Dương Lăng ngắt lời nói: - Một tiểu yêu tinh cũng quá đủ rồi, ta là sợ A Đức Ny học hư từ người.
Thành Khởi Vận oán hận trừng mắt một cái, làm bộ nhéo mạnh tay hắn.
Lúc này ngoài cửa vội có người la lên: - Dương đại nhân, lang trung tới rồi.
Thành Khởi Vận vừa nghe tiếng người mình an bài đến đây, lập tức mềm nhũn ngã trở về ngực Dương Lăng, sắc mặt dại ra, hai mắt mông lung, làm một bộ đang hấp hối.
Dương Lăng vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng một cái, sau đó cố hạ xuống khóe miệng, làm một tâm trạng cực kỳ bi thương, trầm giọng quát: - Tiến vào!
- Ngày mai thượng triều, hoàng thượng sẽ cùng tất cả bá quan thương nghị việc Dương Lăng đã đề ra, cái gì mà đường đường...
- Thủy sư giảng võ đường. Trương Văn Miện cười cười nhắc nhở, thuận tay đưa chén trà nâng lên, cung kính đưa cho Lưu Cẩn, sau đó hướng Trương Thải cười, rồi lui về ghế ngồi của mình.
Trương Thải hơn bốn mươi, dáng người cao lớn, mặt như quan ngọc, mày ngài sắc nét, anh tuấn khí khái, đúng là thời điểm mị lực nhất, thành thục nhất của nam nhân, hiện giờ ông ta đứng đầu lục bộ, chính là Lại bộ thượng thư, thần thái phi dương, khí độ bất phàm.
Lưu Cẩn rất thưởng thức ông ta, để đem ông ta đề bạt đến vị trị trọng yếu này, lão quả thực phải cứng mềm đủ kiểu, lại phải thỏa hiệp với đám người Lý Đông Dương, Tiêu Phương để cho một vài gã quan chức nha môn khác ra mặt, cuối cùng mới đề bạt Trương Thải lên tới vị trí Lại bộ thiên quan này. Trương Thải cũng vì vậy không còn là môn hạ của Lưu Cẩn. Mà trở thành khách quen của Lưu gia, tới cũng không cần người báo.
- Ân! Đúng đúng thế, chính là Thủy sư giảng võ đường. Ha hả, thực khó có được, bọn người kia cũng cùng tâm tư với gia, từ quan lại đến văn võ bá quan trong ngoài triều đều phản đối. Chẳng những Lý Đông Dương, Dương Đình cũng phản đối, ngay cả lão hồ ly dối trá Tiêu Phương kia cũng không chịu yên. Lưu Cẩn cười dài dùng nắp chén gẩy gẩy chén trà, đặt lên bàn rồi bĩu môi nói: - Chậc, cái tấu chương này người xem kỹ cho gia, phải kịch liệt chỉ trích Dương Lăng bồi dưỡng thân tín, chiếm đoạt quân quyền, ý đồ gây rối, làm tốt gia trọng dụng. Ha ha, ngày mai thực sự là ngày tốt nha.
Hai tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người đứng sau quạt quạt cho Lưu Cẩn, lão đã bỏ quan phục, đang một thân nhàn y, thư thả ngồi tại ỷ, thần thái cực kỳ thích ý.
- Lưu công, tấu chương đương nhiên phải lựa ý, nhưng mà theo đệ tử thấy. Lưu công không nên cùng các quan viên khác công kích, ngài còn phải biện hộ cho Dương Lăng nữa mới nên.
- Hử? Lưu Cẩn nâng mí mắt liếc Trương Văn Miện, ha hả nói: - Người có kiến giải gì, nói nghe thử?
Trong mắt Trương Thải lóe lên tia sáng kỳ dị, cũng nhìn chằm chằm Trương Văn Miện, muốn nghe thử đệ nhất mưu sỹ của Lưu Cẩn nói cái gì hay. Y mặc dù trung thành với Lưu Cẩn, hơn nữa còn vì lão đưa ra rất nhiều mưu sách, chủ ý, bất quá chỉ vì vài lần kiệt lực khuyên can những sai lầm của lão, cũng không phải dạng a dua nịnh hót tầm thường, nói đúng ra y chính là muốn lợi dụng quyền thế của Lưu Cẩn thực hiện tham vọng của mình.
