Những lời cô vừa nói ra, khiến đám bọn khó hiểu, cô nhìn họ một lượt dường như hiểu họ thắc mắc điều gì, cô phủi phủi bộ quần áo:
" Ở đây không tiện, các cháu nếu muốn có thể đi theo ta, nhà ta cũng gần ngay đây thôi "
Đám bọn đã quá mệt mỏi về chuyến đi rồi mà giờ đây lại đi tiếp. Họ rất muốn về nhà nhưng nghĩ đến Hoa và biết đâu lại có thể giúp được họ. Nên họ đi cùng cô Liêm. Đi được độ hai trăm mét thì cô dừng lại trước một dãy nhà trọ. Lãnh liền quay sang hỏi cô:
" Cô thuê trọ ở đây à cô "
Cô mỉm cười :
" Không ta cho thuê đấy "
Cả đám bọn cười phá lên, gương mặt Lãnh đỏ ửng lên vì xấu hổ, anh ngượng ngùng gật đầu dạ vâng.
Cả đám cùng cô bước vào dãy nhà trọ. Những dãy nhà trọ nho nhỏ, mỗi phòng đủ để cho hai đến ba người ở. Cũng có một vài cái cây được trồng để che bóng mát.
Đi hết dãy trọ mới đến một căn nhà cấp bốn, gạch ngói đỏ che phủ trông thật cổ kính. Hai bên cánh cửa gỗ ra vào được dán hai lá bùa gì đó. Họ bước vào bên trong.
Ở giữa gian nhà là một bộ bàn ghế được làm bằng gỗ, chúng được trạm trổ hình phượng, rồng. Ở trên bàn là một bộ ấm chén màu xanh ngọc trông thật tinh tế.
Ở phía bên trong là bàn thờ khá rộng, ở phía trên đấy đầy là những vật cúng bái. Cô Liêm kêu đám bọn ngồi xuống, cô nhẹ nhàng rót cho họ những ly nước chè. Đoạn cô đi tới bàn thờ rồi thắp lên đó ba nén nhang. Mùi hương nhẹ nhàng, dịu dàng bắt đầu lan tỏa khắp căn nhà. Cô tới chỗ họ chỉ tay ra phía cái giường được đặt ở bên phải chiếc bàn thờ:
" Các cháu đặt Hoa nằm ở kia đi "
Vũ và Lãnh gật đầu rồi ra đặt Hoa lên đó, rồi hai người quay lại, Vũ nhìn quanh căn nhà một hồi, rồi hỏi cô:
" Cô ở đây à cô "
" Cô có hẳn dãy nhà trọ này, chắc cô phải giàu lắm nhỉ "
Cô mỉm cười hiền từ:
" Thực ra ta cũng không ở đây nhiều, chỉ là đang có chút việc trên thành phố nên mới lên đây ở "
" Thật ra ta cũng giàu gì đâu cháu. Chả là ta có một chút kinh phí nên xây ra dãy nhà trọ giá rẻ này để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, các sinh viên đó mà "
Những lời cô nói ra khiến đám bọn ấm lòng vô cùng, họ cũng không ngờ cô Liêm lại là một người tốt như vậy.
Sắc mặt cô chợt thay đổi, từ vui cười trở thành nghiêm nghị:
" Các cháu hãy đưa tất cả lá bùa mà cô Ất đưa cho các cháu ra đây "
Họ lưỡng lự lấy lá bùa ra đưa cho cô, cô cầm lấy những lá bùa ra rồi xem xét, đoạn cô nhẹ nhàng đặt mấy lá bùa đó xuống bàn:
" Cô Ất bảo với các cháu công dụng của những lá bùa này là gì?"
