Cố Ngôn Đình hít sâu một hơi, vừa muốn há miệng nói chuyện, bác tài ngồi ở buồng lái máy kéo đã nhịn không được.
"Này, hai vị, rốt cuộc hai người có đi hay không?"
Chú tài xế nói xong, vỗ vỗ máy kéo của mình, phát ra hai tiếng loảng xoảng loảng xoảng giòn vang.
"Không phải tôi cố tình tâng bốc, chất lượng máy kéo của tôi là tốt nhất cả thôn, mặc kệ đường nát cỡ nào cũng có thể lái. Hai người ngồi xe của tôi, tuyệt đối không thành vấn đề."
Nói đến đây, tài xế tựa hồ nhớ tới cái gì, chỉ chỉ đồ vật đặt ở ghế sau.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của ông, lập tức phát hiện trên chỗ ngồi tróc sơn, vậy mà bày biện bánh ngọt tinh xảo.
Những buổi trà chiều đắt tiền này vốn nên xuất hiện trong vườn hoa biệt thự, đặt trên đĩa tinh xảo, tao nhã lại lãng mạn.
Nhưng mà hiện tại, chúng lại đặt ở ghế sau của máy kéo đã tróc sơn. Sự tương phản rõ ràng như thế, mang theo cảm giác hài hước khác lạ.
"Điểm tâm và nước trà hai người cần đã chuẩn bị xong", Tài xế nói,"Lát nữa ăn trên đường, lót dạ."
Cố Ngôn Đình: "..."
Hà Dao Chi: "..."
Thứ này dùng để lót dạ sao?
Sự bình tĩnh của hai người hơn hai mươi năm qua, tại giờ khắc này cũng sắp giữ không nổi.
"Khụ—" Tả Yên Nhiên nhịn cười cực khổ, không khỏi ho một tiếng. Bởi vì cố gắng đè nén ý cười, mặt cô ấy nghẹn đến hơi đỏ.
Lê Khinh Nhan nhìn cô ấy nhịn cực khổ, nói: "Không có sao đâu, thật sự nhịn không được vậy thì cười đi."
Tả Yên Nhiên ngượng ngùng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Xe tới đón Cố tổng đã đến, vậy chúng tôi cũng xuất phát. Lê Khinh Nhan, bên cô có hẹn tài xế không?"
Đường đến núi tuyết cũng không dễ đi. Nếu là ô tô bình thường, chất lượng không đạt yêu cầu sẽ rất dễ tắt máy trên đường.
"Hay là cô trực tiếp ngồi xe việt dã của chúng tôi đi? Cùng tới núi tuyết." Cô ấy nói.
Nghe Tả Yên Nhiên mời, Đỗ Trạch Duy không khỏi khẽ nhíu mày.
Bây giờ Lê Khinh Nhan đang trong trạng thái bị toàn mạng tẩy chay, lại đắc tội với Cố tổng, quá gần gũi với Lê Khinh Nhan cũng không có lợi.
Vì vậy còn chưa đợi Lê Khinh Nhan mở miệng, Đỗ Trạch Duy đã nhìn Tả Yên Nhiên, nói trước: "Lúc trước Lê Khinh Nhan cự tuyệt Hà Dao Chi, chắc hẳn đã sớm hẹn xe rồi? Có lẽ không cần chúng ta phí tâm."
Tả Yên Nhiên có chút chần chờ, nhưng thấy Lê Khinh Nhan cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức không nói thêm gì nữa.
Chỉ là, cô ấy vẫn cảm thấy bất mãn với thái độ của Đỗ Trạch Duy, nhịn không được thấp giọng nói: "Đỗ Trạch Duy, anh có ý gì?"
Đỗ Trạch Duy quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện lực chú ý của mọi người đều ở trên người máy kéo, không có ai chú ý bọn họ.
Lúc này cậu ta mới hạ giọng cảnh cáo: "Tôi biết cô không quen nhìn Hà Dao Chi, nhưng cũng đừng vì thế mà thân thiết với Lê Khinh Nhan."
Tả Yên Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt: "Loại chuyện này anh cũng muốn quản?"
Trong khoảng thời gian này ở chung, cô ấy phát hiện Lê Khinh Nhan cũng không có không chịu nổi như lời đồn trên mạng, cũng hoàn toàn không có ý dây dưa với Cố Ngôn Đình.
Ngược lại Hà Dao Chi mới là người thường xuyên tiến lên, dẫn dắt fan hạ thấp đối phương.
Nhất là ngày hôm qua, Lê Khinh Nhan quyết đoán cự tuyệt chia vật tư cho Hà Dao Chi, hành vi này càng làm cho Tả Yên Nhiên có thêm vài phần hảo cảm.
"Nhà cô ấy ban đầu mở công ty giải trí.",
Đỗ Trạch Duy mịt mờ nhắc nhở,"Sau đó bởi vì biến cố nào đó, công ty phá sản, toàn bộ nghệ sĩ trốn đi."