Tỷ như Lưu Cẩn có một thói quen thực ngây thơ lại thực tàn ác: chính là lão thích điều tra sổ sách, thích phạt tiền.
Nếu người của lão thanh tra kho lúa lại phát hiện ra hao tổn, dù có không đáng gì lão cũng nhất định sẽ phạt tiền, phạt thật nặng. Hơn nữa không phải phạt khố định và khố lại (thợ và quan giữ kho) mà phạt vượt cấp đến tận trị châu cùng tri phủ.
Lão đã rất nhanh đắc tội một lượt với toàn đám quan viên trung cao cấp, thế mà lão lại còn làm không biết mệt. Trương Thải vì việc này khuyên can nhiều lần, thế nhưng do Lưu Cẩn xuất thân hàn vi (nghèo khó), tư tưởng vì vậy có đối lập với kẻ làm quan lớn.
Trước mắt vị Trương tú tài này, lại là không hợp ý, tuy rằng thực có tài học, nhưng tính tình nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi, cảnh ngộ không thuận. Đối oán hận với quan lại này. Trương Thải đã liên tiếp khuyên can, Lưu Cẩn chẳng những không tiếp thu còn trách mắng y một phen, cho nên tới gần đây Trương Thải nói năng chừng mực giữ kẽ hơn.
- Lưu công, Dương Lăng dẹp yên giặc Oa, bình ổn Đông hải, hàng phục Phật Lăng Cơ, mỗi việc này tính riêng cũng được coi là đại công, với tâm tính hoan hỷ của đương kim hoàng thượng. Lại một lòng tin tưởng Dương Lăng, hẳn là đã nêu gương, ngợi ca bốn phía, thậm chí còn thăng chức tấn lộc, nhưng ngài có thấy hoàng thượng có động tĩnh sao?
- Ân, cũng theo lời người, chúng ta là đang lo lắng hoàng thượng phong thưởng khắp nơi cho hắn, sớm đã chuẩn bị lí do ứng phó, nhưng có khả năng là vô dụng. Hay là hoàng thượng...bắt đầu nghi ngờ hắn? Lưu Cẩn nhướng mày mừng rỡ. Vội vàng truy vấn.
Trương Văn Miện ung dung cười, lập tức cảm thấy thái độ này không khỏi có vẻ bất kính. Vội vàng thu liễm sắc mặt, hắng giọng một tiếng rồi nói: - Lưu công, tâm kế đế vương với đạo quan trường có chỗ tương thông cũng liền có chỗ trái nghịch. Dù sao thiên hạ cũng là của hoàng thượng, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ngài ấy.
Thăng chức có thể là để chuẩn bị giết người, gièm pha cũng có thể để tạo thân tín. Đây là ân sủng bạc sao? Hoàn toàn tương phản, hoàng thượng càng ngày càng thêm trân trọng, tín nhiệm hắn, chính là không muốn hắn trở thành bia đạn của chúng nhân.
- Dương Lăng có công mà vô thưởng, hắn làm Tổng đốc lục tỉnh đã giải trừ vấn đề Malacca, mà chức vụ không đổi, quyền binh không biến, lại chưa từng công bố muốn đảm đương chức vụ Chủ quan giảng võ đường (chức hiệu trưởng), ngài nghĩ xem, đủ loại bá quan cùng buộc tội có hiệu quả sao? Hoàng thượng cũng chỉ cần một câu đố kị người tài, mưu hại ệ trung lương, làm mờ mắt thánh thượng ai còn dám nói thêm câu nữa?
Lưu Cẩn sửng sốt nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: - Chúng ta tối thiểu cũng hiểu hoàng thượng, hiện tại tuy đã trưởng thành một chút, cũng chưa luyện được tâm kế này, nhất định có chiêu nhân đứng sau (người giật dây, chỉ điểm), nhưng chúng ta tăng cường để mắt phía hoàng thượng, bọn người Đới Nghĩa, Tiêu Phương đều không có cơ hội, còn có người nào của Dương Lăng có thể ...?
