Chương 22

Sau Khi Về Hưu Phù Thủy Mạnh Nhất Chỉ Muốn Mở Tạp Hóa

Phục Tuyết 14-05-2025 09:03:51

Ngay sau đó, từ đằng xa vọng lại tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe lăn trên mặt đất. Âm thanh ấy chậm rãi, nhịp nhàng, bốn đốm sáng đỏ như ngọn nến lúc ẩn lúc hiện giữa màn sương đen kịt. Càng lúc càng gần, Lancelot càng cảm thấy lồng ngực mình phập phồng dữ dội, hơi thở ngày càng dồn dập. Theo phản xạ, một chân cậu khẽ lùi lại phía sau. Cuối cùng, từ trong sương mù, hai con ngựa đen cao lớn xuất hiện, kéo theo một cỗ xe ngựa sang trọng. Hơi thở nặng nhọc phả ra từ lỗ mũi hai con ngựa, từng sợi khói trắng mờ ảo tan biến vào không khí. Trên cỗ xe ngựa không hề có người đánh xe. "Ai đã phá hỏng buổi tiệc vui vẻ của ta vậy?" Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ bên trong cỗ xe, mang theo âm điệu kim loại sắc bén. Lancelot siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng đáp: "Lancelot xin được yết kiến Đức Công tước!" Cánh cửa xe bật mở, một mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt cậu bé. "Là ngươi sao?" "Vâng, thưa ngài." Sau vài giây im lặng, Công tước lại cất giọng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?" Lancelot nuốt khan, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói run rẩy: "Tôi... tôi muốn xin ngài một việc." Từ trong cỗ xe vang lên một tràng cười trầm đục: "Còn nhớ mười năm trước ngươi đã nói gì không?" "... Tôi nhớ." Giọng của Lancelot run lên."Tôi đã nói rằng tôi không muốn dính dáng gì đến ngài nữa." "Ừ, trí nhớ khá đấy." Lancelot cúi người, lưng khom xuống, giọng nói đầy khó nhọc: "Nhưng bây giờ... tôi gặp phải rắc rối, và tôi buộc phải đến nhờ ngài giúp đỡ." Vừa dứt lời, một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ hai bên cỗ xe, cuốn phăng Lancelot lên không trung như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ cậu bé. Lancelot giãy giụa, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay vô hình ấy. Những vệ binh ma cà rồng đứng hai bên vẫn giữ nguyên tư thế, áo choàng chỉ khẽ lay động, không hề có chút phản ứng nào. "Nhóc con..." Công tước Ma Cà Rồng chậm rãi bước xuống từ cỗ xe ngựa, một tay bám vào cửa xe, tay kia chỉnh lại cổ áo cao. Những ngón tay trắng bệch đeo đầy nhẫn vàng và đá quý lấp lánh. Ánh mắt sắc bén của ông chiếu thẳng vào Lancelot: "Nói lời rồi lại nuốt lời, không phải là một thói quen tốt đâu." Trước mặt Lancelot là một người đàn ông cao lớn, thân hình cân đối với bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Ông khoác trên mình một bộ lễ phục tinh xảo, nền đen huyền bí được điểm xuyết bằng những hoa văn vàng óng ánh lộng lẫy. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng bằng một dải ruy băng đen, buông thả sau lưng một cách hoàn hảo. Khuôn mặt của ông đẹp đến mức hoàn mỹ, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo và tàn nhẫn đến rợn người. Làn da trắng bệch không chút sắc hồng, đôi mắt đỏ thẫm ẩn dưới hàng mi dày và dài, đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, khẽ hé mở để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, ánh lên tia sáng lạnh lùng.