Học sinh nhốn nháo chạy toán loạn mặc cho các thầy cô ngăn cản, có đứa nôn thốc nôn tháo ra sân trường, thậm chí có đứa ngất lịm ra. Muốn dẹp loạn tình cảnh bây giờ nên ông hiệu trưởng đã cầm mic lên và nói nhưng cũng không ăn thua là bao nhiêu. Tiếng la hét của các học sinh, tiếng dẹp loạn của các cô giáo và tiếng mic của thầy hiệu trưởng, mọi thứ đã tạo nên một khung cảnh náo loạn.
Chưa đầy một tiếng sau thì cảnh sát và đội pháp y cũng tới, chỉ lúc đó họ mới ngăn chặn được sự hỗn loạn, họ yêu cầu tất cả mọi người tản ra để họ thi hành nhiệm vụ. Những người cảnh sát gan dạ đến như vậy nhưng cũng không khỏi kinh hãi trước sự việc diễn ra trước mắt.
Họ nhặt từng khúc chân, khúc tay và các mảnh cơ thể vương vãi khắp nơi để gọn vào trong một cái túi đen.
Ngày hôm đó, nhà trường cho toàn bộ học sinh nghỉ học vì sự cố vừa rồi xảy ra. Mọi người ai ra về đều mang một tâm trạng nặng nề, đều mang một nỗi ám ảnh khó phai mờ.
Sân trường lúc này chỉ có có đội cảnh sát, đội pháp y, các giáo viên và ông bảo vệ. Cảnh sát đã lấy lời khai của các giáo viên và ông bảo vệ nhưng cũng không thu lại được gì có ích cho vụ án lần này. Họ đã lục tìm xung quanh nhưng không hề thấy hung khí gây án ngoại trừ cái mặt nạ màu đen. Điều đặc biệt ở đây, họ thấy một kí tự được viết rất khó hiểu bên trong mặt nạ. Cảnh sát quyết định lưu giữ chiếc mặt nạ lại và họ tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Sau vụ việc vừa rồi đám bọn đến nhà Hoa để nói chuyện về cái xác nữ sinh hồi sáng.
Lãnh ngồi trên ghế mà nhăn nhó mặt mày:
"Ghê quá chúng mày ạ"
Vũ gật đầu đồng tình với ý kiến của anh:
" Đúng đó, kẻ nào mà ác vậy "
Linh ngồi một chỗ mà sụt sùi:
" Thật. . tội cho nữ sinh ấy mà "
Hoa nhìn xung quanh một lượt, đoạn cô trầm giọng:
" Thi thể sáng nay là của con Ngọc lớp 11 C đấy "
Cả đám kinh ngạc:
" Thế á "
Lãnh lắc đầu, anh xịu mặt xuống:
" Không biết ai giết nó mà dã man quá ?"
Hùng trầm ngâm suy nghĩ, rồi anh đoán:
" Hay người yêu nó... tại chúng nó chia tay rồi mà "
Như đang ngồi bỗng cô đứng phắt dậy, xua xua tay bác bỏ ý kiến của anh:
" Mày hâm mà... chia tay thì chia tay chứ, người yêu nó có phải quỷ đâu mà ác thế. Mày cứ đoán linh tinh "
Hùng gật gật đầu. Lãnh như chợt nhớ ra thứ gì:
" Mà chúng mày có để ý... cái..."
Cả đám đồng thanh :
" Mặt nạ?"
Lãnh gật đầu đắc ý:
"Phải... Phải"
"Tao thấy rất kì lạ, tại sao lại có cái mặt nạ ở bên cạnh..."
Lãnh đang nói thì Hoa chen ngang:
" Mà điều đặc biệt, cái mặt nạ ấy rất giống cái của chúng ta hôm qua "
Như lại một lần nữa bác bỏ ý kiến:
" Úi giời! Mặt nạ nào chả giống nhau, khắp trên thế giới... à mà không tính mỗi đất nước mình thôi chả có hàng bao nhiêu chiếc mặt nạ đó "
Sắc mặt của Hoa trầm xuống, cô ra đóng cái cửa ra vào đang mở, cả bọn không hiểu chuyện gì chỉ biết nhìn cô, đoạn cô quay lại, Hoa ngồi trước mặt đám bạn:
" Không! chúng mày sai rồi. Chiếc mặt nạ đó không phải tao mua ở ngoài đâu"
Như nhăn nhó mặt mày:
" Không mua ở ngoài thì mày mua ở đâu?"