Trương Thải liếc mắt nhìn Trương Văn Miện tán thưởng: "Tú tài này xác thực học tài cũng không kém, đáng tiếc nếu không phải là tiểu nhân một khi năm quyền binh tất sẽ quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thù riêng), nhất định sẽ trợ lực lớn cho Lưu công.
Y mỉm cười, tiếp lời nói: - Lưu công, trong ngoài cung ngài đều coi chừng, nhưng có một nơi một người ngài để ý không được...!
Lưu Cẩn khẩn trương nói: - Là ai? kẻ nào lớn mật dám cùng ta đối nghịch?
Trương Văn Miện sợ Trương Thải đoạt mất nổi trội của gã, vội vàng nói: - Hiện đang tại Uy Vũ hầu phủ Đường Nhất Tiên, Đường cô nương!
- A! là nàng! Lưu Cẩn bừng tỉnh đại ngộ: có thể làm cho Chính Đức hoàng đế nói gì nghe nấy, lại âm thầm ủng hộ Dương Lăng, hơn nữa không nhưng tự mình mưu hại trả thù, trừ bỏ vị hoàng quý phi Đường Nhất Tiên sắp được sắc phong kia còn ai?
Trương Văn Miện âm thầm cười nói: - Lưu công, ngài còn không nhìn ra sao? Hoàng thượng làm theo ý mình, chính là chủ nhân không sợ trời không sợ đất. Ngài ấy mang theo một nữ tử nhân gian cưỡi ngựa phóng qua ngọ môn, nơi chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu, tam giáp khoa cử mới được tiến nhập.
- Khi hoàng thượng cùng vị cô nương này đông du tây dạo (dạo chơi khắp nơi), nội cung luôn có ý khiển trách, lúc này việc động trời như thế, hoàng cung lại không hề có động tĩnh, ngay cả hoàng thái hậu và hoàng hậu cũng không dám trách cứ gì, ai nấy đều đã thấy được quyết tâm của hoàng thượng, ngài ấy chính là muốn thị uy khắp thiên hạ.
- Dương Lăng hiện giờ không ở trong thành, người của hắn cũng không cách nào trước mặt hoàng thượng đưa ra ý tứ gì, chính là vị cô nương này, tuy nói nàng thực nhu thuận, không có ý tham dự chính sự, nhưng chỉ là ngẫu nhiên bóng gió, thổi gió bên gối? Chỉ cần nàng nói, hoàng thượng liền đắn đo. Chỉ cần hoàng thượng cân nhắc, sẽ không thể có người thêu dệt thêm để hạ bệ Dương Lăng.
Lưu Cẩn nhíu mi, vuốt cằm suy nghĩ một hồi, buông bát trà nói: - Đừng cùng gia vòng vo, người có việc gì cứ nói thẳng đi, nếu gia không nên đi hướng này, thì còn tìm cớ buộc tội chi nữa?
- Ha ha!
Trương Văn Miện cười một chút mở ra phiến quạt, quạt quạt vài cái, mỉm cười nói:
- Trong triều cựu thần đều theo Hàn Văn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, lão gia hỏa này mềm cứng không ăn, mặc dù không theo phe Dương Lăng, nhưng cũng không thuận theo Lưu công. Có cơ hội liền ngáng chân ngài, thật đáng ngại. Chúng ta đấu với Dương Lăng, nhưng lại có thể đối phó Hàn Văn.
Lưu Cẩn lắc đầu nói:
- Nan giải a! Lão gia hỏa này hiện âm ngoan, làm gì cũng không chịu lưu lại nhược điểm, bám vào vị trí thượng thư không đi, lão cũng không làm gì sai trái, lại có hiền danh, ta cũng không có biện pháp.
- Hắc hắc hắc, biện pháp là do người nghĩ ra, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? (là người tránh sao được tội lỗi) Lưu công a, ngài đã quá khoan hồng.
Lưu Cẩn được khen đến mát mặt, nét mặt già nua cười lên không khác họa cúc, lão hé miệng nói: - Người có biện pháp?
