Chương 4: Giấc mộng

Giả Diện Quỷ

Văn Nam 09-08-2023 18:58:02

Đám bọn ai nấy đều kinh ngạc khi một lần nữa lại xuất hiện chiếc mặt nạ, họ đồng thanh: " Hiệp ước quỷ " Không khí trở nên căng thẳng, lạnh lẽo đến gai người. Người phụ nữ gật đầu: " Phải... con quỷ này đã trở lại " Nói rồi người phụ nữ lập tức lấy trong túi đồ ra một lá bùa màu xanh trên đó có ghi mấy kí tự gì đó, cô nhẩm miệng cái gì đó trông như một câu thần chú rồi lên xe dán vào cửa kính, tiếp đến cô lấy một lá bùa khác nhưng lá bùa này có màu đỏ rồi cô đốt, ngọn lửa cháy trên lá bùa màu tim tím trông thật bắt mắt, đợi cho lá bùa cháy hết thì cô chỉ tay lên xe ra lệnh cho mọi người : " Lên xe đi..." Mọi người nghe theo cô và lên xe. Tiếp theo cô dán một lá bùa vàng vào cửa xe rồi quay sang bảo bác tài đang run sợ hãi: " Chạy được rồi đấy bác tài ạ..." Xong xuôi mọi thứ cô lẳng lặng về chỗ ngồi của mình thì ra ghế của cô ngồi ngay trên ghế của Lãnh. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ khiến anh không kịp suy nghĩ, anh khó hiểu, biết người phụ nữ lúc nãy ngồi trên mình, anh nói vọng lên: " Chuyện gì vừa rồi là sao ạ " . Giọng của Lãnh vừa cất lên , đám bọn ai nấy đều nhìn anh, họ thấy cô quay xuống, không ai bảo ai , tất cả đều chạy ra chỗ cô, lắng nghe, không gian trở nên im ắng chỉ còn nghe tiếng xe chạy và tiếng nói của cô: " Hôm nay đúng là đen đủi, ta quên chưa tính trước khi đi rồi." "Khi thấy chiếc mặt nạ ta cũng không ngờ nó lại quay lại sau ngần ấy năm bị phong ấn bởi một pháp sư cao tay " " Sư phụ ta, ổng kể cho ta nghe và khi xuất hiện chiếc mặt nạ này và đặc biệt trên mặt nạ này có một kí tự gì đó, chắc hẳn đã có ai thực hiện nghi thức " Gương mặt quỷ " và đã kí hiệp ước với nó, cái kí tự này tượng trưng cho hiệp ước giữa người và con quỷ này. Ta nghe nói con quỷ này rất khó diệt " " Khi vừa thấy chiếc mặt nạ ta biết ắt hẳn sẽ con quỷ đó sẽ làm cản trở chuyến đi của chúng ta, vì vậy ta đã đốt là bùa màu xanh là để đuổi tà vong xung quanh, lá bùa màu đỏ và màu vàng là bùa cầu bình an đó mà " Cô nói đến đây, cả bọn ai nấy đều giật mình rồi nhìn nhau. Cô tiếp tục: " Ta chỉ biết vậy, còn về nguyên nhân về nghi thức Gương mặt quỷ... thì ta không rõ " Cả bọn nhìn cô, dường như đoán được suy nghĩ trong đầu họ, cô cười mỉm: " Ta là cô đồng ở tỉnh Thôn Lừng, xã Tam Bạch, huyện Uy Luyên..." Vừa nghe đến vậy gương mặt ai nấy đều có phần ngạc nhiên, lẫn vui mừng, Lãnh cười: " Cô là..." . Cô gật đầu và mỉm cười. Lãnh vui mừng thốt lên: " Ôi, chúng cháu định tới gặp cô đấy , cô Ất ạ " Hoa tiếp lời: " Không ngờ lại gặp cô ở đây ạ, đúng là duyên phận ạ " Cô cười nhẹ: " Không... ta không phải là cô Ất, ta tên Liêm là bạn của cô Ất " " Đúng là Ất giỏi thật đấy, nơi đâu cũng biết đến cổ " " À... vậy các cháu tới tận đây để gặp cô Ất, có việc gì à?" Linh thấy vậy lập tức nhanh nhảu: " À bọn cháu tới để..." Lãnh biết tính của Linh ra sao, cô nhát lắm và chắc chắn sẽ nói ra hết việc của đám bọn tới gặp cô Ất là để giúp cô giải quyết về nghi thức quỷ quái mang tên Gương mặt quỷ nên anh chen ngang : " Để chúng cháu có chút việc ạ " Cô mỉm cười: " Ra là vậy, mà các cháu biết địa chỉ không, để ta dẫn tới " Cả đám nghe thấy vậy vui mừng, cúi đầu cảm ơn . Cô Liêm không nói gì chỉ mỉm cười. Giọng bác tài vọng xuống: " Mọi người ngủ đi, qua đêm nay mới tới nơi cơ " Cả đám về chỗ và ngủ. Quả thật, đường thì xóc, xe đi nẩy lên nẩy xuống, làm cho Lãnh rất khó ngủ, cứ chợp mắt được lúc thì xe lại xóc làm anh tỉnh dậy, nhưng rồi cuối cùng anh cũng chìm vào giấc ngủ. Anh đang thiu thiu thì chợt anh vùng dậy và mở mắt ra, đầu anh bất giác quay về hướng cửa xe kính của ô tô. Anh thấy có ai đó đứng bên đường, điều lạ ở đây người đó cứ nhìn theo anh. Mọi thứ diễn ra dường như chỉ trong vài giây, chiếc xe đi không quá nhanh vì vậy anh có thể nhìn thấy mặt người đó và anh chắc người đó chính là Như. Cảm giác sợ hãi bỗng sộc lên gáy anh khiến anh nổi cả da gà. Những thắc mắc bắt đầu chạy quanh đầu anh: -Đấy có phải Như không? -Hay do tôi nhìn nhầm? Nhưng suy nghĩ anh nhìn nhầm, lập tức được gạt bỏ hẳn ra vì mắt anh rất tinh, đám bọn cũng công nhận mắt anh tinh. Cái dáng người nhỏ nhắn với mái tóc xõa ngang vai, hơn nữa bộ quần áo người đó mặc giống hệt bộ quần áo của Như hiện tại mặc. -Mà tại sao Như ở bên đường? - Nó đang ở trên xe với chúng tôi mà? Những suy nghĩ ùa đến liên tục mà không có bất kì một lí giải nào, bỗng một tiếng gọi cất lên: " Dậy đi mọi người, đến nơi rồi " Lãnh giật mình dậy, thì ra vừa rồi là một giấc mơ, bác tài đang gọi mọi người dậy. Nghĩ tới giấc mơ anh quay phắt sang Như, thấy cô đang ngồi lờ đờ với Hùng, cô lấy tay dụi dụi mắt. Anh cảm thấy rất khó hiểu. Đám bọn xuống xe và chào bác tài rồi đi với cô Liêm tới chỗ cô Ất. Họ đi trên con đường trải dài vào bản làng. Trời hôm nay quả thật rất đẹp, những đám mây trắng muốt lặng lẽ trôi vô tư trên bầu trời xanh thẳm. Những tia nắng len lỏi qua tán cây bên đường tạo nên một nét đẹp ảo diệu. Những chú chim cất tiếng hót vang trời. Trên đường đi cô Liêm cũng đã giải thích cho họ về ba lá bùa mà hồi đêm qua cô dùng đều là bùa bình an. Sau một hồi đi bộ thì họ cũng đã đi được đến được đến nơi. Một ngôi làng hiện ra trước mắt họ, phía trước làng là cái cổng chào được làm đơn giản bằng những thanh gỗ ghép lại, trên đó có tấm bảng ghi dòng chữ màu đen " Làng Xạ Thẩm " Không khí nơi đây trong lành, những cơn gió thổi qua khiến họ cảm giác dễ chịu, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trong làng được làn gió mang đi khắp muôn nơi. Những người dân đang tất tả làm việc, tiếng nói, tiếng cười đùa của họ tạo nên một khung cảnh sôi động, đông vui. Linh chạy ton ton về phía trước, cô dang hai tay ra để tận hưởng vẻ đẹp giản dị này: " Ôi... nhìn thích thật ý, mát mẻ và trong lành quá " Mọi người ở đây đều rất thân thiện, họ bận trên mình một bộ quần áo được làm bằng một chất vải nhẹ nhàng , có những hình thêu rất đẹp trên quần áo của họ. Đám bọn đi đến đâu thì đều nhận được những lời chào và hỏi thăm. Chắc hẳn cô Liêm cũng có tiếng ở vùng này. Những người dân ở đây sống tách biệt với đô thị nên hầu hết đều nói