Chương 30

Cuộc Đời

Thu Huyền Trần 09-08-2023 14:05:56

Cảm giác những vết dao xuyên thấu, tôi cúi nhìn dòng máu trong suốt rò rỉ chảy xuống. Đau buốt trong trái tim tôi ôm lấy ngực nhưng mắt vẫn hướng về di ảnh của mình giây lát. Đôi chân run rẩy tôi lê bước ra bậc thang. Quan thổ công đã đứng ở đó từ khi nào rồi. Thấy tôi , quan cất lời : - Ta dìu anh xuống! Theo như ta được biết thì anh không được để nước mắt rơi. . Tôi đáp trong đau đớn : - Tôi chịu không nổi nên. . - Thôi xuống dưới nhà đã. . mới chỉ là bước đầu mà anh để mình như vậy thì sao đi tiếp đây. ? Sức lực của tôi như bị cạn kiệt dần, tôi cố bám lấy quan thổ công mà yếu ớt : - Nhìn gia đình mình như vậy tránh sao khỏi cảm xúc chứ? Quan thổ công gằn giọng : - Anh nghĩ mỗi anh có gia đình hay sao? Ai cũng có những nỗi đau không thể nói thành lời. Anh thấy đấy! Như ta đây không phải tự dưng khi chết đi là được làm thổ công của nhà anh ngay đâu. . Cũng qua bao thử thách tu học mới thành. Đó là chưa kể là nhân duyên nữa. . Dù kiệt sức nhưng nghe nói vậy tôi không khỏi ngạc nhiên , bám vào quan mà thều thào hỏi: - Trước kia quan cũng giống tôi hả. . mà . . sao lại chọn làm thổ công? - Anh vẫn tò mò y chang lúc mới xuống âm gian. Người nào mới xuống chẳng là hồn ma giống nhau. Cũng phân định phước thiện mà trả nghiệp. ! Nào . . tới cổng rồi, ngồi nghỉ chút ta lấy cho miếng nước. Trông anh muốn tan linh hồn mất thôi. ! Quan thổ công đỡ tôi ngồi xuống gốc giàn thiên lý rồi đi vào trong bếp. Tôi thở hắt ra. . hơi thở này giống như lúc tôi sắp lìa trần vậy! Nó thực sự là khó chịu. . Xung quanh mọi người trong gia đình tôi vẫn đang bận rộn . . Giỗ đầu của tôi mà! Khách khứa tới, bà con họ hàng tới họ châm nhang. . khói nhang khiến tôi rơi nước mắt thêm nữa. . Tôi đau xót! Tim tôi hàng ngàn có mũi dao đâm . . máu chảy ướt sũng cả chiếc áo nhèm nhẹp. . - Anh lại thế! Ta đã nói mà không chịu nghe. ! Uống miếng nước đi. Quan vỗ vai tôi đưa cho bình nước. Hai vai tôi run run : - Mùi nhang trầm. . - Mùi nhang trầm thì nên mặc kệ ! Anh coi lại mình đi. . linh hồn lìa ra làm hai đến nơi rồi. ! Tôi gắng nhìn vào chính mình. Nơi trái tim máu màu trắng vẫn chảy, người tôi sao lạ quá! Đôi chân đi chuyển sang một bên . Tôi hốt hoảng với giữ chúng nhưng mỗi lúc chúng lại càng ra nhích ra xa hơn. Tôi không thể làm gì để kéo chân mình trở lại . Quan lắc đầu: - Ta chỉ có thể khuyên anh đừng cho nước mắt rơi nữa. Không thì khó mà giữ linh hồn. . Lúc này tôi thấy khó thở quá!. Há cả miệng ra thở mà chẳng đủ. . Trong nhà có tiếng chuông mõ tụng kinh. . Ai đó đọc tên tôi. . mơ màng ngước lên nhưng không nhìn thấy gì cả. . một không gian hư ảo khiến tôi chẳng còn biết gì nữa. ... Tỉnh lại thấy mình đã trở về gian phòng tu học. Cơ thể linh hồn tôi phân làm hai, phần chân đang đứng cạnh tủ đồ nhỏ còn nửa thân trên đối diện với chiếc gương. . bên trong là hình ảnh ngôi nhà của tôi trên dương thế cùng quan thổ công tay mang gậy ngó nghiêng ở cửa cổng coi có ai lạ vào nhà hay không. Nhìn tới đó tôi quay đi. . - Con không nghe lời căn dặn của ta! Sư thầy bước vào giọng nghiêm nghị . - Con xin lỗi. . - Có muộn khi để nói xin lỗi hay không?Linh hồn chia làm hai rồi, muốn về lại như cũ không phải là không có cách . Nếu con vượt qua được thì tiếp tục con đường tu học. . còn không sẽ dừng lại ở đây và mãi mãi thành hai nửa như bây giờ. . - Thầy. . con đã chọn tu học! Xin thầy cho con cơ hội lần này. Sư thầy chậm rãi : - Nước mắt được tính bằng giọt nhưng với con thì rất rất nhiều cộng với một chén canh từ chỗ lão Bà Bà gửi tới nên chỉ còn cách con xuống địa ngục một lần nữa. Tôi giật mình : - Xuống. . xuống địa ngục sao thưa thầy? - Đúng vậy! Ta sẽ coi xem ở tầng nào ngọn lửa có thể làm cạn nước mắt của con. Giờ con mau đọc kinh - sám hối cũng giúp nước mắt vơi đi phần nào. - Dạ. . con cảm ơn thầy! - Tất cả phụ thuộc vào tâm trí của con. Giờ dần ta quay lại! Đợi sư thầy đi khuất tôi với nải đồ lấy quyển kinh sám hối. Không biết lần này xuống địa ngục sẽ như thế nào đây. Tôi thấy bồn chồn lo lắng. . Chị Quyên và thầy Bân cũng đã nói : " Tu tập rất khó " . Lúc ấy dù rất quyết tâm nhưng tôi không nghĩ sẽ khó như thế này! Lặng nhìn trang kinh sám hối tôi bắt đầu nhẩm đọc. .