Trương Văn Miện thu quạt lại, hướng thân mình tới gần dò xét:
- Lưu công, hoàng thượng chuẩn bị chín tháng tới nạp Đường quý phi, đồng thời còn muốn tu sửa bảo phòng, chút bạc này ngài không phải tính toán nắm giữ ra sao?
Lưu Cẩn nhất thời buông tay nói:
- Bằng không làm sao bây giờ? Cũng không thể nói hoàng thượng không thoải mái Ngài ấy không thoải mái ta có thể sao? Hộ bộ không còn bạc, kia chẳng phải đào ra từ nội khố của hoàng thượng sao?
- A!
Trương Văn Miện thu chiết phiến đạp vào lòng bàn tay. Mặt mày khởi sắc nói:
- Bạc ta đã định ra rồi, chính là khi hoàng thượng đại hôn, hộ bộ không đủ bạc cũng nghĩ sẽ không chi bạc ra, lời này ở trước mặt hoàng thượng nói như thế nào còn không phải do ngài?
Lưu Cẩn đôi mày nhảy dựng, trong mắt hiện lên tia âm trầm, ý cười, lão gật gật đầu nói: - Nói tiếp
Trương Văn Miện nói: - Hoàng thượng cũng là người, hơn nữa lại không tránh khỏi mặt mũi nam nhân, sự kiện này chắc chắn không thoải mái. Đệ tử đêm nay đem tấu chương chỉnh chu một chút, đem người chúng ta viết tấu đều rút ra, chỉ cần lưu lại phe phái Hàn Văn dâng tấu, Lưu công ở trước mặt hoàng thượng đang trong lòng đây căm phẫn nói vài câu tốt đẹp cho Dương Lăng. Đám Hàn Văn trong lòng hoàng thượng sẽ không phải bị thổi bay, đừng mơ ngóc đầu dậy.
- Ha ha ha... Lưu Cẩn như một con vịt bầu rú lên một trận cười quái dị, Trương Văn Miện thấy lão vui vẻ, tiếp tục khoa trương nói:
- Lưu công, cái này chính là đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu, Hàn Văn đả kích Dương Lăng, ta đứng sau đả kích lão, thượng triều ngày mai, không ngoài như vậy.
- Kế sách không tồi, đáng tiếc vẫn có điểm ngây thơ. Trương Thải trong lòng khinh thường cười ngắt lời nói:
- Hàn Văn trụ tại quan trường lâu năm , am hiểu sâu quan trường chi đạo , vừa rồi cũng đã cùng môn hạ xem qua tấu chương , đều là quan viên Ngự sử thai , Hàn lâm viện xung phong , Hàn Văn sẽ tuyệt không chính mình ra mặt , đứng đầu chỉ trích. Ngôn Quan vô tội , Hàn Văn không lộ diện , sẽ làm sao giờ?
- Này... Trương Văn Miện khổ tâm nghĩ ra biện pháp , lại bị Trương Thải một lời vạch ra yếu điểm không thực tế , không khỏi có chút thẹn quá hóa giận , người này lòng dạ hẹp hòi , rất khó chịu nổi có người bên ngoài chen vào đối mặt , Trương Thải là Lại bộ thượng thư , lại phong thái ngang nhiên nổi tiếng mỹ nam , nguyên bản đã khiến gã ghen ghét , lúc này lòng lại càng thêm chán ghét. Trương Thải đang ở đám tiểu nhân , lại không biết phòng bị , nào biết câu nói của mình đã đắc tội người ta. Gã hớp miếng trà , suy tư nói:
- Hàn Văn đã ăn đau vài lần , đã biết cẩn thận hơn , hiện tại dám lợi dụng việc này buộc tội Dương Lăng , là vì lão đã nắm được một sự kiện!
Trương Thải dừng một chút tiếp tục nói: - Khởi đầu là giảng võ đường . Lưu công phản đối , Lí Đông Dương , Dương Đình cũng phản đối , nhóm Văn Thần phản đối , ngay cả các phe hữu phái , nhóm các tướng lĩnh cũng kiệt lực phản đối , Hàn Văn chính là xem được điểm này , mới muốn mượn gió bẻ măng nếu có thất bại lão không thể nói gì hơn.
