Chương 43: Vô Đề

Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc

Đại Tràng Bao Tiểu Tràng 16-02-2024 13:13:06

Sâu trong lòng, có một cảm xúc kỳ lạ đang trực trào. Đó là tính tò mò nguyên sơ nhất của con người. Đối mặt với năm gã hán tử to cao đang xông vào, Tiêu ngự thực sự không lí giải được. Khi quyền cước đánh ra. Tiêu Ngự biết anh không thể thu tay lại. Tiếp tục hành vi thương xót khi đối mặt với những gã đàn ông hung ác đang tấn công ngươi, đó là hành vi của kẻ ngốc. Đúng vậy, từ đầu đến cuối Tiêu Ngự không có ra đòn chí mạng. Nếu không hai gã kia đã không hôn mê bất tỉnh. Mục lúc ban đầu của chiến đấu là gì? Anh nhớ kiếp trước đã xem một bộ phim, và một trong những nhân vật phản diện đã nói về điều này. Kungfu là kỹ thuật giết người. Tiêu Ngự thay đổi biểu cảm, lãnh khốc. Ánh mắt của anh cũng thay đổi, như băng Bắt đầu, Tiêu Ngự lui xuống, tránh được 2 quyền Bàn chân đang lui lại đột nhiên dừng, ra lực, đánh về phía trước. Khi nắm đấm và bàn chân của một người đánh vào không khí, lực phía trước nghỉ, và lực phía sau bị mất. Khoảng trống này thích hợp nhất để phản công. Tiêu Ngự nhanh không thể tin được. Bang! Khửu tay nâng lên về phía trước theo cơ thể đập vào cổ một gã hán tử cường tráng. Khủng khiếp, chính xác và tàn nhẫn! Rắc! Cổ họng gã hán tử phát ra âm thanh giòn giã, khó thở mà ngã xuống. Gã sẽ không chết, miễn là cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, vẫn đủ thời gian để cứu gã đó. Một giây! Tư duy chuyển động nhanh chóng, thân ảnh Tiêu Ngự lao lên không trung liên tục. Giật mình! Hai gã cường giả vội vàng né tránh, lấy hai tay ôm đầu. bang! Đầu gối Tiêu Ngự giống như vây đánh mọi góc, lập tức đập vào sống mũi đối phương, đánh nát xương mặt của gã. Các võ sĩ chuyên nghiệp, các tay đấm bốc đều được đào tạo bài bản dùng tay và chân. Lực đánh của đùi sẽ mạnh hơn nắm đấm. Tay là hai cánh cửa đánh lạc hướng, tất cả đều dựa vào lực chân để đánh người! Trong nháy mắt ngã xuống đất, gã hán tử bay lộn ngược. Hai giây! Nắm đấm được mở ra bằng cả hai cánh tay. Tiêu Ngự giơ chân lên và đá vào giữa hai chân của đối phương. Cú đá này Tiêu Ngự không dùng hết lực, nếu không rất có thể sẽ làm cho đối phương chết ngay tại chỗ. Ngay cả như vậy... Bang! Gã hán tử che miệng há hốc, trợn mắt ngã xuống. Có lẽ chính màn biểu diễn mạnh mẽ tàn nhẫn của Tiêu Ngự đã làm kinh sợ hai gã hán tử còn lại. Khuôn mặt của chúng lộ ra vẻ kinh hoàng, chúng không dám manh động. Nhưng Tiêu Ngự không dừng tay, anh không muốn lãng phí thời gian. Vì không biết Quách Cường có khuất phục được gã hán tử đang chạy trốn hay không. Một người 1m7 và một người 1m8, nếu chiến đấu thực sự Quách Cường không có cơ hội chiến thắng. Nếu đối phương ra tay tàn nhần và độc ác, Quách Cường rất có khả năng gặp nguy hiểm. Đó là cảnh tượng Tiêu Ngự không muốn nhìn thấy. Vì vậy.. Bang! Tiêu Ngự đánh vào chân và đầu của gã hán tử thứ 4. Bốn giây! Bước tới, phóng về phía trước. Gã hán tử thứ 5 định quay đầu bỏ trốn. Giật lại! Tay Tiêu Ngự siết