Chương 21

Cuộc Đời

Thu Huyền Trần 09-08-2023 14:02:17

Chúng tôi lại tiếp tục đi, vẫn cầu thang bằng đá . Càng lúc không gian trở nên tối mịt mờ, hơi lạnh toả ra từ những phiến đá phả ra khiến không gian thêm lạnh buốt. . Bà cụ vừa đi vừa khóc dìu con trai mình anh ta bước nặng nề lê lết từng bậc : - Tôi đau quá. . Đôi mắt sưng đỏ nhắm nghiền, khuôn mặt giờ biến dạng lõng bõng như muốn vỡ ra Tôi hỏi khẽ : - Anh có muốn uống nước không? - Có... tôi. . có. . Tôi cất giọng gọi trong màn tối mịt mờ : - Quỷ sứ. Ngài cho tôi ít nước ! Thằng quỷ lại gần đưa cho một bình mà khi nãy đã đưa cho tôi : - Uống đi, tới nơi rồi! - Không biết anh ta có chịu được nữa không? - Không chịu được cũng phải chịu. Lúc tông xe vào người ta, không đưa đi cứu thì có chịu được khôn hả? Cả bà cụ và anh con trai khóc như đứa trẻ , anh ta vật vã giẫy lên từng chập ôm lấy đôi mắt của mình , có lẽ nước mắt của sự ân hận làm cho xót buốt đến vô cùng. . Phía trước khoảng cách rất gần , có ngọn đèn chính giữa lối đi , gọi là đèn nhưng sao tối mù ah ? tôi chẳng thể nhìn rõ gì cả. . - Sứ giả quỷ thần mời ngài ! Có tiếng nói vọng lên và cánh cửa được mở từ từ . Tầng thứ năm " Đặt điều địa ngục " Nơi này nóng thế? mới bước vào đã muốn đổ mồ hôi . . cảm giác như có ai nung nấu gì đó lửa rất mạnh , chốc chốc đang nóng lại có cơn gió lạnh thổi ngang. . Khó chịu quá ! người tôi đã nhớp nháp mồ hôi. . Một tên mặt ngựa xuất hiện, hắn ta nói lớn : - Mấy người kia đi hướng này ! Bước qua vũng nước rồi tới chỗ đám đông cho người ta nhận dạng. Tôi , anh Phu dìu hai mẹ con bà cụ tới gần vũng nước. Đây là tội và hình phạt ở tầng thứ năm - dưới vũng nước hiện lên dòng chữ : " Trên trần gian vu oan đặt điều để ý chuyện vặt vẵn , tung ra tin đồn hãm hại phỉ báng người . . khi chết xuống sẽ cho vào hấp chín , khi chín rồi cho gió lạnh thổi vào buốt đến tận xương." Tôi há miệng : - Hấp chín ư ? Quỷ sứ cười, hắn cười ghé tai tôi : - Như nấu xôi nấu đỗ ta nói đó! Thôi mau qua chiếc vòng nhận dạng này đi . Vẫn là chiếc vòng lớn. Cả bốn người chúng tôi cùng bước qua đến ngẹn thở , chiếc vòng im ắng. . Cảm giác hồi hộp lẫn lo sợ tôi bước ra , phía trước vẫn là đám người xếp hàng chờ đến lượt mình. . không biết một ngày biết bao nhiêu người bị hành xử nữa? đúng là địa ngục mà ! nơi của đau đớn và chết chóc. . Chúng tôi tiến gần về đám đông ấy gần đấy. Hơi nóng từ chiếc nồi lớn trong suốt ở cạnh đó nhả ra đến ngột ngạt. Tôi gắng bịt miệng để không ra tiếng động. . có mấy người trong đám đông đó quay ra nhìn chằm chằm nhưng họ quay đi. . Có đôi mắt quay đi rồi như chợt nhớ ra điều gì vội quay lại . Người này đi tới thò đầu sát mặt anh con bà cụ : - Cho hỏi anh này bị phỏng lửa phải không? Quỷ sứ áo đen lắc đầu : - Không. Hắn vừa bị tạt nước sôi ! - Vậy à? sao tôi nhìn thế nào mà ra phỏng lửa ? Không kiên với câu hỏi, quỷ sứ quát lên : - Lửa lửa cái gì ? Lửa phải cháy xém chứ? còn đây mặt hắn lùng bùng nước bên trong sắp vỡ ra đến nơi đây này . Người kia có vẻ không tin còn cố nhòm cái nữa rồi mới bỏ đi ra lại chỗ đứng cũ . - Người với ngợm, nhìn mà không biết đâu là phỏng lửa đâu là phỏng nước nữa ? Quỷ sứ ngườm ngườm , mắt thì toàn trắng đục trông ớn quá. Tôi gật gù : - Dữ như quỷ mà! Làm gì mà gớm thế, không phải thì thôi, người ta đã đi rồi còn đứng đó lèm bèm ! Thằng quỷ gạt tay tôi ra rồi vụt đi lên trên. Đột nhiên có ai đó nắm tay tôi kéo mạnh. Bên cạnh cái nồi lớn trong suốt nước sôi lên rất mạnh tên mặt ngựa mở nắp ném một người vào là người đang nắm tay tôi anh ta muốn tôi lên hấp chín chung