Hàn Văn không phải không nhìn ra hoàng thượng có ý giữ gìn Dương Lăng , chính là lão không đợi được thời cơ thích hợp hơn mà thôi , dù sao có không thành công cũng không làm lão tổn thất gì. Lão cũng không phải loại mãng phu , ngày mai thượng triều chắc chắn lão sẽ đợi yên xem xét. Nhìn thấy thời điểm nhấc lên gió bão lão hẳn nhiên mới ra mặt , cho nên ta không thể rút tấu chương muốn buộc tội ra được , cần là nhiều người phối hợp , cấp cho lão chút hy vọng...
Lưu Cẩn nghe thấu liền hắc hắc cười nói:
- Không cần phải nói , ta đều hiểu được phe phái Dương Lăng cũng không thật cam tâm tình nguyện với việc thiết lập võ đường , đương nhiên sẽ không ra mặt buộc tội , đám người Lí , Dương theo lão có thể. Chúng ta lại đang cùng Dương Lăng tranh quyền , Hàn Văn sẽ là hy vọng ta xung phong trước.
- Việc phất cờ hò reo , chúng ta trải qua quá nhiều năm , bẫy rập trong đó càng không nói , chờ khi lão tiến vào ta liền biến hóa nhanh như cắt khiến lão Hàn trong ngoài không còn hình người , hắc hắc hắc...bất quá...
Lão thân thiết nhìn Trương Thải tự nói: - Thượng chất a, như vậy là có thể lập đổ lão ta sao? ta nghĩ Lí Đông Dương , Dương Đình nhất định sẽ ra mặt bảo hộ lão.
Trương Thải mỉm cười nói: - Văn Miện này đế hôn mà không bạc , khiến trung thần hai bên cùng công kích , chính là tạo thế , khiên hoàng thượng nẩy sinh tâm lý bài xích , xác minh y ở triều đình có phần bị động , về phần dùng một kích trí mệnh...
Trương Thải dừng lại một chút nói: - Án tham ô của Bộ hộ viên ngoại Lang Thiệp đã bị lôi ra đầu đuôi lại lịch , hôm qua Hán Vệ mới bị điều đi Lại bộ , Lưu công. Hộ bộ viên ngoại lang , y chính là người của Hộ bộ thương thư , cũng không tránh khỏi có liên lụy tới Hàn đại nhân đâu. Phanh' Lưu Cẩn vỗ bàn quát:
- Nhất định lại có, thế nào lại không được? Lão vốn có thói quen truy cứu vượt cấp đám quan viên thượng cấp khi đám hạ cấp phạm tội, không tránh khỏi, huống chi hiện tại đang muốn chỉnh Hàn Văn. Nhân lúc muốn nắm lại quyền lực chính trị, nên lập tức lên tiếng trả lời.
Trương Văn Miện nhãn châu xoay động: - Viên ngoại lang kia là tham quan, sợ cũng không có cứng xương, loại người như vậy không dùng đến đại hình, chỉ cần Lưu công phạt y đeo một trăm năm mươi cân trên cổ bắt đứng dưới mặt trời bỏng rát, như vậy muốn y tố ai, y còn không tố kẻ đó?
Trương Văn Miện vội vàng đứng dậy nói: - Lưu công, chuyện này liền giao cho đệ tử đi. Ba ngày... không, trong vòng một ngày, đệ tử ắt có tin tức tốt đẹp cho Lưu công.
Lưu Cẩn cười dài đứng lên. Vừa lòng vỗ vỗ đầu vai gã nói: - Tốt, chuyện này liền giao cho người, bất quá cũng không cần sốt ruột, dù sao cũng phải chờ ngày mai sau khi thượng triều, miễn cho động cỏ...
Trương Văn Miện hiểu ý, vội vàng thi lễ nói: - Vâng vâng, vẫn là Lưu công chu toàn, ngày mai đệ tự lại tới, ngày mai lại tới.