chặt cổ gã, kéo cổ ra phía sau và ngửa đầu. Bang! Khửu tay từ không trung đập xuống. Đánh mạnh vào mặt gã hãn tử. Năm giây! Năm gã đàn ông cường tráng cũng giống như hai gã đầu tiên đều nằm gục xuống đất. Ngoại trừ gã đàn ông đang nằm gục trên đất ôm chân giữa khóc lóc, các gã khác đều bất tỉnh. Năng lực chuyên gia chiến đấu thật đáng sợ, liếc nhìn gã đàn ông đang co quắc trên mặt đất, Khóe miệng Tiêu ngự giật giật. Có một hiểu biết mới về các năng lực hệ thống cung cấp. Đây là loại năng lực chiến đấu đáng sợ, huống chi không chỉ là chiến đấu với 7 người đàn ông bình thường. Ngay cả đối mặt với 7 võ sĩ chuyên nghiệp Tiêu Ngự cũng tự tin chiến đấu. Mở ra kỹ năng Tai của bướm đêm, Ban đầu. Tiêu Ngự chăm chú lắng nghe, cánh mũi nhúc nhích. Đầu tiên dùng khứu giác của anh để ghi nhớ mùi của 7 gã hán tử đang ở đây, rồi không ngừng nghỉ, đuổi về phía xa... Bang! Quách Cường bị đánh gục bằng một cú đấm, chảy máu mũi và miệng. 39 tuổi dù sao cũng không còn trẻ nữa. Chạy hàng km, thể lực của anh đã bị giảm. Thể lực của người bình thường vẫn kém hơn thể lực của kẻ tâp thể dục cả ngày. Quách Cường choáng váng trước cú đánh này, ngã xuống. Gã đánh bại anh quay đầu tiếp tục chạy. Nhưng mà... Hai đùi gã lại bị ôm chặt. Quách Cường dù bị ngã vấn cố gắng hết sức ngăn đối thủ bỏ chạy. Tại sao không dùng súng? Vì không có! Khi nhóm hán tử hét lên đầu tiên. Vì không phải nhiệm vụ nguy hiểm và đặc biệt, ngày thường cảnh sát không được phép mang súng. Điều này cũng là do an ninh trong nước ngày càng tốt, và vũ khí nói chung bị cấm sử dụng. Nếu có vấn đề với súng, đó không chỉ là vấn đề cá nhân! Toàn bộ đơn vị sẽ gặp hạn theo. "Mẹ mày, đi chết đi!" Gã hán tử cường tráng tức giận, đưa chân còn lại nên đá Quách Cường. Quách Cường chịu đựng cơn đau, nghiến răng, giữ chặt đùi đối phương không buông. Bang! Một cú đá thẳng vào thái dương Quách Cường. Cơn đau dữ dội làm Quách Cường không thể cầm cự được, anh thất thần nằm trên mặt đất, nhìn trời. Vẫn là đã già rồi, anh cố gắng minh mẫn và cười gượng gạo. Đột nhiên bầu trời tối sầm lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện "Anh không sao chứ?" Tiêu Ngự hỏi quách Cường nằm trên mặt đất "Vẫn chưa chết được" Vẻ mặt xin lỗi, quách Cường yếu ớt nói" gã đó đã bỏ chạy" "Đừng lo, gã không chạy thoát được" Tiêu Ngự bình tĩnh nói, "Anh nằm yên đừng động đậy, đợi hồi sức" Nói xong Tiêu Ngự chạy như con thú hoang dã, Vẻ mặt anh trở lên lạnh lùng và dữ tợn. Một số ký ức tồi tệ từ quá khứ tràn về trong đầu anh. Đó là một sĩ quan cảnh sát đã chết... Tay anh vẫn quá mềm, Tiêu Ngự đang chạy, nheo mắt lại. Kiếp trước sư phụ từng mắng anh, làm cảnh sát không thể mềm lòng. Người tử tế không chỉ huy quân đội, tử tê không theo nghề cảnh sát, người tốt không thể làm cảnh sát. Lòng tốt trong mắt bọn tội phạm, là sự hèn nhát vô lý. Cảnh sát chắc đang vắt óc làm sao bắt được bọn xấu này, trước sự tàn ác máu lạnh của chúng ngươi phải tàn ác máu lạnh hơn. Chỉ thế ngươi mới có thể đánh bại và bắt được chúng!