Hoa ôn tồn giải thích:
"Chả là cái nghi thức " Gương mặt quỷ" này tao tìm thấy trên một trang web trông rất kì lạ. Hôm đấy tao đang lướt facebook rất bình thường thì tự dưng có một trang web rất kì lại xuất hiện ở máy tính của tao, mà điều kì lạ ở đây trang web đó không có tên"
Lãnh cười nhẹ:
" Không tên! Mày đùa chúng tao à, trang web nào mà không có tên " -
Vũ đồng tình:
" Đúng đó! Làm gì có trang web nào không có tên "
Hoa cố gắng giải thích:
" Tao biết là khó tin, nhưng chúng mày phải tin tao."
Cả đám gật đầu cho qua, coi như cô nói đúng.
Hoa tiếp tục kể, cô không quên nhấn nhá những nét trên gương mặt mình để cho câu truyện hấp dẫn hơn:
" Lúc đó, xuất hiện trước mặt tao lúc đó là trang web không có tên, toàn màn hình một màu trắng, sau đó nó hiện lên một dòng chữ "Nghi thức triệu hồi quỷ" nhấn để xem thêm. Thì xong kéo xuống đọc và thấy nó ghi. Muốn thực hiện thành công nghi thức hãy dùng mặt nạ của chúng tôi, chỉ có duy nhất chỗ chúng tôi bán không ở đâu bán cả, miễn phí luôn, bạn hãy đặt hàng và chúng tôi giao tới ngay tức khắc ..."
Nói đến đây cả bọn cười phá lên. Như vừa cười vừa ôm bụng:
" buồn cười vậy mày, mặt nạ ế hàng à "
Cả đám ai cũng cười, nhưng riêng Hoa thì cô rất bình tĩnh và có phần sợ sệt:
" Ừ, mới đầu tao đọc, tao thấy buồn cười lắm, xong nhấn vào mua, người ta cho tội gì không lấy "
" Ngay khi tao nhấn vào mua, thì lập tức tiếng chuông cửa nhà tao vang lên, tao chạy xuống xem thì có một chiếc hộp màu đen, tao mở ra thì thấy đúng 6 chiếc mặt nạ màu đen, và tao thấy lạ, rõ ràng lúc đặt hàng tao không hề chọn số lượng và tao thấy nó trùng hợp với 6 đứa tụi mình, nhưng tao nghĩ, Úi giời! Mình suy nghĩ linh tinh quá mà. Xong tao lập tức chạy lên máy tình thì trang web đó lập tức biến mất và tao tìm mọi cách đều không thể thấy trang web đây được "
Không khí lúc này yên tĩnh đến lạ thường, Lãnh nói đùa phá tan đi sự im lặng:
" Chắc là nó ế hàng quá nên đưa cho tụi mình sài đỡ thôi mà "
Hoa gật đầu, đoạn cô hỏi mọi người:
" À mà! Mày nhớ ghi thức Gương mặt quỷ ngày hôm qua không?"
Cả bọn nhìn cô rồi gật đầu, cô nói tiếp:
" À thì tao bảo làm xong sẽ được ban điều ước ấy, vậy tụi mày có ai ước chưa?"
Lãnh lắc đầu:
" chưa mày "
Hoa suy nghĩ:
" Ờ... không biết nó có thành hiện thực không nhỉ?"
Cô vừa dứt lời, Như nhăn mặt:
" Chắc không đâu, chúng mày cứ mê tín quá "
Hoa gật đầu rồi mỉm cười, cô cố chấn an bản thân mình. Chắc cô suy nghĩ quá thôi.