Như uống ngụm trà, cất lời:
" Cô Ất bảo đây là bùa bình an ạ, nó sẽ bảo vệ chúng cháu khỏi những thế lực siêu nhiên ạ "
Cô lắc đầu một hồi tỏ ra vẻ khó hiểu, gương mặt cô sầu thêm, cô nhìn chúng tôi rồi nói:
" Cô cũng không rõ Ất có nhầm lẫn gì ở đây không nhưng đây chắc chắn là lá bùa để triển khai thuật thôi miên "
Cả đám sững sờ trước câu nói của cô, mặt ai nấy đều nghệt ra, họ nhìn nhau rồi lắc đầu. Những gì cô Liêm nói ra càng khiến họ khó hiểu, họ là những người không biết rõ gì về tâm linh, chỉ là những học sinh đang tuổi ăn, tuổi học.
Cô Liêm quay ra nhìn Hoa, ánh mắt cô toát lên vẻ xót thương, trìu mến, đoạn cô quay sang nhìn đám bọn:
" Thuật thôi miên là thuật pháp dùng để thôi miên người khác và nó cần lá bùa để triển khai thuật. Những người nào mà không may bị dính phải thuật này thì mọi hành động và cử chỉ của họ đều bị người triển khai thuật nắm bắt và có thể điều khiển họ bất cứ lúc nào và khi họ bị điều khiển thì trên gáy của họ sẽ có một dấu ấn "
Nói đến đây thì Như lập tức chạy tới chỗ Hoa đang nằm trên giường và lật người Hoa lại xem gáy. Gương mặt Như vẻ kinh ngạc lắm, chân lùi lùi về phía sau:
" Có thật... Có thật chúng mày ạ, trên gáy con... Hoa có dấu ấn chúng mày ạ"
Cả bọn thấy vậy liền chạy vội tới xem. Quả thật trên gáy Hoa có một dấu hình tròn mờ mờ màu đỏ. Rồi cả bọn bước tới ngồi lại chỗ cô Liêm. Như quay sang rồi hỏi cô Liêm:
" Giờ thì làm sao để cứu Hoa ạ "
Cô Liêm không nói gì rồi đứng dậy ra chỗ con Hoa. Cả bọn không hiểu chuyện gì chỉ biết quay sang theo dõi theo mọi cử chỉ của cô. Thoạt đầu cô lấy một ít nước được đựng trong một cái lọ đặt trên bàn thờ rồi vảy vảy vào Hoa. Đoạn cô lấy một lá bùa rồi nhẩm nhẩm cái gì đó. Cô vừa nhẩm vừa đốt lá bùa. Xong xuôi đi ra chỗ đám bọn, gương mặt cô đã nhẹ nhàng hơn:
" Xong rồi đó, cô vừa giải thuật thôi miên cho Hoa, một lát nữa con bé sẽ tỉnh lại thôi "
Như có linh tính mách bảo Lãnh rằng cô Ất là người đáng tin. Và kể cả nếu cô Ất có lừa họ thì cô được cái gì chứ, không họ hàng, không thù, không oán. Nên anh không chú ý đến những hành động của cô Liêm là mấy.
Cô Liêm nhìn Lãnh như đoán được suy nghĩ của anh:
" Cô biết các cháu vẫn không tin là do cô Ất làm, chính cô cũng không tin, cô nghĩ chắc chắn là có hiểu lầm gì đó thôi. Thôi thì bây giờ để làm rõ mọi chuyện thì cô sẽ gọi cho Ất "
Không khí xung quanh bỗng trầm lại, im lặng chỉ nghe thấy tiếng tut... tut của điện thoại vang lên liên tục rồi tắt đi. Gọi lần một, lần hai, lần ba đều không được. Gương mặt cô tỏ rõ sự lo lắng, băn khoăn, gọi đến lần thứ tư thì giọng của một người đàn ông trầm trầm cất lên:
" Dạ, ai gọi cô Ất vậy ạ "
Cô Liêm nhẹ nhàng đáp:
" Tôi à Liêm đây cho tôi gặp cô Ất, tôi có chút chuyện muốn hỏi "
Giọng nói trầm trầm, nghiêm nghị của người đàn ông bỗng thay đổi thành kính trọng, nể phục:
" Dạ con chào cô ạ, vâng để con đưa máy ngay cho cô Ất ạ "
Họ vẫn cứ ngồi im lặng rồi lắng nghe cuộc trò chuyện. Độ vài giây sau một giọng nói vang lên:
" Alo, Liêm hả mày, có chuyện gì không?"
