[Thì, thì ra là thế. Ký chủ, ngài làm tôi sợ muốn chết. ]
Khi đang nói chuyện với hệ thống, Trì Anh đã lén lút dùng dị năng hệ thủy để hạn chế động tác đâm vào cánh tay Cố Trì của Trương Bân.
Cho dù chúng chỉ là zombie, nhưng cơ thể của chúng hầu như được cấu tạo từ nước nên việc khống chế lượng nước trong cơ thể chúng vô cùng dễ dàng, chưa nói đến việc có thể làm chậm chuyển động của chúng hay còn có thể giết người một cách vô hình .
Tuy là vậy, nhưng loại năng lực này cần phải kiểm soát dị năng hệ thủy một cách chính xác. Ngay cả đối với người có dị năng cấp 7 như Cố Trì, về căn bản cũng không có khả năng thực hiện được điều này.
Nếu không khó khăn như vậy thì chẳng phải chỉ cần một dị năng hệ thủy đã có thể khiến máu chảy ngược lại và có thể tiêu diệt được số zombie kia chỉ trong vài phút sao?
"... Trì Anh?"
Trì Anh quay đầu lại nhìn về phía Cố Trì vừa mới lên tiếng.
Cố Trì nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay của cô, cả người như bất động, lại đồng tử hơi co rút, hơi thở cũng như đã ngừng lại.
Cố Trì hình như vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, trên mặt hiện lên nét bối rối mà Trì Anh chưa từng gặp qua.
Ngay lúc này, Trì Anh phát hiện trán Trương Bân đã bị một lưỡi dao băng sắc bén xỏ xuyên qua.
Cô ngẩn ra, ngay lập tức nhận ra rằng việc mình đưa tay ngăn cản Trương Bân là không cần thiết.
Cố Trì có vẻ như đã có chuẩn bị từ trước, vừa rồi để lộ tấm lưng là để Trương Bân buông lỏng cảnh giác, lộ ra điểm yếu của mình.
Bỗng nhiên một cảm giác ngại ngùng bao trùm lấy cô.
-Ôi trời, hình như cô đã làm điều thừa rồi
[Ký chủ, chắc hẳn anh ta nghĩ ngài bị lây nhiễm rồi. Cố Trì không giống tôi với ngài, biết ngài sẽ không bị lây nhiễm virus. Anh ta trước giờ luôn coi trọng đồng đội. ]
Trì Anh: Vậy bây giờ phải làm sao đây.
Cô chợt nhận ra hành động của mình lỗ mãng đến nhường nào.
Cô ủ rũ, không giữ được vẻ thanh thản thường ngày, khuôn mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.
Nhưng lúc này nói cái gì cũng chỉ vô ích. Chẳng lẽ cô có thể nói cho Cố Trì biết "Không cần lo lắng, tôi sẽ không bị lây nhiễm đâu" à?
"Cái đó..."
Mà Cố Trì khi nghe thấy giọng của cô cất lên liền lấy lại tinh thần.
Anh lấy ra một chiếc còng tay từ trong túi áo, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã khôi phục nét bình tĩnh, anh nhìn Trì Anh nói: " Đưa hai tay ra sau lưng."
"Hả? Ừm ừm."
Trì Anh ngoan ngoãn làm theo, đôi tay vòng ra phía sau, đặt song song phía sau lưng. Cố Trì đi vòng ra phía sau cô, đưa tay ra, một tay giữ lấy hai cổ tay của cô. Tay còn lại giữ còng tay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hệ thống vốn lo lắng cho Cố Trì lại trở nên không vui.
Nó tức giận nói: [Anh ta mang tiếng là kẻ phản diện quả thực không phải tự nhiên mà có! Thật vô tâm. Cho dù ký chủ có làm điều thừa thì cũng đã chắn thương cho anh ta, anh ta cứ vậy mà còng tay ngài à?]
