Chương 20: CÓ NGƯỜI ĐẸP NGHIÊNG NƯỚC, QUYẾN RŨ SAY LÒNG NGƯỜI.

Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc

Đại Tràng Bao Tiểu Tràng 16-02-2024 13:13:07

Buổi tối, nằm trên giường. Tay trái vuốt ve chú chó BILL nhỏ nằm bên cạnh, tay phải cầm điện thoại. Tiêu ngự do dự có nên gọi cho Mộc Thanh Vũ. Chú chó Bill chính là Khả la, một chú chó già 8 tuổi. Người đều có tình cảm, không nói đến năm đó là anh nhặt KaLa về. Cũng phải nói, chó loại động vật này nhiều lúc đặc biệt trung thành. Lão mẹ coi Kala như con ruột yêu thương, nhưng Kala lại thích nhất anh. Buổi tối cũng phải ngủ ở bên cạnh anh. Điện thoại gọi đi, "Làm gì?" Mộc Thanh Vũ âm thanh vọng tới, chứa đầy nghi hoặc. "Ngày mai đến nhà tôi". Tiêu Ngự chưa nói hết "Bố mẹ tôi muốn gặp chị". "..." Mộc Thanh Vũ trầm mặc rồi. aaaa Nàng có phải định qua sông rút ván đấy chứ. Tiêu Ngự trong lòng gợn sóng, tim nói: Tôi mới giúp ngươi, ngươi không được như thế a. "Được, mấy giờ tôi chuẩn bị?" Mộc thanh vũ nói ra câu trả lời "Do dự lâu như thế, không vui?" Tiêu Ngự nhíu mày. "Không phải ". Mộc Thanh Vũ cười đáp "Ngày mai tôi có hẹn với khách hàng, chỉ có thể dời lịch hẹn" "..." Tiêu Ngự trầm mặc lúc lâu "Cảm ơn" Mộc Thanh vũ cười nhẹ "Cảm ơn gì, cậu vừa mới giúp tôi". "Cậu còn là người em trai tôi mới quen" Tiêu Ngự bối rối, anh hứa làm em trai nàng khi nào? Có được sự đồng ý của anh chưa? "Vậy... đừng lái chiếc xe sang quá" Tiêu Ngự nhắc nhở "tôi sợ dọa bố mẹ " Mặc dù anh không biết Mộc Thanh vũ cụ thể làm nghề gì. Siêu xe, biệt thự, khí chất cao quý...thế thôi cũng nói lên nhiều điều rồi. Bố mẹ anh là những người bình thường, Mộc Thanh Vũ thực sự như nàng bình thường vốn ăn mặc đến sẽ làm bố mẹ anh không tự nhiên. "Biết rồi" Mộc Thanh Vũ đến giờ vẫn rất dễ nói chuyên "Còn chuyện gì nữa không?" "Hết rồi". Hai người kết thúc cuộc gọi. Tiêu Ngự nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu Em trai Chị gái? lắc lắc cái đầu, suy nghĩ lung tung, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ... Trưa ngày thứ hai. Tiêu Ngự đứng ở cồng khu nhà, gặp Mộc Thanh Vũ đi taxi đến. Anh ngửa mặt lên trời, nàng đúng là ăn mặc bình thường. Rõ ràng là chỉ mặc lên người quần jean, áo lụa. Mà mặc lên người nàng lại tạo cảm giác tao nhã, khí chất, Đây gọi là khí chất thay đổi vật chất đi? Tiêu Ngự có điểm thích chị gái này. Bởi vì nàng hiểu chuyện, Chỉ cần ngươi đưa ra yêu cầu hợp lý, nàng sẽ không từ chối, rất nghe lời. Nhìn thấy Mộc Thanh Vũ tay cầm hai gói quà, Tiêu Ngự mặt hồng. Nghĩ lại khi đi gặp mẹ vợ, anh không mang theo cái gì. Đưa tay cầm lấy hai gói quà, Tiêu Ngự vẻ mặt ngượng ngùng "Chị, cảm ơn nhiều" Chữ "Chị" này nói ra rất tự nhiên. "uk" Khuôn