Đúng rồi đó chính là giọng của cô Ất, một giọng nói thanh thanh. Cô Liêm liền đáp lại:
" Ờ, tao đây. Chả là hôm qua tao có gặp một nhóm bạn trẻ ở trên xe bus, chúng nó bảo muốn gặp mày có chuyện nên ta đã đưa chúng nó tới gặp mày, nhưng vì có chuyện gấp nên tao đi trước, vậy mày đã nói chuyện với tụi nó chưa, nhóm bạn trẻ mà có ba trai và ba gái đó "
" À... Tao đã nói chuyện với các bạn trẻ đấy rồi, mày biết gì không chúng nó nghịch dại thật sự, dám triệu hồi " Gương mặt Quỷ..."
Nói đến đây cô Liêm chen ngang với giọng nói sợ hãi, run run :
" Gương mặt qủy "
" Phải, chúng nó triệu hồi nó lên, gương mặt quỷ rất nguy hiểm, triệu hồi nó lên là chỉ có đường chết thôi, tao cũng không giúp gì được chúng nó, Mà đằng nào chúng cũng chết nên tao muốn cho chúng chết trước..."
Cả đám sừng sờ trước câu nói của cô Ất, mặt ai cũng thất vọng nặng nề. Hùng nghiến răng, tay nắm thành hình nắm đấm, đôi mắt Linh rưng rưng. Cô Liêm ra vẻ mặt khó hiểu rồi hỏi:
" Ý mày là sao?"
Cô Ất cười nhạt:
" Tao đã đưa chúng nó bùa để triển khai thuật thôi miên, và tao sẽ tiễn chúng nó đi một cách nhẹ nhàng đỡ hơn là bị con quỷ nó xé xác ra. Đồng thời cũng gia tăng linh lực cho tao hậu, tao tốt vậy còn gì "
Cô Liêm gằn giọng:
" Sao mày ác độc vậy Ất "
Cô Liêm Vừa dứt câu thì cô Ất cúp máy.
Lúc này Lãnh đơ người, hai bên tai ù đi. Anh vừa nghe cái gì vậy? Cô Ất muốn giết họ. Hay do nghe nhầm? Nhưng suy nghĩ ấy lập tức gạt bỏ ra trong đầu anh. Không ! Không ! Anh không nghe nhầm, tại sao? tại sao? Họ đã rất tin tưởng cô Ất. Vừa rồi họ như bị cô Ất đổ thẳng một gáo nước lạnh vào mặt. Đoạn Vũ đập tay xuống bàn rồi hét lớn :
" Mẹ nó, con mụ Ất khốn khiếp, dám lười chúng mình "
Mặt cô Liêm giờ trở nên sợ hãi xen lẫn với sợ hãi rồi cô nói:
" Các cháu triệu hồi gương mặt quỷ sao?"
Cả bọn lẳng lặng gật đầu.
Gương mặt cô tái lại:
" Không xong rồi, nó rất là khó diệt, các cháu triệu hồi nó và chính các cháu cũng phải là người kết thúc nó. Nhưng chỉ mỗi các cháu thì chắc chắn sẽ không bao giờ diệt được nó, ta sẽ cố gắng giúp đỡ các cháu, có gì ngày mốt ta sẽ nói chuyện sau. Thôi giờ các cháu cũng về nhà đi, ta sẽ nghĩ cách thêm "
Họ sụt sùi nài nỉ, cầu xin cô.
Cô vỗ vai họ, nhẹ nhàng an ủi:
" Ta sẽ cố giúp các cháu "
" Thôi... được rồi các cháu cứ về trước đi, có gì thì liên hệ với cô "
Cô nói và đưa số điện thoại của cô cho Lãnh. Cảm đám cúi đầu cảm ơn cô. Lúc này Hoa cũng đã tỉnh rồi, cô mơ mang, đờ đẫn hỏi:
" Ơ... Sao tao lại ở đây? Đây là đâu vậy "
Đoạn nhìn về phía cô Liêm:
" Ơ... Ơ sao cô Liêm lại ở đây?"