Vũ như nghĩ ra được một sáng kiến :
" À mà, chiếc mặt nạ ấy mày còn giữ không Hoa "
Hoa ấp úng:
" Có, sao mày "
" Tao có ông bác họ hàng xa làm chủ một công ty chuyên đi cung cấp các mặt hàng cho các thuơng mại lớn nhỏ khác nhau. Hay chúng mình thử đem chiếc mặt nạ này đến thử xem ông Bác tao biết không "
Như lại tiếp tục phản bác ý kiến:
" Thôi cần gì, chúng mày cứ mê tín đấy "
Lãnh nói:
" Cứ thử đi, biết đâu tìm thấy chiếc mặt nạ thì chúng ta đỡ lo lắng "
Cả bạn gật đầu đồng tình.
Vũ hớn hở:
" Vậy nha ! Mai chúng ta lên đường nha, dù gì mai cũng là chủ nhật mà. Hẹn ở nhà Hoa "
Như miễn cưỡng :
" Ờ... thế cũng được."
Nói rồi cả đám tản ra về.
Về phía bên nhà trường...
Mặt trời đã khuất bóng, bầu trời như khoác trên mình một lớp áo màu đen u ám. Bấy giờ vẫn chưa vào mùa lạnh, ấy thế mà thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua khiến ai nấy đều nổi hết cả da gà. Vụ án sáng nay đã nhanh chóng tới tai của người dân. Khắp làng, mọi người lan truyền kể cho nhau và họ cũng không quên thêm mắm dặm muối để cho câu truyện thêm phần thú vị. Đương nhiên mỗi người một suy nghĩ khác nhau, người thì đồn con nhỏ này có thù với ai nên bị giết, người thì đồn nhỏ bị ma, quỷ giết, thậm chí có kẻ độc mồm độc miệng còn đồn rằng gia đình nhỏ này tạo nghiệp nên giờ con của họ phải gánh nghiệp. Nhưng có điều họ không biết rằng chính những lời đồn ác ý như vậy đã khiến gia đình nạn nhân đau khổ lại thêm đau khổ, họ đã phải trải qua một cú sốc rất lớn khi người thân của họ chết thảm mà giờ lại phải đối mặt với những lời đồn.
Đúng thật là không gì đáng sợ hơn miệng lưỡi thiên hạ.
Bóng tối bao trùm khắp ngôi trường càng tăng thêm vẻ âm u cho nó. Cảnh sát đã tìm kiếm đến tối mà vẫn không thấy thứ gì có ích cho vụ án lần này, ngoại trừ chiếc mặt nạ kì quái. Ánh đèn phát ra trong căn phòng của thầy hiệu trưởng. Trong căn phòng đó đang có hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau:
"Thưa hiệu trưởng, chúng tôi đã tìm kiếm mà không tìm kiếm được gì cả, chúng tôi sẽ cố gắng..."
Ông hiệu trưởng đang ngồi, bỗng ông đứng dậy vỗ vai anh cảnh sát:
"Thôi, các anh đã cố gắng hết sức rồi ạ. Thành thật cảm ơn các anh rất nhiều ạ"
Nói rồi ông lục trong chiếc cặp đen của mình, đoạn lấy ra một chiếc phong bì dày cộp.
Anh cảnh sát xua tay:
"Ơ... không đây là nhiệm vụ của chúng tôi ạ, tôi thật sự không dám nhận đâu ạ"
Ông ta cười nhỏ nhẹ:
"Không... Không đây là quà tôi tặng cho anh vì anh đã giúp chúng tôi cả ngày hôm nay ạ, tôi chỉ muốn nhờ anh chút chuyện ạ"
Anh cảnh sát bối rối:
"Chuyện... gì... ạ"
Đôi mắt ông ta bỗng rưng rưng, vẻ mặt đau buồn:
"Chả là... tôi không muốn chuyện này tới tai của các nhà báo chí ấy mà, họ lại tới làm phiền gia đình của em nữ sinh đó thì thật tội... Gia đình em ấy đã quá đau lòng vì chuyện này rồi nên tôi không muốn họ bị làm phiền. Chúng tôi cũng đã rất đau lòng và day dứt vì không bảo vệ được em ..."
Ông vừa nói vừa tự đấm vào ngực mình.
