Đêm đó, khách sạn.
Hệ thống vẫn lo lắng trùng trùng: "Ký chủ, Cố Ngôn Đình ở trong thế giới tiểu thuyết có thể nói là một tay che trời, chúng ta hiện tại cứng đối cứng với anh ta, có thể quá vội vàng hay không?"
Lê Khinh Nhan bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Dù sao anh ta cũng không định buông tha cho tôi." Cô nói,"Đã như vậy, cần gì phải sợ đông sợ tây."
Nguyên nữ chủ cũng không phải chưa từng chịu thua. Đối mặt Cố Ngôn Đình gây khó dễ, cô ấy không phải tự mình chịu thua, cũng là bị ép chịu thua.
Nhưng kết quả thì sao?
Vẫn bị ngược thân ngược tâm như cũ, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Cho nên Lê Khinh Nhan cũng không có ý định đả thảo kinh xà với Cố Ngôn Đình. Đối phương có chiêu gì, cô tiếp là được.
Sau khi tắt sớm phát sóng trực tiếp, Lê Khinh Nhan lập tức vùi đầu vào gối mềm trên giường lớn, chuẩn bị mở xem tiểu thuyết nguyên văn, nhìn xem ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
Mà cũng đúng lúc này, một tin nhắn mới bắn ra.
[Tiểu Chu: Lê tiểu thư, nếu điều kiện cho phép, cô có thể liên lạc với khách quý khác, bảo họ ngày mai tiện thể đưa cô đi một đoạn. ]
"Là trợ lý Chu?" Lê Khinh Nhan hơi sửng sốt.
Trợ lý Chu, thuộc hạ vạn năng của Cố Ngôn Đình, nơi nào cần thì chạy đi nơi đó.
Trong nguyên tiểu thuyết, trợ lý Chu đối với cảnh ngộ của nguyên chủ cũng có chút đồng tình, thỉnh thoảng sẽ âm thầm tiếp tế một chút.
Chỉ là lần này, lời này của anh không đầu không đuôi, Lê Khinh Nhan nhất thời cũng đoán không ra nguyên do.
Suy nghĩ một chút, Lê Khinh Nhan gửi tin hỏi: "Trợ lý Chu nghe được tin gì?"
Đối phương đại khái là không muốn nói đến nguyên do, Lê Khinh Nhan đợi một hồi lâu, cũng không đợi được câu trả lời thuyết phục.
"Cố Ngôn Đình quả nhiên muốn ra tay?"
Lê Khinh Nhan lâm vào trầm tư.
Nếu như Cố Ngôn Đình muốn nhằm vào cô làm ra hành động gì, trợ lý Chu âm thầm nhắc nhở cũng sẽ không khó lý giải.
Suy nghĩ một chút, Lê Khinh Nhan mở tiểu thuyết nguyên văn ra, định xem tình huống cụ thể.
Chương 337: Tổng giám đốc, thiếu phu nhân té xỉu!
Lê Khinh Nhan: "..."
Tiêu đề chương này vô cùng ngắn gọn, nhưng khái quát chính xác nội dung vở kịch.
Cô cự tuyệt cho mượn vật tư, hành động này hoàn toàn chọc giận Cố Ngôn Đình. Hơn nữa lúc trước cô tự tiện thoát khỏi biệt thự, Cố Ngôn Đình quyết định hành động với cô.
Dùng lời của tiểu thuyết gốc mà nói, đó chính là— "Cho con vật cưng không nghe lời này một chút giáo huấn."
Sau khi Cố Ngôn Đình ra lệnh một tiếng, bảy tám chiếc xe sang trọng dừng ở cửa khách sạn, đưa đón anh ta cùng Hà Dao Chi đi tới núi tuyết, cảnh tượng hoành tráng vô cùng.
Mà hệ thống tín dụng của nữ chính lại bị đóng băng, cô không thể đón xe, thuê xe, thậm chí ngay cả phương tiện giao thông công cộng cũng không thể ngồi.
Cùng đường, nữ chính chỉ có thể đi bộ đến núi tuyết.
Hôm nay trời đông giá rét, đường xá gập ghềnh nhấp nhô.
Đáng thương cho nữ chính ở trong gió lạnh run lẩy bẩy, một mình bước trên con đường đi tới núi tuyết.
Đây là Cố tổng trừng phạt cô.
Trong đầu cô quanh quẩn câu nói xuyên tim này, nhịn không được cả người run rẩy, lã chã rơi lệ.
Bởi vì trời vừa đổ mưa, đường xá lầy lội gập ghềnh. Cô té ngã lại bò dậy, dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cuộc té xỉu ở ven đường.
Nhìn đoạn văn này, Lê Khinh Nhan lâm vào trầm mặc.
Nội dung vở kịch này cũng rất thái quá.
Nhân viên công tác đi theo nữ chính đâu? Công tác an ninh của tổ chương trình đâu? Tiểu thuyết này thật sự là nửa điểm cũng không đề cập tới.