Chương 23

Cuộc Đời

Thu Huyền Trần 09-08-2023 14:02:50

Bỗng có tiếng tên quỷ sứ áo đen bực bội: - Anh lúc nào cũng vậy! - Tôi xin lỗi. . - Suốt ngày chỉ có mỗi câu đấy. ! Đứng đây đợi đi, còn mà chạy nữa là tôi kệ luôn . . Tôi gật gật rồi đứng sát lại tảng băng hơi, khói toát ra vợt lấy cho vào miệng. . Đến cửa tầng thứ chín rồi! Tầng này cánh cửa cao quá , tôi chưa hình dung ra được nó sẽ mở kiểu gì thì cánh cửa đột nhiên được kéo lên cao tít. Tiếng của quy sứ vang lên: -Tất cả đi từ từ nha! Tôi có chút ngạc nhiên nên hỏi : - Sao vào trong này tôi ngửi thấy mùi dầu vậy? - Anh nhìn lên cái chữ trên kia đi ! Theo hướng đó là cái bảng đá lớn ghi tội hành hình ở tầng này : " Trên dương thế là kẻ phóng đãng, trộm cắp, lừa gạt tài sản và vợ của người. . khi chết đi sẽ bị đầy vào vạc dầu nóng . Hình phạt là cho vào vạc dầu nóng đảo qua đảo lại . Từ đâu có hai tên mặt ngưa đi tới : - Hãy bước qua chiếc vòng này để vô trong. Tôi vừa mới bước chạm khung tròn chiếc vòng kêu lên. Tôi giật mình, ở tầng này tôi sẽ chịu hình phạt ư? Lúc này ông ta - người mặc quần áo binh lính mở lời : - Tội của anh là lấy cắp tiền của cha mẹ . - Tôi biết ! Nhưng tôi đã phải trả nghiệp ngay lúc xét xử rồi mà. . - Đấy là trả nghiệp còn tội thì vẫn phải chịu tội. Cùng lúc ấy chiếc vòng lại kêu lên, ánh sáng của nó giờ là một màu đen kịt. Khi bà cụ bước qua. Nghe tiếng kêu phát ra bà ôm đầu mà quỳ xuống : - Tôi biết tội của mình rồi. . ! Anh con trai bà gắng sức tren khuôn mặt phỏng nước thều thào : - Mẹ. . - Đến lúc mẹ phải trả cho những gì mình đã gây ra. . Tên mặt ngưa trợn mắt quát : - Tất cả đi lại phía kia xem có ai nhận dạng không trước rồi đến lượt người có tội. Chúng tôi sợ hãi bước đi, đến chỗ người ta xếp hàng. Đi hết một lượt rồi mà không có ai. Tôi và bà cụ được tên mặt ngựa giải đi. Ở giữa là cái chảo khổng lồ bên trong dầu quét bóng nhoáng. Tiếng quát tháo hét lên : -Lột đồ bà ta ra cho lên chảo đảo! Ngay lập tức , bà cụ nằm gọn trong lòng chảo , hai tên mặt ngựa sàng qia sàng lại, da thịt bốc cháy khét , hơi khói khét tỏa ra thật kinh khủng cùng chân tay cháy đen rụng rời từng phần. Tôi chỉ nghe được thấy ú ớ không rõ của bà rồi mọi thứ trở nên im lặng. Hình phạt này tôi sẽ chết mất , gạt nước mắt nhìn về phía sứ giả quỷ thần : - Xin ngài giúp tôi một lần. . Ông ta đáp : - Anh nói đi! - Tôi muốn thấy người thân của mình lần cuối. Vì vào cái chảo này rồi có lẽ tôi sẽ. . - Được! Anh nhắm mắt lại! Tôi mơ màng những hình ảnh phía, trước chưa rõ lắm. Kia rồi ! vợ tôi đang lên nhang , hôm nay là tuần thứ 9 của tô có vị chè, xôi nếp trong miệng. Ngon quá ! Tôi nuốt trong cổ y như thật . . Bỗng tên quỷ sứ áo đen hích vai khiến tôi trở về với thực tại : - Tôi đang ăn chè mà ngài còn phá nữa! - há há há. . ảo giác mà ăn thật hả? Quỷ sứ nói rồi ôm bụng ngặt ngẽo và hình ảnh về vợ tôi cũng nhạt dần... Một tên mặt ngựa lao tới lôi tôi đi : - Lột sạch quần áo hắn cho