Vũ đi tới vỗ nhẹ vào đầu cô cái rồi nói:
" Nhà cô mà cô không ở à, thôi thôi đi về tí bọn tao kể cho "
Họ chào cô và ra về.
Về đến nhà mà Lãnh trằn trọc suy nghĩ đủ thứ, chợt hình ảnh về hai giấc mơ mà tôi mơ hiện ra trong đầu anh. Anh với ngay cái điện thoại rồi gọi ngay cho cô, tiếng tut tut chỉ vang lên một hai lần, một tiếng nói ở đầu dây bên kia vọng sang:
"Alo"
Anh vội vàng chào hỏi cô rồi vào thẳng vấn đề chính luôn, anh kể tường tận các chi tiết trong giấc mơ cho cô Liêm nghe, đoạn cô nói:
" Bất cứ ai bị gương mặt quỷ giết thì ắt hẳn nó sẽ giam giữ linh hồn của người đó và khiến cho họ dần dần tan biến, nó sẽ hấp thụ linh hồn của họ để gia tăng linh lực cho nó, còn về giấc mơ về Như thì ta đoán rằng..."
Cô dừng lại một lúc rồi nói:
" có thể cháu không tin ta nhưng... Ta nghĩ Như đã kí hiệp ước với quỷ "
Lãnh đứng người một lúc, khi anh lấy lại bình tĩnh anh mới hỏi:
" Cô nói sao ạ, Như kí hiệp ước với quỷ "
" Ta biết rất khó tin, nhưng ta nghĩ cháu cứ theo dõi hành động của Như xem sao? Ta cũng không chắc..."
" Dạ để cháu thử xem ạ "
Anh cúp máy, mặc dù cô Liêm nói vậy nhưng trong lòng anh một mực vẫn tin rằng Như không bao giờ như vậy. Đầu anh dường như muốn nổ tung, hết chuyện này đến chuyện khác, anh cứ lún sâu vào cái nghi thức quỷ quái này lại càng phát hiện ra những điều rất khó tin.
Nhưng biết làm sao giờ, do họ triệu hồi nó và giờ nếu họ không lún sâu vào để tìm cách giải quyết thì chỉ có đường chịu chết thôi. Đến nước này rồi thì họ phải cố gắng hết mình thôi.
Anh cũng thắc mắc tại sao chỉ có mình tôi mơ thấy mấy giấc mơ kì lạ đó. Đang suy nghĩ vật vã, loạn xạ thì anh thiếp đi lúc nào không hay...
*Tiếng đồng hồ chuông báo thức vang lên*
Bây giờ cứ mỗi một ngày lại là những nỗi lo sợ, sợ hãi ập tới. Và hiện tại anh không phải đi học nên rất rảnh, anh liền nhắn ngay vào nhóm
( tí gặp nhau nha chúng mày )
lập tức nhận được rất nhiều những phản hồi đồng ý. Chắc hẳn bây giờ họ cũng chỉ muốn ở chúng với nhau thôi, ngay cả anh cũng vậy ở một mình thì anh rất lo sợ, bạn bè ở với nhau nỗi sợ dường như được giảm đi phần nào. Anh vệ sinh cá nhân xong chạy ngay tới gặp họ.
Như thường lệ thì họ sẽ gặp nhau ở nhà Hoa nên tôi chạy thẳng tới nhà cô , quả thật họ đang ở đấy rồi. Anh vừa đến mặt ai đều cũng buồn rầu, lo lắng. Đấy là điều hiển nhiên, tại đang trong hoàn cảnh như này mà. Anh quay ngay sang nhìn mặt Như, cô thẫn thờ, đờ đẫn, mặt như khúc gỗ không cảm xúc. Đó cũng khong phải điều lạ gì, tại họ đã phải trải qua cú sốc như vậy mà. Đột nhiên Vũ nói:
" Cô Ất chết rồi chúng mày ạ "