Chương 29

Nữ Chủ Trong Truyện Ngược Văn Quá Mức Sa Điêu

Tuyết Linh 03-03-2025 08:40:45

Nhưng tình huống hiện tại có chút không thích hợp, cũng không biết đoàn xe này có phải xảy ra vấn đề ở chỗ nào hay không. Chẳng lẽ cuối cùng tới không phải xe sang trọng, mà là xe con bình thường? Đoàn người rất nhanh đã đi tới cửa khách sạn. Cách rất xa, bọn họ có thể nghe được một trận động tĩnh "kẽo kẹt kẽo kẹt". Kim loại rỉ sét cọ xát trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe to con thong thả chạy trên đường, xẻng lắc lư theo tiết tấu của nó, rất có cảm giác chạy trên con đường lầy lội ở nông thôn. Máy kéo?! Hà Dao Chi sững sờ tại chỗ. Khoảng cách ngắn ngủi, máy kéo này lại mạnh mẽ chạy mất tới vài phút, giống như là ốc sên thong thả bò. Một người đàn ông đội mũ lao động ngồi trong buồng lái. Ông híp mắt nhìn sang bên này, sau đó một cánh tay khoát lên khung cửa sổ, thò nửa đầu ra ngoài: "Này, ai là Cố tiên sinh và Hà phu nhân? Lên đây đi." Nghe tiếng kêu gọi, trước mắt Hà Dao Chi rốt cuộc tối sầm, thiếu chút nữa đứng không vững. Không phải nói tới đón cô ta là cả một đoàn xe sao, tại sao lại là một chiếc máy kéo! "Đợi đã... đoàn xe?" Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Hà Dao Chi miễn cưỡng nhấc mắt lên, ngẩng cổ nhìn về phía sau. Sau đó cô ta lập tức phát hiện, sau lưng chiếc máy kéo ở trước mắt này, còn có mấy chiếc máy kéo khác đi theo giống nhau như đúc— Ước chừng có bảy chiếc. Phòng truyền hình trực tiếp tại một khắc máy kéo xuất hiện trước ống kính kia, lập tức hoàn toàn bùng nổ. Tất cả mọi người đều đang chờ mong một đoàn xe xa hoa, nhưng ai có thể nghĩ đến, đoàn xe máy kéo lại dùng phương thức chấn động như vậy trực tiếp lên sân khấu. [Tôi không nhìn lầm chứ, đó là máy kéo?!] [Những máy kéo này vẫn là màu bạc xám... Đây là tróc sơn sao. ] [Ha ha ha ha Cố Ngôn Đình là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị đúng không, sao tôi lại cảm thấy anh ta đến để diễn hài. ] [Theo lý nào đó mà nói, đây đúng là "đoàn xe xa hoa". Dù sao những chiếc máy kéo này của Cố tổng rất lớn, một cái bằng ba cái. ] [Cho nên nói Hà Dao Chi và Cố tổng muốn ngồi máy kéo đi núi tuyết?] [Chứng kiến lịch sử, các anh em, cái này đặt ở trong giới chương trình tình yêu đều là sự tồn tại tương đối chấn động. ] Cố Ngôn Đình trầm mặt bấm số điện thoại của trợ lý Chu. Trợ lý Chu đáng thương, vào cuối tuần lại bị đánh thức, sau đó lập tức nghe được tiếng chất vấn như muốn chặt đầu khiến anh vuốt mặt không kịp của ông chủ nhà mình. "Ngài nói cái gì" Trợ lý Chu cũng bối rối,"Sao lại là máy kéo?" Dù như thế nào anh cũng nghĩ không ra, mệnh lệnh này trong quá trình truyền đạt rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở khâu nào, mới có thể tạo thành tình huống thái quá như vậy. "Anh Cố, cái này..." Hà Dao Chi xách làn váy, thử đi lên máy kéo, lập tức phát hiện chỗ ngồi thật sự quá hẹp. Nơi này căn bản không có cách nào đặt chân, càng miễn bàn có thể tạo ra bầu không khí lãng mạn gì. Bụi đất dính trên xe làm bẩn quần áo, có thể tưởng tượng, chờ thời điểm máy kéo bắt đầu chạy, bão cát đủ để cho lớp trang điểm tinh xảo của cô ta uổng phí toàn bộ. Hà Dao Chi gần như không duy trì được biểu cảm trên mặt. Cô ta xin giúp đỡ nói: "Chúng ta ngồi những máy kéo này rời đi, hay là bảo trợ lý Chu nhanh chóng điều thêm một đoàn xe khác đến?" Đối với Hà Dao Chi mà nói, muốn cô ta ngồi máy kéo như vậy đi núi tuyết, quả thực còn khó chịu hơn so với giết cô ta.