Chương 24: Trương Bân chắc chắn có vấn đề

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

Cố Trì mím chặt khóe môi. Nhỏ hơn so với anh gần 10 tuổi. Khó trách anh luôn không thể hiểu nổi hành vi của cô gái này, luôn cảm thấy giống như đang diễn tuồng. Anh hơi đăm chiêu suy nghĩ: Hóa ra đây chính là khoảng cách thế hệ 10 năm sao? Quả nhiên, người bình thường nói rằng khoảng cách thế hệ khó mà vượt qua, bây giờ xem ra cũng có lý. "Sao vậy?" Trì Anh hỏi. "Cô gọi thẳng tên tôi, nhưng tôi hơn cô mười tuổi đấy." Trì Anh nghiêng đầu. Anh ấy cảm thấy mình gọi như vậy không lễ phép sao? "Vậy... anh Cố?" Cô do dự mấy giây: "Chú, chú Cố?" "..." Cố Trì hít sâu một hơi, nói: "Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi." Vốn dĩ anh muốn Trì Anh thay đổi cách xưng hô, dù gì thì đối diện với việc bị một cô gái nhỏ hơn gần mười tuổi gọi thẳng tên, nghe vẫn có chút không tự nhiên. Nhưng anh thật sự thấy "anh Cố" nghe rất kỳ quái, nhất là sau khi bị Tống Thi gọi như vậy. Thành thật mà nói, anh không quá thích Tống Thi gọi mình như vậy. Về phần chú Cố... Nghĩ tới Trì Anh vừa mới gọi mình như vậy, Cố Trì lập tức sởn gai ốc. "Ban nãy cô muốn nói với tôi chuyện gì?" "A! Chính là người các anh nhặt được ở phòng thí nghiệm, Trương Bân đấy. Tôi cảm cảm giác anh ta có chút kỳ lạ..." Cố Trì nhíu mày. "Kỳ lạ chỗ nào?" "Chính là đêm qua, tôi lén theo anh ta ra ngoài..." Trì Anh kể lại những chuyện tối qua cô thấy cho Cố Trì. Cố Trì nghe vậy im lặng hồi lâu, trầm tư suy nghĩ lời cô nói. "Còn chuyện gì nữa không?" "Ừm, hơn nữa nhiệt độ cơ thể anh ta hơi lạnh, giọng nói cũng rất kỳ quái." "Trương Bân có nói qua hắn cảm thấy không khỏe, hai điểm này đều là triệu chứng của bệnh cảm lạnh, cũng không thể coi là có vấn đề." Trì Anh cũng đồng ý với điều này. Lý do này hoàn toàn giải thích hợp lý chuyện kia. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác dẫn đến biến hóa của Trương Bân. "Còn có chuyện gì sao?" Trì Anh lắc đầu. Cố Trì lại gật đầu "Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết." "Anh Cố? Mọi người đang làm gì thế?" Tống Thi mỉm cười nhìn bọn họ, giống như là đang hiếu kỳ, nhưng sự đề phòng cùng địch ý ở đáy mắt cô ta đổi với Trì Anh lại không mảy may có dấu hiệu thuyên giảm. Cô ta thầm nghĩ. Thật vất vả mới đưa được cô gái này tới khu an toàn, cô ta lại không biết xấu hổ một hai đòi đi theo... Đi theo thì cũng thôi đi, chẳng qua mới có mấy ngày mà cô ta đã nhịn không được muốn thân mật với Cố Trì rồi sao? Cô ta không khỏi cười khẩy trong lòng. Cũng không mở to mắt ra mà xem Cố Trì là ai, hạng như cô ta mà cũng xứng mơ tưởng đến? "Không có việc gì." Cố Trì thản nhiên nói. Tống Thi vẫn không buông tha, đáp: "Không có việc gì sao hai người vừa sáng sớm đã ra ngoài cùng nhau, còn nói chuyện lâu như thế?" Trì Anh không nhịn được bật cười. Phì, bình giấm chua này cũng to thật. Cố Trì nhìn chằm chằm ý cười trên môi cô hai giây, có chút khó hiểu. Cái này có gì đáng cười? "Chỉ là tình cờ đi ra ngoài, thuận miệng nói chuyện vài câu thôi." "Anh Cố, đến em mà anh cũng giấu diếm sao?" Tống Thi cuối cùng cũng mất khống chế, nhất thời quên mất che giấu cảm xúc, chỉ vào mặt Trì Anh hỏi thằng: "Cô ta ở đây bao lâu rồi?" Cố Trì cau mày, giọng điệu kì quái hỏi lại: "Cái này thì có liên quan gì với cô ấy?" Những chuyện liên quan đến Trương Bân trước đây Trì Anh nói với anh, trước khi đưa ra được kết luận, anh không nghĩ tới việc sẽ nói cho người khác. Một khi làm dấy lên lòng nghi ngờ, muốn khôi phục lại mối quan hệ không phải chuyện dễ dàng. Cũng chính vì nguyên nhân này, anh mới không nói cho Tống Thi biết tình hình thực tế. "Thu