Anh cảnh sát vội ngăn cản:
"Không... không phải tại ông đâu thật sự chuyện này xảy ra ngoài ý muốn mà. . thôi được rồi tôi sẽ không để lộ vụ này ra báo chí đâu ạ, ông cứ yên tâm"
Nói rồi anh cảnh sát cúi chào rồi ra về, để lại ông hiệu trưởng cười mãn nguyện.
Ngay đêm hôm đó tại nhà của Lãnh...
Mọi thứ xung quanh dường như im lặng đến lạ thường, bỗng có một âm thanh xen kẽ vào không gian ấy là cái thứ tiếng "Tách... Tách" tạo nên một cảm giác ghê sợ.
Lãnh bị đánh thức bởi âm thanh kì quái đó, anh đi vào phòng tắm xem xét, tiếng bước chân của Lãnh bước đi trên sàn nhà nhẹ nhàng mà có phần run run. anh tiến gần lại phòng tắm thì vòi nước không hề bị rò rỉ.
Ấy thế mà tiếng "Tách... Tách" vẫn vang lên. Anh bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo lắng. Mồ hôi của anh bắt đầu lăn dài trên gương mặt của anh. Mọi thứ im ắng tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của anh, anh nằm xuống giường và nghĩ xem rốt cục tiếng động đó phát ra từ đâu, chẳng lẽ phòng bên cạnh, hay dưới nhà, anh gạt bỏ đi suy nghĩ đó, tiếng động phát ra rõ như vậy chắc chắn chỉ có trong phòng của anh.
Đang suy nghĩ , một mùi hôi tanh sộc thẳng vào khứu giác của anh, chưa đầy một phút sau, thứ mùi đó đã tràn ngập khắp căn phòng.
Trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh nghe thấy tiếng khóc thút thít ngay tại trong phòng. Không khí càng trở lên lạnh lẽo khiến anh nổi hết cả da gà da ốc.
Anh run run mò mẫm tìm công tắc đèn thì anh cảm thấy có một thứ nước gì đó. Anh hồi vã bật đèn lên thì ngay trước mặt anh là một cô nữ sinh đeo một chiếc mặt nạ màu đen, chân tay bị cắt thành nhiều khúc vương vãi khắp phòng anh, cái thân cô đang lơ lửng giữa căn phòng. Cái bụng của cô bị rạch toạc ra ruột gan của cô cứ thế rơi vãi hết xuống đất, máu chảy lênh láng khắp phòng. Lãnh như chết đứng chôn chân tại chỗ, anh há hốc miệng mà hét không thành tiếng . Gương mặt của anh biến sắc đến nhanh chóng, gương mặt anh giờ đây xanh xao hoảng sợ đến tột cùng.
Một giọng nói thều thào nghe gần mà lại xa vang lên:
"Cứu... tôi... với"
Giọng nói của cô chứa đầy sự cầu khiến, sự sợ hãi. Giọng nói ấy cứ được lặp đi lặp lại.
"Cứu... tôi... hic... hic... với"
Lãnh sợ hãi chưa định hình sự việc thì một tiếng hét vang lên:
"A... A... A "
Cô gái ấy đã bị một thứ gì đó kéo vào một hố đen sâu thăm thẳm.
Anh vội bật dậy và ngơ ngác. Thì ra anh vừa nằm mơ thấy một cơn ác mộng. Những giọt mồ hôi còn vẫn lăn dài trên má anh.
"Ò... Ó... O... O"
Tiếng gà gáy vang lên như làm giảm bớt phần nào lo sợ của Lãnh. Giọng nói của cô gái cứ vang vảng trong đầu của anh. (Cứu... tôi... với).
Anh đang mải suy nghĩ về giấc mộng đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh với lấy chiếc điện thoại và nhận ra người đầu dây bên kia là Vũ:
" Nhanh mày! Đi nhanh không chúng nó đợi, tao đang ở dưới nhà mày này"
" Ừ "
Lãnh đáp rồi tắt điện thoại. Lãnh và Vũ bắt đầu tới nhà Hoa để đi tới nhà bác Vũ.