mặt ngọc của Mộc Thanh Vũ vốn lạnh lùng, nhưng trong phút chốc mắt nàng mở trừng to, xoi xét hắn, xinh đẹp diễm lệ. Nàng đưa tay cho Tiêu Ngự nắm "Cô chú có nhà không?" Thật là một cô gái thông minh, Tuy nhiên như vậy mới có mùi vị con gái. Một quý cô lạnh lùng cao lãnh, không bỏ xuống được sự kiêu ngạo, thì không đáng yêu chút nào. "Uk" Tiêu Ngự cười giải thích "Nhà của tôi hướng ra cổng khu nhà, nếu họ nhìn thấy sẽ rắc rối". Mộc thanh Vũ cười khúc khích "Đi thôi". Tiêu Ngự một tay nắm tay nàng, một tay xách túi quà, đi về hướng nhà anh. Lúc này đứng ở ban công quan sát hai người họ, bố mẹ Tiêu Ngự đang rất ngạc nhiên. Người yêu của con trai họ đó sao? Sao lại xinh đẹp đến vậy? Vốn dĩ họ đã chuẩn bị tâm lý, Cô gái 28 tuổi, ngươi có thể kỳ vọng gì. Kết quả thật khác so với suy nghĩ của họ. Người yêu của con trai họ, nhìn thế nào cũng giống một tiểu thư khuê các thời cổ đại. Không nhầm đi?... "Bố, Mẹ con về rồi đây" Tiêu Ngự nắm tay Mộc thanh vũ bước vào nhà, gọi họ Thực tế không cần gọi, người họ đứng sẵn ở cửa rồi đây. "Chào cô chú". Khi gặp bố mẹ Tiêu Ngự, khuôn mặt xinh đẹp Mộc Thanh Vũ trở lên ngượng ngùng, đỏ ửng. Quyến rũ và say đắm lòng người một cách kỳ lạ. Lưu Vân Thanh và Tiêu Thắng Quốc đều sững người khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp như châu như ngọc trước mặt. Một câu hỏi xuất hiện trong đầu họ, con trai họ đã lượm được vận may gì vậy? "Mau, mau vào nhà". Lưu Vân Thanh vẻ mặt kinh ngạc nắm tay Mộc Thanh vũ, trừng mắt nhìn con trai "Con còn đứng đấy làm gì, mang dép ra đây". "Con..." Tiêu Ngự tức sắp phun máu ra. Hắn thành thật ngồi xổm xuống, lấy dép đi trong nhà cho Mộc thanh Vũ. Lưu Vân Thanh nắm tay kéo Mộc thanh vũ đi, vứt bỏ hai bố con sang một bên. "Được lắm con trai". Tiêu Thắng Quốc mưng rỡ nhìn con trai "ngươi có phong độ của bố ngươi năm xưa, ánh mắt không tệ". "ah" Tiêu Ngữ cười chế nhạo "Bố, bố đừng khoe khoang nữa, mẹ là dạng người nào ngươi còn không biết rõ, lại còn ánh mắt của người...Không mâu thuẫn sao?". "ah" Tiêu Thắng Quốc cười xấu hổ. Tâm nói: ngươi coi như ta tình nguyện đi, nếu không phải mẹ ngươi khi đó...a, chuyện quá khứ không thay đổi được. Đợi cả nhà ngồi trong phòng khách, hai bố con liền hiểu rõ. Lưu Vân Thanh nắm tay Mộc Thanh Vũ nói chuyện không ngớt, vui không để đâu hết. Mộc Thanh Vũ còn đâu bộ dạng lạnh lùng, rất ngoan ngoãn dịu dàng. "Đúng là" Tiêu Thắng Quốc thầm thì với con trai "Đã bao nhiêu năm, lần đầu tiên ta thấy mẹ ngươi vui mừng như một đứa trẻ". "..." Tiêu Ngự không nói lên lời. Đúng không? Nếu như mẹ anh phát hiện anh và Mộc Thanh Vũ là giả. Hậu môn co thoắt, da đầu anh phát run. Thực tế phân tích, tút ra kết luận. Kinh khủng