Chắc chắn anh ấy nghĩ mình sắp biến dị. Liệu có phải anh ấy muốn ... hủy thi diệt tích?
Biết được cô đang lo lắng điều gì, Cố Trì kìm nén cơn giận, tức giận nói.
"Trở về."
Trong tòa nhà văn phòng bỏ hoang , mọi người đang nôn nóng chờ đợi nhóm Cố Trì trở về, cho đến khi có tiếng tay nắm cửa xoay lọc cọc vang lên.
"Anh Cố đã về rồi à?"
Tống Thi là người đầu liền đứng dậy.
Những người còn lại cuối cùng cũng yên tâm, nhìn vào cánh cửa vừa mở ra.
Rầm!
Người đầu tiên bước vào không phải Cố Trì mà là một thứ gì đó trông giống con người bị đá một cách thô bạo. Thân hình có hình dáng giống con người, nhưng từ đầu đến chân phủ đầy máu đỏ sẫm, cùng với một ít chất nhầy không xác định.
Lục Vân Phi nheo mắt lại, theo bản năng đứng dậy, bày ra tư thế chiến đấu. Anh ta nhìn chằm chằm vào vật thể lạ trong vài giây, nhưng không thể biết nó là gì .
"Trương Bân!" Lâm giáo sư có vẻ như đã nhìn ra người này là ai, ông ấy run rẩy kêu lên.
Cố Trì lúc này cũng bước vào cửa, phía sau còn kéo theo Trì Anh.
"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy anh, Lục Vân Phi mới yên tâm.
Cố Trì giải thích toàn bộ câu chuyện cho họ.
Nghe xong họ liền hít sâu một hơi.
"Trương Bân thế mà lại là thủ lĩnh của đám zombie? Mẹ kiếp, bảo sao hôm nay zombie lại kích động như vậy! May mà đội trưởng, sớm phát hiện ra, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn."
Cố Trì mím môi: "Không phải tôi."
Anh khẽ kéo dây xích trong tay, lộ ra Trì Anh đang đứng phía sau.
Lục Vân Phi bối rối hỏi: "Cái gì không phải là anh ? Mà tại sao cô ấy lại bị trói?"
Anh ta chợt nhận ra điều gì đó và sải bước về phía sau Trì Anh.
Nhìn vết thương trên cánh tay cô, lòng anh ta như thắt lại.
"Đội trưởng ..."
Mục Vũ cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, cô ấy nhìn chằm chằm Trì Anh vài giây, không thể tin nổi nói: "Cố đội trưởng, cô ấy bị nhiễm virus tang thi à?"
Cố Trì rũ mắt xuống .
"Xin lỗi, do tôi sơ suất ..."
"Sơ suất? Việc này chỉ mỗi hai từ sơ suất là có thể cho qua sao!?" Đôi mắt của Lục Vân Phi đỏ ngàu.
"Anh Lục, anh đang nói gì vậy?" Tống Thi cau mày,"Anh Cố bình thường luôn cẩn thận, cho dù sơ suất cũng không có khả năng khiến Trì Anh bị lây nhiễm."
Sự tức giận vừa rồi của Lục Vân Phi cũng dịu đi một chút. Nhận ra mình đã nói chuyện bốc đồng, anh ta lăn lộn hầu kết, bình tĩnh lại và nói: "Tôi xin lỗi đội trưởng, tôi đã quá xúc động."
Tống Thi liếc nhìn Trì Anh, bình tĩnh nói tiếp: "Không phải tôi không tốt, nhưng khách quan mà nói, với các kiểu hành vi trước kia của Trì Anh lúc trước, nếu không được mọi người bảo vệ thì chuyện hôm nay sớm muộn cũng sẽ xảy ra."
"..."
Lục Vân Phi cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm ra được là sai ở chỗ nào.
Cô gái này quả thực nhiều lúc có chút kỳ quái, thậm chí có lúc anh ta còn cảm thấy cô tự dâng mình vào miệng zombie...
"Tôi cảm thấy ..." Mục Vũ túm tóc, lúng túng nói với Tống Thi: "Nói là bảo vệ cô ấy, nhưng thực ra tôi cảm thấy chúng ta chẳng làm gì cả."
Lời nói của mình bị bác bỏ, sắc mặt Tống Thi không được tốt cho lắm.
"Chúng ta đã dẫn cô ấy theo lâu như vậy rồi. Vật tư, thực phẩm... những thứ này không phải ai cũng liều mạng mới có được sao?"
[Đệt]
Nghe được âm thanh của hệ thống, Trì Anh dường đã phát hiện ra một thế giới mới, nói đùa: Cậu cũng biết chửi thề à?
[Cô ta quá đáng quá rồi! Lúc ngài đi theo bọn họ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng đẽo gọt Thánh giá, thì cũng đâu gây ra rắc rối gì? Nếu như lần này ký chủ không phát hiện ra Trương Bân có vấn đề, có lẽ bọn họ đã bị zombie giết chết rồi!]
Trì Anh thì lại không cảm thấy gì .
Cố Trì dùng đầu ngón tay kẹp chặt sợi dây xích, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Từ khóe mắt, anh liếc nhìn Trì Anh, vẻ mặt cô không thay đổi, dường như không quan tâm mình đang bị đối xử tệ bạc thế nào .
[Giá trị Thánh Mẫu + 1. ]
Mắt Trì Anh sáng lên .
Gì?
Người tốt nào lại vô duyên vô cớ tặng giá trị Thánh mẫu cho cô vậy ta ?
"Trì Anh là người đầu tiên nhận ra hành vi kỳ lạ của Trương Bân lần này." Cố Trì nâng mắt: " Cô ấy nói với tôi Trương Bân có thể là thủ lĩnh của đám zombie. Tôi sợ rút giây động rừng nên tôi yêu cầu cô ấy giữ bí mật."
Lâm Huân đứng bên cạnh cũng sửng sốt nói: "Thảo nào đội trưởng lại dẫn theo cô ấy."
Cố Trì nhìn mọi người nói: "Lý do cô ấy bị thương là để bảo vệ tôi. Nếu nói cô ấy tự tiện hành động thì cũng do tôi gạt mọi người."
Trì Anh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cố Trì.
Tại sao anh lại nói như vậy? Rõ ràng là cô ấy không hiểu rõ tình hình rồi biến khéo thành vụng. Anh căn bản không cần phải nói đỡ cho cô.
Nhưng ...
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặc biệt là vẻ mặt méo mó vì xấu hổ của Tống Thi, cô lặng lẽ đứng thẳng lưng.
Không biết tại sao ... cô lại cảm thấy có chút sảng khoái.