Ba ngày sau khi rời khỏi khu an toàn, vừa tước Thánh giá, Trì Anh vừa để ý đến Trương Bân . Mấy ngày nay, cô cảm thấy người này rất kỳ lạ...
Lần thứ nhất là vào buổi tối đầu tiên khi cô đưa cơm cho hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn không giống với người bình thường, rất lạnh... giống như là đã chết một khoảng thời gian vậy.
Thêm nữa là âm thanh khi hắn nói chuyện. Tuy Trương Bân đã giải thích rằng hắn đang bị cảm mạo nên giọng nói có chút khàn khàn...
Nhưng Trì Anh thấy được, giọng mũi của hắn tuy rất giống với lúc bị ốm, nhưng vẫn có một chút khác biệt nho nhỏ. Ví dụ như cái giọng khàn khàn của hắn giống như là tiếng 'Ô. . ô" phát ra khi thở.
Từ sau khi phát hiện ra điểm này, cô liền cố tình để ý Trương Bân nhiều hơn. Thật ra, cô cũng không suy nghĩ nhiều lắm, mãi cho đến tối hôm qua...
Ban ngày khi ở chung với mọi người, Trương Bân vẫn rất bình thường, nhưng đêm hôm qua, chờ đến lúc mọi người đều đi ngủ hết, hành vi của hắn lại rất... khác thường.
Vào lúc đêm khuya, Trương Bân lén lút đứng lên rồi rời khỏi khu vực cắm trại.
Trì Anh vì tai thính nên khi nghe thấy tiếng động đã lập tức tỉnh dậy rồi bám theo sau.
Bọn họ còn chưa đi tới khu vực trong thành, thì có một cái con đường nhỏ ở ngay phía trước. Cố Trì nói đây là con đường tắt nhanh nhất để đến tổng bộ.
Trì Anh bám theo một cách cẩn thận, ẩn nấp ở phía sau thân cây vì Trương Bân có vẻ rất đề phòng, cứ đi khoảng vài bước chân, hắn sẽ quay đầu lại kiểm tra xem có ai đã tỉnh hay không.
Hắn đi từng bước một cách nhẹ nhàng như sợ có người nghe thấy được tiếng động. Mãi cho tới khi được vài trăm mét, hắn mới dám thả lỏng. Sau đó, hắn nhìn từ trái sang phải, từ trên xuống dưới như là đang chuẩn bị thực hiện một nghi thức thần bí nào đó.
Trì Anh ngồi xổm xuống phía sau thân cây, ánh trăng rọi làm bóng cây đổ xuống ngay dưới đầu mũi giày của cô. Thấy thế, Trì Anh liền vội rút chân lại.
Cũng may, Trương Bân rất tập trung, nên không có nhìn thấy có người đang đi theo hắn.
Hắn dang rộng hai cánh tay, ngửa cổ cho đến khi đầu cùng mặt đất gần như song song với nhau thì mới dừng lại một cách khó khăn.
Trì Anh không thể không nghi ngờ, xương cổ của hắn liệu có còn bình thường nữa không?
Dù sao thì cái này thực sự không giống với con người, xương cổ sao có thể cong như vòm cung được như thế.
Cô suy nghĩ, không lẽ người này là một tín đồ tôn giáo nào đó? Cho nên mới nửa đêm chạy đến đây làm ra cái tư thế này để thực hiện một nghi thức nào đó?
Vẻ thành kính này... Vị trí Thánh mẫu nên thuộc về hắn mới phải!
Cô còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên Trương Bân há miệng thật lớn, yết hầu bị đè ép phát ra thứ âm thanh cực kỳ nhỏ nhưng lại vô cùng chói tai.
Trì Anh ngạc nhiên nhìn hắn giữ cái tư thế này suốt năm phút.
Cô nhíu mày.
Có vẻ không giống như là hiến tế, mà giống như là đang truyền tin tức nào đó...
Nhưng mà, con người cũng có phương thức truyền đạt tin tức này à? Vì sao cô khi nghe khi được, khi mất vậy?
Đang suy nghĩ thì lúc nhìn lại, Trương Bân có vẻ như đã khôi phục lại tư thế bình thường, đồng thời ngó nghiêng kiểm tra một vòng xung quanh, rồi xoay người trở lại xe - chỗ mà bọn họ đang cắm trại.
Sợ bị hắn phát hiện, Trì Anh đứng ngay tại chỗ chờ thêm một lát, cho tới tầm mười phút sau, cô mới lặng lẽ đứng dậy trở về.
Người này rất bất thường...
Cô suy tư một lát, rồi quyết định ngày mai sẽ tìm thời gian thích hợp nói lại với Cố Trì. Có lẽ chỉ có anh mới hiểu được cảnh tượng lúc nãy là có ý nghĩa gì.
***
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm tinh mơ cô đã phải dậy...
Lúc trước, khi còn đang làm nhân vật game cô không cảm thấy gì, giờ làm người mới cảm thấy có thể ngủ nhiều thêm một chút là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
Cố Trì không ngồi cùng xe với cô, bọn họ đều mang theo bữa trưa lên xe rồi ăn một cách qua loa. Nói cách khác, nếu sáng nay cô không đến gặp thì có lẽ cả ngày nay sẽ không có cơ hội gặp riêng Cố Trì để nói về chuyện đêm qua.
Buổi sáng mùa hè, mặc dù ở mạt thế, nhưng vẫn không kém phần chói chang. Tiếng chim hót líu lo hoà cùng tiếng dế kêu từ ngoài đồng vọng vào đã vô tình tạo thành thứ âm thanh đặc trưng mà chỉ mùa hè mới có .
Ngay tại thời điểm lũ zombie đang điên cuồng xâm chiếm, con người rơi vào tình cảnh nguy cấp mà lại nghe được thứ âm thanh này, ai ai cũng không khỏi bàng hoàng, sửng sốt.
Âm thanh nghe rất rộn ràng, huyên náo, nhưng Cố Trì lại cảm thấy trong nó có vài phần yên lặng.
"Cố Trì!"
"..." Cố Trí không thoải nái, cắn răng ngoảnh đầu lại.
Dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng anh vẫn không quen khi nghe Trì Anh kêu tên mình trực tiếp như vậy.
"Gì."
"Tôi có một chuyện muốn nói với anh." Trì Anh sợ Trương Bân đột nhiên tỉnh lại nên nhỏ giọng nói.
"Trước đó, tôi phải hỏi trước cô một vấn đề."
Trì Anh ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
"Cô bao nhiêu tuổi?"
Hả?
Trì Anh thắc mắc. Sao tự nhiên lại hỏi câu này?
"... Tôi mười tám." Trên thực tế, ở bên trong game, cô đã là một lão yêu tinh gần hai trăm tuổi rồi.
Nhưng mà, cô mãi mãi mười tám tuổi, xinh đẹp như hoa!
Có điều, từ khi trò chơi bắt đầu tới bây giờ cũng được 20 năm, có lẽ nói cô mười tám tuổi cũng không quá sai.
Cố Trì chợt cong khoé miệng, lại nghiêm mặt nói:
"Nói thật."
"Hai mươi..."
Từ khi cô có ý thức, chắc khoảng tầm hai mươi năm.
Hai mươi...