- Ân! Lưu Cẩn đắc trí gật đầu lia lịa, hơi hơi quay đầu về phía đông nam, hai mắt mị lên: Hàn Văn ngã ngựa, chúng ta có thể tụ lực càng lớn, đợi khi Dương Lăng trở về kinh thì thế trời cũng đã đổi.
Dương Lăng ơi Dương Lăng, ta chúc người ở Tứ Xuyên... nhạc không rời Thục!
Thiên triều Đại Minh xuất binh tương trợ quốc vương Xu - đan của Malacca phục quốc, chuyện này cũng không phải một hồi thắng lợi. Đại Minh có bảy tám mươi phiên quốc, những năm gần đây trời cao đường xa, hơn nữa phương bắc bị quân Thát đát dẫn mất nhiều tinh lực, căn bản không rảnh bận tâm, cho nên có tới hơn hai mươi phiên quốc đã nhiều năm chưa từng bái yết triều đình.
Hiện giờ, phía bắc Đại Minh cùng Đóa Nhan Tam Vệ, đại bại dưới gót ngựa Thát đát, vừa mới dọn sạch giặc Oa, thu phục hải đạo Đông hải, đóng quân khắp nơi, thu phục Malacca, cự long phương đông một khi thức tỉnh chính là mưa gió rền vang, chư quốc xung quanh liền kinh sợ uy danh, đều rục rịch bắt đầu phái đặc sứ yết kiến triều đình thiên tử Đại Minh.
Nhất thời bốn phía tửu điếm rộn rã không ngừng, tái hiện lại vạn quốc hướng tới cục diện thịnh vượng. Triều đình Đại Minh cũng rõ việc Malacca có ý nghĩa chính trị lớn cỡ nào, vì để tạo thanh thế, khi hộ tống quốc vương Malacca Vương Tô Đoan Mụ Mạt hồi quốc, đã phái ra hai vị khâm sai, một là Lễ bộ Thượng thư Vương Hoa, một vị là tân nhậm Bộ binh Thượng thư Lưu Vũ, có thể nói là ngộ lễ tôn trọng tột đỉnh.
Đội ngũ hộ tống khổng lồ như thế hẳn là diễn cho các chư quốc xem , Malacca Xu - đan cũng nằm trong vở kịch này mà thôi , cho nên cứ mặc y nhớ nhà dào dạt đội ngũ vẫn cứ tứ bình bát ổn (chậm rãi yên ổn) phải mất tám tháng , đội tàu mới tới được Malacca
Lợi dụng trong khoảng thời gian này , Dương Lăng đã tuyển định địa điểm đóng quân cho hạm đội Bồ Đào Nha. Lợi dụng mấy nghìn lao công miền phí này kiến tạo bản doanh cho Thủy sư Đại Minh , tuyển chọn ra tướng quân đóng binh. Còn đi tới đi lui giữa Phúc Kiến và Malacca , xử lý thỏa đáng một ít công vụ.
Bởi vì Đông Hải đã thanh tĩnh , hiện tại Đại Minh đối với Triều Tiên , Nhật Bản , Lữ Tống , Lưu Cầu tư quốc mở ra cảng Thiên Tân , Hàng Châu , hải vận thương mại đã bắt đầu khởi động , cũng nhanh chóng ảnh hưởng tới nhiều quốc gia.
Đồng thời trọng dụng tổ chức một đám thương nhân , văn nhân , tăng nhân và các đặc vụ tạo thành thương đoàn thăm viếng Nhật Bản , thương nhân đại biểu là Từ Kinh, văn nhân đại biểu là Đường Bá Hổ. Bọn họ chính là mang đi rất nhiều tinh mỹ sang quý của Đại Minh , đều khiến nơi nơi hoan nghênh.
Người Nhật Bản tín ngưỡng phật giáo , tầng lớp thượng lưu lại thích nhất học đòi văn vẻ. Tài tử đệ nhất Giang Nam Đường Bá Hổ kiến thức uyên bác, lời nói phong nhã, đổi kinh Phật có nghiên cứu sâu sắc, lời nói ân ân lại sắc bén, đàm kinh luận đạo với cao tăng của Nhật Bản không chút nào kém cỏi. Khi phong lưu khi lại cợt nhả, phóng đãng không kiềm được, cực hợp với đại danh tướng quân ăn uống, cũng là tâm phúc đệ nhất của Nhật Bản. Đương thời vô luận là đại danh tướng quân hay là danh tăng cao quý. Người người đều lấy Đường trạng nguyên là mục tiêu phấn đấu vinh quang.