dọn đồ đạc trước đi, khi nào có cơ hội tôi sẽ nói chi tiết với mọi người." Tống Thi cố nén ghen ghét trong lòng, miễn cưỡng cười méo mó một cái, đành phải từ bỏ. ... Trên đường, Cố Trì cảm thấy tình huống hiện giờ có chút không bình thường. Hôm nay trên đường gặp phải rất nhiều zombie, mà dường như bọn chúng đều đang lao về về phía bọn họ Bầy zombie tiến hành công kích tập thể có mục tiêu, đây là điều này trước nay chưa từng xảy ra. Không, còn có một lần khác, là tại căn cứ thực nghiệm số 36. Lâm Huân và mấy người ở phía trước có chút mệt mỏi vì phải ứng phó với đám zombie, đúng lúc sắp không trụ được nữa thì nghe thấy giọng nói của Cố Trì từ thiết bị liên lạc truyền đến. "Hoán đổi vị trí, mọi người lùi lại phía sau đi." Mục Vũ dùng hết chút dị năng cuối cùng giải quyết hết lũ zombie ùa lên chắn phía trước xe, Lâm Huân lập tức giảm tốc độ, chờ Lục Vân Phi lái xe vượt qua. Sau khi hoán đổi vị trí lùi về sau, tình hình quả nhiên chuyển biến tốt lên rất nhiều. Có Cố Trì ở phía trước, bầy zombie căn bản không có cơ hội tới gần, vừa có ý định nhào lên đã bị một lưỡi thương băng đâm xuyên qua đầu. Lâm Huân không khỏi cảm thán. Còn may ở đây có một dị năng giả cấp bảy Cố Trì, bằng không lần này bọn hắn thực sự sẽ bị vây quét bởi đám zombie do cạn kiệt dị năng. Nhưng Cố Trì thật ra cũng không dễ dàng chống đỡ như bọn họ tưởng tượng. Dù anh có dị năng cấp bảy, nhưng một bầy zombie quy mô lớn như vậy, tiếp tục tiêu hao thêm mấy giờ nữa có khả năng không chịu đựng nổi. "Vân Phi, tìm đường tới thành phố gần nhất." "A? Chúng ta không đi đường tắt về tổng bộ sao?" Cố Trì không thể để tâm chuyện khác quá nhiều, không quay đầu lại đáp: "Tìm chỗ lánh nạn trước đã, chuyện này quá không bình thường." Lục Vân Phi nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại. "Rõ." * Lục Vân Phi nhìn xuống từ cửa sổ tầng cao nhất, bị một đám zombie lúc nhúc chen chúc ở dưới làm cho buồn nôn đến tê cả da đầu. Anh ta thấy vô cùng vui mừng vì đã nghe theo phán đoán của Cố Trì, bọn hắn đã bị đám zombie kia vây công suốt ròng rã bốn giờ đồng hồ. Cũng may anh ta kịp thời thay đổi lộ trình và tìm ra nơi trú ẩn trước khi mọi người hao hết dị năng. "Đội trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Trì lắc đầu. Mục Vũ nghĩ mà sợ nói: "Thật quá đáng sợ, tôi sống cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy qua nhiều zombie như thế. Theo lý mà nói, không nên có nhiều zombie như vậy tụ tập trên đường. Nhưng mọi người nhìn tình huống vừa rồi, giống như bọn chúng biết trước hành trình của chúng ta, cố tình chủ động chặn đường..." "Cố Trì?" Trì Anh thăm dò, nhỏ giọng gọi anh một tiếng. Cố Trì nghiêng người nhìn về phía cô. Trì Anh vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu anh lại gần. Cô thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy... Hẳn là Trương Bân làm." Cố Trì nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng cũng không lộ ra chút cảm xúc ngạc nhiên nào. Một lát sau, anh mới hỏi: "Dựa vào đâu mà cô nói vậy?" Trì Anh mím môi, đáp: "Tôi nhớ trước đó tại thời điểm trong phòng thí nghiệm, anh không phải đã nghiệm chứng lý luận của giáo sư Vu hay gì đó..." "Đúng vậy. Giáo sư Vu từng nói, nội bộ đám zombie đang tiến hóa không ngừng, chúng sẽ chọn kẻ có sức mạnh và trí tuệ cao nhất để trở thành thủ lĩnh. Còn những con zombie cấp thấp hơn, toàn bộ sẽ nghe theo lời chỉ huy của thủ lĩnh. Trước đó tại căn cứ thực nghiệm số 36, đám zombie chúng ta gặp phải hẳn là bị thủ lĩnh của chúng chỉ huy mà tới... Mọi người đã giết hết tất cả zombie cấp thấp trong căn cứ thực nghiệm." Trì Anh nhìn anh. "Vậy... thủ lĩnh đâu?"