ư? Tôi hốt hoảng : - Không . . Bỏ ra bỏ ra . . sao lại kéo tôi. ? Thằng quỷ sứ nghe tôi hét nhưng không kịp làm gì, người đàn ông kia quá nhanh. . Cả tôi và anh ta nằm gọn trên giá đỡ trong nồi. . cảm nhận hơi nóng từ dưới bốc lên ngồn ngột khó thở , tôi cố lay cậy bàn tay anh ta ra mà không tài nào được. . Tôi sắp chết đi lần nữa rồi. . hic hic Trong khoảnh khắc lịm dần, tôi có cảm giác mình được nhấc ra khỏi hơi nóng hầm hập nhưng tay tôi vẫn bị giữ chặt. . Có ai đó đẩy tôi ngã lăn ra nền cùng cánh tay của người đàn ông kia đứt rời , bên trên vết chặt máu vẫn chảy không ngừng. , nó giật giật co lên nhưng vẫn cố giữ chặt tôi. . Anh Phu vội chạy lại : - Anh không sao chứ Tự ? - Tôi sợ nơi đây quá rồi. . Anh Phu không đáp và chúng tôi Nhìn lên cái nồi trong suốt ấy, người đàn ông nằm đó mắt trợn lên, toàn thân mềm nhũn, thịt và xương bắt đầu nứt tách phần da tróc dần tróc dần có vẻ chín nhừ lắm rồi. Tên mặt ngựa lau miếng gì trắng trắng giống tảng băng tuyết thình lình nó thổi phà phà miếng trắng đó tan ra lạnh buốt tới tấp chùm lên đống thịt mềm nhũn trong nồi . . Người đàn ông đau đớn, lăn lóc quanh nồi đó từng thớ thịt bở đôi . Tay giữ cục thịt tay xoa chỗ xương mà rít lên. . Tôi nhắm mắt vội đứng dậy. Cửa ra kia rồi ! chạy không nhìn lại. . Tôi thực sự rất rất sợ ! Quỷ sứ áo đen cũng chạy theo : - Trời đất ! Chỉ là nhầm thôi mà anh sợ đến vậy sao? - Ngài có là tôi đâu mà biết được cảm giác sợ cơ chứ ? - Không ư? trước khi là quỷ ta còn bị đau đớn, sợ hãi gấp hàng vạn lần thế này . Nói tới đó, quỷ sứ quay mặt đi ! Lần đầu tiên tôi thấy quỷ sứ khóc. . - Tôi xin lỗi! - Không có gì . Ta chỉ muốn cho anh thấy ai ai cũng có những nỗi khổ, nỗi đau đớn tận cùng và cả những nỗi sợ hãi ám ảnh tưởng như chẳng thể chịu nổi. Haiz. Mọi người cũng ra ngoài hết rồi ! Đi tiếp thôi ! Chúng tôi lại đi tiếp bậc thang lại xuống sâu hơn, trên bậc đá lúc này lại có những vết chấm nhỏ sáng. . Tất cả theo vết chấm sáng mà mần mần bước. Tới vệt sáng cuối cùng, điểm dừng lại là một cánh cửa hình vòng cung. Tầng thứ sáu : "Cột trụ địa ngục " Một giọng nói vang lên : - "Kính chào sứ giả quỷ thần! Mời các ngài đưa bọn họ vô trong! Mới bước vào tôi đã thấy bảng chữ to đỏ rực khắc trên tường : " Ở dương gian cố ý phóng hoả, tiêu hủy tội chứng giết người , khi chết đi sẽ bị đày xuống. Hình phạt : bắt cởi hết quần áo, bám trên cây trụ được nung nóng bằng lửa." Tôi lại bắt đầu run cầm cập , không chỉ có tôi mà ba người đi cùng cũng thế. Tìm dưới chân không có một chiếc vòng nào thì tên quỷ sứ nói : - Vòng đi qua rồi, chính là cửa hình vòng cung . Đi vào trong cho người ta nhận dạng! Đúng lúc này, tên mặt ngựa kéo lê một phụ nữ qua chỗ tôi , lại gần cột trụ : - Lột sạch quần áo , treo cô ta lên ! - Xin đừng . . làm ơn tha cho tôi! Bỏ qua lời kêu khóc van xin. , tức thì người phụ nữ đã ở trên cao. . Cột này cao quá chắc tới 2 hay 3 mét lận. Cô ta ôm cột sợ ngã phía dưới ngọn lửa đang bùng lên dữ dội , cả cột trụ từ từ chuyển màu. . Người phụ nữ gào khóc : - Cứu tôi với. . huhuhuhu. . cứu tôi với! Tôi ôm ngực mình, khủng khiếp quá! Cây cột trụ bây giờ đỏ kèm theo nó là tiếng Xẹt. . xẹt. . xèo. . xèo. èo. . Từng mảng thịt cháy khét rơi rụng xuống, mùi máu mùi xương mùi tóc khét nẹt cánh tay lủng lẳng cũng rụng từng đốt đen sì . Rộp. . rộp. . rắc. . Âm thanh vang bên tai tôi từng khúc xương rơi xuống , phía dưới lửa vẫn bùng bùng toàn bộ lại bị thiêu dụi thêm lần nữa. . Tôi bỏ chạy lồng ngực tức đến chết mất. Bất ngờ có ai kéo tôi rồi lại buông khiến tôi mất đà lao về phía trước...