tiếng địa phương nhưng cũng có một số người nói được tiếng phổ thông Khi tới nơi thì ngôi nhà sàn của cô Ất có vẻ rộng hơn nhà của những người dân ở đây. Bên ngoài có khá nhiều người chờ đợi, bên trong là cô đang chữa bệnh cho một người nào đó. Họ bước vào, ngồi trên chiếc ghế và chờ đợi. Lãnh quay sang hỏi cô Liêm: " Cô ơi, cô Ất là thầy Y à cô " Cô Liêm vỗ vỗ nhẹ vào đầu của mình: " À đúng rồi, cô quên chưa nói với các cháu, Ất giỏi lắm, cô ấy vừa là thầy pháp và còn là một thầy Y " Đám bọn tấm tắc khen ngợi và ngưỡng mộ. Đoạn cô Liêm quay sang họ: "Các cháu chịu khó đợi chút nha, ai đến trước thì cô Ất xem cho trước, trừ khi ai đó có việc gì rất gấp hoặc nguy hiểm thì cổ mới xem trước cho, vậy các cháu cần gấp không?" Lãnh gãi gãi đầu: " À... cũng không gấp đâu ạ, chúng cháu đợi được ạ " Cô gật đầu, mỉm cười: " À... ừ vậy các cháu đợi nha, giờ cô đi có việc " Cả bọn lễ phép cúi chào cô, chỉ khi khuất bóng cô Lãnh mới quay sang đám bọn: "Cái chuyện chúng ta tới để bảo cô Ất về nghi thức đó, không ai được nói gì nha, chỉ có mỗi chúng ta và cô Ất biết thôi, chúng mày giữ mồm giữ miệng xíu" Cả đám gật gật. Hình ảnh về giấc mơ về Như lại xuất hiện trong tâm trí anh, anh quay dang nhìn cô thì thấy cô vẫn đang nói chuyện vui vẻ, mái tóc ngắn ngang vai của cô bay trong gió trông thật dịu dàng. Kể từ khi họ thực hiện cái nghi thức quỷ quái ấy là những giấc mơ kì lạ cứ đến với Lãnh . Nào là giấc mơ cô nữ sinh bị giết hại, giấc mơ hai cái bóng đen và giờ đến giấc mơ về Như. Lãnh đang hỗn độn trước những suy nghĩ của mình thì anh cảm nhận ai đó vỗ một cái vào vai tôi : " Ê... sao mặt đần ra thế mày, mày mệt à ?, càn gì không tao giúp ?" Vũ nói nhẹ nhàng, ân cần. Lãnh cười ngượng: "À... không" Anh tính kể cho Vũ nghe về hai giấc mơ kì lạ ấy nhưng linh tính anh mách bảo không nên kể vù vậy anh lại im lặng. Lãnh đứng dậy, anh vươn vai một cái, rồi than vãn: "Haizzz... Bao giờ mới đến lượt chúng ta, cô Ất khám gì mà lâu thật đấy" Một lực đẩy mạnh khiến anh ngã sõng soài ra đất. Vũ thấy vậy chạy nhanh đến chỗ anh rồi dìu anh dậy, gương mặt Vũ toát lên rõ vẻ lo lắng. Lãnh đờ người trước cú ngã vừa rồi, phải mất vài giây sau anh mới định hình trở lại thì thấy trước mặt anh là một người đàn bà đang gầm rú lên, đôi mắt bà long sòng sọc nhìn mọi người, nước dãi trong miệng chảy ra ào ạt, bà ta gầm gừ. Trông bà ta lúc này không khác gì một con thú dữ đang thèm thuồng thịt người. Mọi người ai nấy đều hoảng sợ, họ lùi ra xa và đứng túm tụm vào nhau, nhưng họ không chạy về mà đứng lại để chứng kiến sự việc. Âm khí tỏa ra khắp ngôi nhà khiến ai cũng rợn cả tóc gáy. Người đàn bà gầm rú rồi lại làm động tác như chuẩn bị vồ một thứ gì đó. Nhanh như cắt hai người phụ nữ từ đâu xông ra từ căn nhà của cô Ất, họ lấy một cái lưới rồi chùm lên người đàn bà đó. Bà ta giờ như một con thú dữ khi bị dính bẫy, bà ta dãy dụi trong tấm lưới mà không thể thoát khỏi. Một tiếng trong trẻo trong nhà vọng ra đầy uy nghiêm: " Trói lại " Hai người phụ nữ lập tức lấy một sợi dây thừng rồi thoăn thoắt quấn quanh người đàn bà. Bà ta lúc này không thể di chuyển mà chỉ biết gầm gừ. Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong căn nhà. Thân hình cô mảnh mai, thon thả với làn da trắng. Mái tóc đen nhánh của cô được búi gọn đằng sau trông thật dịu dàng, tinh tế. Đôi mắt sáng ánh như ngọc tạo nên điểm nhấn cho gương mặt trái xoan đoan trang của cô . Trên tay cô là một lọ nước gì đó, cô nhẹ nhàng bước tới chỗ người đàn bà đang ngồi rồi đổ xung quanh bả, một thứ nước màu đỏ từ từ được đổ xuống, cái mùi thơm thơm và nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn nhà ắt đi âm khí xung quanh. Tiếp đến cô vung tay tát một cái vào mặt người phụ nữ kia, người phụ nữ lúc này im ru. Gương mặt cô từ hiền dịu giờ đây đã thay đổi thành nghiêm nghị, một gương mặt ai nhìn cũng sợ hãi, nể phục. Đoạn cô lấy một lá bùa rồi đốt và miệng cô liên tục lẩm bẩm một thứ gì đó. Ngọn lửa đỏ của lá bùa từ từ chuyển thành màu xanh ngọc. Cô vừa cầm lá bùa đang cháy trên tay vừa lẩm bẩm và đi quanh người phụ nữ đó. Đến khi là bùa cháy hết cô dừng lại. Tiếp đến cô lấy một con dao, cô nhẹ nhàng cắt một đường ở lòng bàn tay mình rồi lại tiếp tục đi một vòng, những giọt máu của cô chảy xuống sàn nhà làm bằng gỗ. Cô lấy tay vơ đám tro mà lá bùa vừa cháy hết rồi đổ vào một bát nước. Lúc này cô ghè miệng người phụ nữ kia rồi đổ hết nước vào miệng bả. Được một lúc sau thì người đàn bà kia ngất lịm ra, được một vài phút sau thì bà ta từ từ tỉnh dậy, ngơ ngác. Cô quay sang nói với một người đàn ông: " Làm phiền bác, đưa cô này về nhà với ạ " Người đàn ông gật gật rồi dìu bà ta về. Mọi người chứng kiến xong ai nấy đều kinh ngạc, vỗ tay ầm ầm, một người đàn bà lên tiếng: " Đúng là cô Ất có khác, cô giỏi thật đấy " Sau đó cô Ất đi vào trong nhà và mọi việc lại ổn định trở lại. Mọi người tiếp tục chờ đợi. Độ ba mươi phút sau thì đến lượt đám bọn. Họ bước vào trong, mùi trầm hương thoang thoảng tỏa ra tạo nên một cảm giác khoan thai, thoải mái. Cả bọn lễ phép cúi chào cô : " Chúng cháu chào cô ạ " Cô đang ngồi dép lại những dụng cụ châm cứu liền ngẩng đầu lên, mỉm cười: " Các cháu ngồi xuống đi, các cháu tìm tới ta liệu có việc gì vậy?" Họ ngồi xuống, rồi Lãnh bình tĩnh: " Dạ chúng cháu từ dưới đồng bằng lên đây chả là muốn hỏi cô một chuyện ạ và muốn cô giúp chúng cháu ạ " Hoa tiếp lời: " Chúng cháu muốn hỏi cô rằng, cô có biết về nghi thức Gương mặt quỷ không ạ " Vừa nghe đến ba từ " Gương mặt Quỷ " thì cô lập tức biến đổi sắc mặt. Cô nói gấp : " Sao. . sao các cháu biết về nghi thức này?" Lãnh từ từ kể hết tất cả sự việc cho cô nghe. Nào là vụ chết thảm của Ngọc và ông hiện trưởng và giấc mơ về Ngọc. Nhưng có điều về hai giấc mơ kì lạ của anh thì anh vẫn chưa nói. Cô vừa nghe xong, nét mặt cô thoáng buồn: " Gương mặt Quỷ là một nghi thức vô cùng nguy hiểm, ai là người thực hiện nó thì sẽ là người kết thúc nó, chứ ta không can thiệp được đâu, phải cần đạo hạnh rất cao thì mới tiêu diệt được nó, nhưng ta e rằng ta không đủ đạo hạnh. Con quỷ này đã bị phong ấn độ hai mươi năm về trước rồi, không ngờ giờ lại lộng hành "