Cho nên nếu có một ngày người ta nhìn thấy một màn quái dị: một đội quân hộ tống rườm rà đến biên cảnh, lại có một đội quân khác cung kính đem tiếp nhận, khách khí tự mình đưa vào tận trong thành, sau đó lại hai bên đấu võ, máu chảy thành sông, này chính là đoàn thăm viếng của Đường Bá Hổ.
Tô-đoan-mẹ-mạt khi tới Phúc Kiến, Dương Lăng cũng trở về nghênh đón, sau đó cùng hai vị khâm sai hộ tống về tới Malacca.
"Uy vũ Đại tướng quân' sau khi được dỡ vỏ thép, tốc độ nhanh hơn nhiều, trên biển lướt đi tạo thành một vệt sóng dài thật lớn.
Dương Lăng đứng ở mép khoang tầu tầng ba, lẳng lặng nghe Lưu Vũ thuật lại tình hình trong cung: - Đại nhân không ở trong kinh thành, hiện giờ phe phái tả hữu của Lưu Cẩn đã nắm đại đa số chính vụ, Lại bộ Thượng thư Trương Thải tân nhậm là một tay Lưu Cân để bạt, hiện giờ Lại bộ đã năm trong tay lão, các quan viên theo phe lão liền càng nhiều. Ngay cả Lí Đông Dương, Dương Đình giờ cũng không tỏ vẻ ý kiến gì.
Dương Lăng cười nói: - Bọn họ sau khi thất bại liền biết thu mình, không nắm chắc sẽ không dễ dàng ra tay thôi. Đừng trông bọn họ đang cùng Lưu Cẩn lá mặt lá trái, chính là đang chờ thời cơ, đám cựu thần này chính kiến có chút hủ lậu, nhưng thái độ làm người khẳng khái, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Lưu Vũ cung kính nói: - Vâng! đại nhân nhìn xa trông rộng, làm người bái phục. Đại nhân mặc dù rời xa kinh thành, bệ hạ vẫn luôn nhớ mong. Đám người Hàn Văn dự định đem việc xây dựng Võ đường Thủy sư công kích đại nhân, vốn bọn lão tưởng đám Lưu Cẩn nhất định hưởng ứng. Muốn dùng toàn bộ văn võ bá quan cùng tạo áp lực, khiến hoàng thượng cách chức ngài. Chính là Lưu Cẩn cũng không dám đắc tội ngài, ngược lại còn giúp ngài bác bỏ Hàn Văn, làm bọn lão không dễ dàng.
- Ô? Dương Lăng tuy rằng không ở trong kinh, nhưng chưa hề lơ là chú ý, sự tình lớn nhỏ gì cũng đều đã truyền đến, chuyện này đương nhiên hắn cũng đã rõ.
Tuy nhiên hắn lại muốn xem xem vị kinh quan này có cách nhìn như thế nào với Lưu Cẩn, cũng muốn xem y có điều gì giấu diếm, liền không biểu hiện gì nói: - Lão có hành động gì nói ta nghe.
Lưu Vũ nói: - Đại nhân không ở trong kinh, Lưu Cẩn ra sức thâu tóm quyền bính, đại nhân đem ti thuế chuyển giao cho cung vua và Bộ hộ quản lý, hai nha môn này nảy sinh thuế không sạch sẽ. Lưu Cẩn chính là dựa vào việc tham ô của hộ bộ viên ngoại lang kéo đổ Hàn Văn, hiện Hàn Văn đã cáo lão hồi hương .