ta ! Tôi không phản kháng, có tội là phải trả. Tôi chấp nhận mọi hình phạt. Đột nhiên từ trong dòng người xếp hàng có một ông lão bước ra lấy trong tay áo một tờ sớ đưa cho hai tên mặt ngựa. Chúng đọc rồi trợn mắt. : - Gì thế này. ? có chuyện này nữa sao? Người tên Tự kia được tha còn ông già này. . chuẩn bị hành hình. Không bị lôi đi nữa, tôi vội chạy giữ ông lão lại. Khuôn mặt này quen quá ! tôi cố nhớ xem gặp ở đâu rồi thì phải. Tôi vội hỏi : - Tại sao tôi được tha mà bắt ông lão chịu tội thay? Không chờ ông lão nói, tên mặt ngựa gắt : - Có sớ tấu lên, ông ta thế cho ngươi ! - Nhưng tôi muốn biết lý do ? Tôi là người có tội mà. - Vậy thì hỏi ông ta sẽ rõ. Chỉ đợi có vậy, tôi hướng sang ông lão : - Tại sao ông lại thay thế cho con. ? Ông lão đưa tay chạm mặt tôi lần lần : - Cậu không nhận ra ta sao? Dù ta không nhìn thấy cậu nhưng đôi mắt ta và cậu là một. - Không! Không thể như vậy được ! Tôi oà khóc nhận ra là ông lão tôi gặp ở đường ân oán. - Ân tình ta nợ cậu quá nhiều! tưởng rằng khi trả cậu bằng đôi mắt sẽ đủ nhưng cậu lại xuống đây rồi ! vậy điều đó là vô nghĩa. Ta vui vì được làm điều này cho cậu , cậu đi tiếp và ráng tu tập cho bản thân và cho cả ta nữa. . - Không. . không . . huhuhu Dứt lời ông lão tự bỏ trang phục rồi nhảy vào chảo kia , cả thân thể nổ lên tanh tách. . Tên mặt ngựa cầm miếng sắt mà đảo đi đảo lại mùi khét bốc lên ngùn ngụt. . Tôi khóc nấc từng hồi quay đi không dám nhìn nữa ! đau xót quá! Chúng tôi đi tiếp xuống tầng thứ mười. . Lần này chỉ có cây cầu bắc qua. Quỷ sứ nhắc : - Bám chắc thành cầu không rớt đó! Tôi đáp nhẹ : - Tôi biết rồi ! Ủa bà cụ không còn đi cùng nữa sao? - Ở dưới chịu phạt rồi ! không chết được đâu, hết tội sẽ được lựa chọn một con đường. Có người thì luân hồi kiếp, có người chọn nơi an nghỉ còn có người chọn về cõi tây phương và tất nhiên mỗi nơi sẽ một gian khổ đau thương là khác nhau. Nghe quỷ sứ nói mà tôi chưa hiểu lắm ! Gì mà chịu tội xong sẽ lựa chọn chứ! Haiz. . Hết cây cầu có cánh cửa đang mở. bên ngoài rất nhiều súc vật , chúng hướng về cây cầu mà nhìn có người tới. Tôi đi sau cùng đỡ anh con bà cụ. Vẫn khuôn mặt phỏng nước nhìn anh ta đến tội. Khi chúng tôi tới gần hơn, có con khỉ tay cầm cái bảng chữ : Tầng thứ mười " Súc vật địa ngục" . Khi trên trần gian giết hại súc vật làm thú vui. . khi chết bị đày xuống cho chúng giẫm đạp , húc thủng bụng. . Lúc này anh Phu quay sang nhìn tôi : - Tôi dừng lại ở đây rồi! Con khỉ ban nãy đã ở kế bên , nó bám tay anh dắt vào trong và chính là con khỉ bị anh ăn mất óc . . Bên trong ầm àm tiếng la hét, sự đuổi bắt bắt đầu diễn ra, mọi thứ rung chuyển ầm ầm, sợ hãi đến vô cùng . . tôi. . tôi khó thở quá! Tên quỷ sứ vỗ vỗ vai : - Ráng lên! Xuống tầng thứ mười một thôi Lúc này chỉ còn tôi và anh con bà cụ , phía trước vẫn còn điều gì nữa đây? nhìn sang người mặc quần áo binh lính - ông ta đang lắc đầu như thấu hiểu được suy nghĩ của tôi vậy...