Chương 28

Nữ Chủ Trong Truyện Ngược Văn Quá Mức Sa Điêu

Tuyết Linh 03-03-2025 08:40:45

[Cười chết đi được, Lê Khinh Nhan lại còn khinh thường xe sang trọng của Cố tổng? Mặt mũi ở đâu ra. ] [Cho nên lúc này Lê Khinh Nhan định đi xe gì? Xe ba bánh hay xe đạp. ] [Chuyến xe này, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm tệ. Lê Khinh Nhan cự tuyệt như vậy, đúng là không biết tốt xấu. ] Mà cũng đúng lúc này, bên ngoài khách sạn truyền đến một trận động tĩnh kỳ quái, tựa hồ là tạp âm do động cơ tạo thành. "Lại nói, mọi người có nghe thấy động tĩnh bên ngoài không?" Tả Yên Nhiên nhịn không được ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đạo diễn vốn còn đang giảng giải chi tiết, lúc này cũng ngừng nói chuyện. Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, giống như là công trường đang thi công, có tiếng động cơ máy móc thi công. Cái này chính xác có chút khác thường. Phải biết rằng, đây chính là một khách sạn năm sao, bốn phía non xanh nước biếc, hoàn cảnh hợp lòng người, cũng không tồn tại bất kỳ công trường nào. "Đây là chuyện gì xảy ra..." Đạo diễn nhíu mày, định tìm người đến xem xét tình huống. Còn không đợi ông phân phó, cũng đã có người chạy tới trước một bước. "Đạo diễn! Cái này... Bên ngoài có..." Nhân viên công tác một đường chạy hồng hộc đến đại sảnh, trong mắt mang theo cảm xúc hoài nghi nhân sinh. Cậu đi tới trước mặt mọi người thì dừng lại, liên tiếp thở hổn hển vài hơi. Đạo diễn nhíu mày: "Từ từ nói, bên ngoài làm sao vậy?" Nhân viên công tác liếc Cố Ngôn Đình một cái, sau đó chần chờ nói: "Đoàn xe của Cố tổng tới rồi..." Thì ra là đoàn xe của Cố tổng, vậy thì khó trách. Chỉ là không nghĩ tới, động tĩnh này lại lớn như vậy. Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại bất mãn nói: "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên?" Vẻ mặt của nhân viên công tác đau khổ: "Chủ yếu là bởi vì, bãi đỗ xe khu A của khách sạn không đỗ được nhiều xe như vậy. "Không đỗ được?" Đạo diễn sửng sốt. Cố Ngôn Đình nghe vậy cũng khẽ nhíu mày. Anh ta gọi tới tổng cộng cũng chỉ có bảy tám chiếc xe mà thôi, số lượng cũng không tính là đặc biệt nhiều. Bãi đỗ xe của khách sạn cũng không đến mức nhỏ vậy chứ, ngay cả mấy chiếc xe như vậy cũng không dừng được chứ? Cũng không biết tại sao, vào giờ khắc này, trong lòng anh ta mơ hồ dâng lên một loại cảm giác bất an. [Tình huống gì vậy, xe sang của Cố tổng nhiều đến mức bãi đỗ xe không chứa nổi?] [Mạnh như vậy sao, nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của tôi. ] [Cảnh tượng này thật hoành tráng, các anh em, e rằng chúng ta phải chứng kiến lịch sử. ] Trong lòng Hà Dao Chi cũng có chút bất an, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Đình. Sau khi nhìn thấy sắc mặt Cố Ngôn Đình cũng không tốt lắm, tâm tình của cô ta hoàn toàn trầm xuống. "Không... Không thể nào?" Chẳng lẽ an bài của Cố Ngôn Đình lại xảy ra sai lầm? Đỗ Trạch Duy ở một bên còn không nhận ra điều khác thường, cười khen tặng: "Không hổ là Cố tổng, xe sang nhiều đến bãi đỗ xe cũng không đỗ được." Cố Ngôn Đình: "..." Lê Khinh Nhan: "..." Tốt lắm, vị phú nhị đại khờ khạo này thành công nhảy nhót trong bãi mìn của Cố tổng. "Chi bằng ra ngoài xem thử?" Lê Khinh Nhan mở miệng đề nghị. Những người khác cũng đều cảm thấy tò mò, vì thế nhao nhao đứng dậy, tính toán đi ra ngoài nhìn cho rõ ràng. Cố Ngôn Đình trầm mặt, cũng trực tiếp đứng dậy, dẫn đầu đi ở phía trước. Hà Dao Chi thấp thỏm bất an đi theo phía sau. Theo cách nói của Cố tổng, anh sẽ để đoàn xe xa hoa nhất đón cô ta tới núi tuyết, bọn họ còn có thể uống rượu, ăn điểm tâm trên xe sang trọng, coi như một hình thức nghỉ ngơi lãng mạn.