một cô gái bị ức hiếp, không biết nói chuyện. Dùng đôi mắt ướt nhìn chằm chằm hắn. Đây là tính cách trời sinh của con gái. Khi Tiêu Ngự nhìn thấy Mộc Thanh Vũ liền bị sốc. Đây là tình huống gì? Nàng bây giờ với lúc nãy như hai người khác nhau. Anh nợ nàng tiền đến hạn thanh toán hay là thế nào đây? "Chị cuối cùng muốn thế nào?" Tiêu Ngự vẫn là chịu thua ánh mắt của đối phương. "Mẹ tôi vẫn luôn giục tôi tìm bạn trai, kết hôn". Nói đến đây Mộc Thanh Vũ liền không giả vờ được nữa, ngoảnh đầu nhìn vào vườn hoa nói. "Sau đó". Tiêu Ngự bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm số phận. "Tạm thời vẫn chưa tìm thấy, nhưng tôi không chịu được bà ấy cứ khóc giục tôi". Hít một hơi dài, Mộc Thanh Vũ nói "giúp tôi với, tôi vốn dĩ cũng không muốn tìm cậu làm người yêu". Hiểu rõ, Tiêu Ngự đã hiểu rõ vấn đề. Là muốn anh giúp đóng giả người yêu đi, nói cách khác anh là một đạo cụ diễn. "Ở nhà hàng tôi cũng nhìn ra cậu cũng không muốn đi xem mắt". Tiêu Ngự cười nói "Tại sao không nói trước với tôi". "Tại sao phải nói trước với cậu?". Mộc Thanh Vũ quay đầu lại nhìn Tiêu Ngự, lại bầy ra một bộ dạng yếu đuối ủy khuất. Tôi nói a, chị diễn đủ chưa, đừng cho rằng anh ngốc không nhìn ra nàng đang diễn, kiếp trước dù gì anh cũng là một đại thần cảnh sát. Tiêu Ngự liền lật mặt nói "Được rồi, đừng diễn nữa". Mộc Thanh Vũ kinh ngạc, bị phát hiện rồi? Nàng không giả vờ nữa, trực tiếp nhìn Tiêu Ngự. "Giả vờ đúng không?" Tiêu Ngự nghĩ một lúc, cũng cảm thấy phương án này này không tệ "vậy được, về sau khi nào tôi cần đến người yêu sẽ tìm chị phối hợp diễn kịch, khi nào chị cần người yêu cũng vậy, còn bình thường hai chúng ta không liên quan, tự lo cho bản thân". "Được". Mộc Thanh Vũ gật đầu "cho tôi số điên thoại". Hai người trao đổi số điện thoại. "Gặp lại sau" Mộc Thanh Vũ tiễn khách. Tiêu Ngự "..." Lật sách còn không nhanh bằng nàng lật mặt. Nàng trêu đùa tình cảm của anh, làm tổn thương lòng tự tôn của anh, bây giờ lại bảo anh biến đi, đến ánh mắt cũng không lưu lại. Làm người khó thế sao... Dời khỏi tòa nhà, đi ra khỏi tiểu khu. Tiêu Ngự phải đi rất xa mới bắt được xe taxi đi về nhà. Đúng rồi, việc đi xem mắt hôm nay phải trả lời lão mẹ thế nào đây? Nghĩ đến Mộc Thanh Vũ, mắt Tiêu Ngự sáng lên. Hai người họ giờ cũng coi như người yêu rồi. Mặc dù hai người là giả nhưng lão ma cũng mừng lắm đây. Trên đường về nhà, Mộc Thanh Vũ cười khổ, quên mất hỏi Mộc Thanh Vũ làm nghề gì rồi. Thôi được rồi, về đến nhà lại gọi điện thoại hỏi. Ai biết được vừa nhắc đến điện thoại, điện thoại của anh lại rung lên. Nghe xong điện thoại, Tiêu Ngự nắm chặt tay. Anh đã được phân công công việc. Phân công đến bộ phận hình sự.