Trì Anh cảm thấy Cố Trì thật sự bị mắng oan, cô thấp giọng tranh luận với hệ thống: Nhưng anh ấy không biết tôi miễn nhiễm với virus zombie mà... Anh ấy là một quan chỉ huy, đối mặt với một người có nguy cơ bị nhiễm bệnh. Với một người lúc nào cũng có thể biến dị như ta, trói lại cũng không quá đáng lắm.
Cô còn phân tích: "Nếu Cố Trì là kiểu người thiếu quyết đoán, không làm gì cả mà bắt tôi về, rồi tự nhiên tôi nổi cơn biến dị, làm tổn thương các thành viên khác trong đội, chẳng phải sẽ gây tổn thất lớn hơn sao?
[ ... ]
Hệ thống không hiểu sao lại bị lời nói của cô làm cho lung lay. Nó ai oán nói: [Sao trước kia tôi chưa từng khen khả năng làm việc của ký chủ nhỉ?].
Giọng nói của hệ thống mang theo cảm xúc như đang nghiến răng nghiến lợi: [Cô thực sự có tài năng để trở thành Thánh mẫu đó. ]
Trì Anh không hiểu lời nói mỉa mai của nó, chỉ cảm thấy giọng điệu của nó hơi kỳ quái.
Cô do dự đáp lại: C... cảm ơn
[... ]
Tức chết nó rồi!
Trong khi họ đang nói chuyện, Cố Trì đã còng tay xong xuôi .
Trì Anh chỉ cảm thấy động tác của anh không còn thuần thục như trước. Còng tay cọ xát vào cổ tay cô nhiều lần mới đeo vào được .
"Này ... Thực sự xin lỗi." Cô cẩn thận nhìn Cố Trì: "Tôi không biết anh đang thử nó."
Cố Trì khựng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn Trì Anh bằng ánh mắt có chút đáng sợ.
Anh hít một hơi thật sâu, nói: "Cô có thể sẽ chết đấy."
"..." Thì?
" Cô còn có tâm trạng xin lỗi tôi à?"
Mạch não của cô kỳ cục thế nào thì anh đã biết từ lâu. Nhưng vào lúc này, khi mạng sống của cô gần như đã không còn nữa, vậy mà cô vẫn quan tâm đến mấy thứ lông gà vỏ tỏi này?
Trì Anh cuối cùng cũng hiểu ý của anh. Cô do dự một chút, nhưng quyết định giải thích với Cố Trì: "Thực ra, anh không cần lo lắng cho tôi. Tôi sẽ không biến dị, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi. Lục Vân Phi đã từng nói rồi đó, tôi rất may mắn!"
Cố Trì nghiêm mặt, sắp bị sự ngây thơ của cô làm cho tức chết.
"Cô có biết khả năng bị zombie gây thương tích mà không biến dị là bao nhiêu không? Tỷ lệ chưa được 1/10000."
Điều này đã được ghi trong dữ liệu mà hệ thống truyền tới Trì Anh.
Trên thực tế, không phải tất cả những người có dị năng đều thức tỉnh một cách tự nhiên. Có một phần nhỏ người không thức tỉnh được dị năng của mình khi bắt đầu mạt thế, tuy nhiên, sau khi vô tình bị zombie cắn, họ không những không biến đổi thành zombie mà còn có được dị năng.
Tuy nhiên, loại người này rất hiếm, xác suất chưa đến 1/10000. họ đều là những người may mắn khiến người khác ghen tị .
Trì Anh chỉ đành im lặng .
Có vẻ như cô ỉ phải đợi hai ngày nữa để anh tin lời cô.
Khi "thủ lĩnh" chết, lũ zombie gần đó mất đi trật tự và lang thang khắp nơi như những con ruồi mất đầu .
Cố Trì một tay nắm sợi xích còng tay Trì Anh, một tay nắm cổ áo sau lưng của " thủ lĩnh " , nâng toàn bộ cơ thể Trương Bân lên.
" Chúng ta đi đâu vậy?" Trì Anh lo lắng hỏi.