Tuy nhiên Lí Đông Dương và Dương Đình cũng cật lực tiến cử cựu thần hiền tài vào kế niệm Hộ bộ thượng thư, Lưu Cẩn không thể xếp người của mình, nên hiện tại quyền thuế má vẫn thuộc quyền hạn của cả hai bên. Lưu Cẩn cũng không có cách nào, đành phải mượn sức đám thái giám, lão giờ muốn lợi dụng việc tiền thuế triều đình không đủ, tài chính lại đang hết sức khó khăn, đã khuyên hoàng thượng tăng quyền bính cho đám thái giám trấn thủ, để tăng mạnh thu thuế. Hiện giờ quyền chức của các thái giám trấn thủ tương đương với Tổng đốc, tuần phủ, có thể thẩm tra sự vụ luật pháp, có thể giám sát quan viên, quyền thế ngang nhiên rõ ràng.
Dương Lăng cau mày gật đầu, nguyên nhân là bởi vì tài chính khó khăn rất nhiều, điểm này hắn cũng không có biện pháp thay đổi, chỉ mong tiến cử giải pháp hỗ trợ thông thương, hy vọng sinh ra hiệu quả và lợi ích, nhưng việc này muốn thấy được hiệu quả và lợi ích nhanh nhất cũng mất hai năm, nước xa không thể giải được khát gần.
Cũng chính bởi vì triều đình có cơ cấu đồ sộ, cả nước có tới 30 vị thân vương, 215 vị quân vương và tướng quân, 2700 vị trung úy, hơn hai vạn quan văn, mười vạn danh võ, 772 vệ binh, còn có tới bốn vạn sinh đồ được triều đình nuôi không, hàng năm nguyên bổng lộc so với thuế ruộng đất cũng gấp ngàn vạn lần.
Hơn nữa thuế phú lại không hợp lý, phần đông quan lại đều tham ô, thông thương hải cảng, kiến tạo và trang bị cho hải quân Thủy sư, chiến sự nam bắc liên miên. Mà thuế thu được ước chừng hai ngàn sáu trăm vạn thạch, xuất nhiều mà nhập ít, vì thế vương phủ thiếu lộc, Vệ sở thiếu lương, các biên thiếu thưởng, các tỉnh thiếu bổng, tình thế rất nghiêm trọng. Mấy việc này, trừ khi hắn điều hành tiền nong có thể nghĩ biện pháp giải quyết, không thì đúng là không khả năng.
- Muốn nấu ăn, bụng dù đói, cũng phải điều chỉnh lửa vừa phải, không thể lửa to đốt đồ ăn luôn được. Dương Lăng thở dài một tiếng, nặng nề gật đầu.
Điều làm hắn thực sự thất vọng là tin tức mật khác truyền đến là kế hoạch kiến lập giảng võ đường cho ngành hàng hải quả nhiên không được phép thông qua. Trật tự cũ muốn phá, quả thực quá khó khăn! Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, trong lòng Dương Lăng đột nhiên dâng lên một trận xúc động: đại đế quốc lịch sử vài ngàn năm, trật tự văn minh đã thành hệ thống, dù muốn cải biến đều phải phá cũ tạo mới, cho nên dù là quyền lực tối cao như hoàng đế cũng cần hết sức thận trọng.
Nhưng là một địa phương nhỏ? Một nơi hoang vu lạc hậu? Không khác tờ giấy trắng, có thể tùy ý vẽ loạn. Tỷ như Malacca nhỏ bé chật hẹp này, nếu có thể xây dựng trường học, nhà xưởng, cải cách chế độ, còn không dễ dàng sao? Bởi vì nguyên bản không tồn tại cái gì để mà phá hư, cũng không chạm đến lợi ích của những kẻ được lợi trong chế độ cũ đó.
Ý niệm thiên mã hành không chợt lóe, trên không một tiếng hải âu kêu lớn, gọi lại tâm linh Dương Lăng đang bay lượn, hắn thu lại tâm tình nói: - Tiếp tục nói Lưu Vũ nói: - Trọng yếu là hiện giờ Lưu Cẩn lợi dụng các thái giám trấn thủ tham chính, bắt đầu danh chính ngôn thuận yêu cầu các công văn trọng yếu phải trình qua lão. Phải được lão thông qua mới chuyển tới các bộ và nội các, các quần thần có tấu chương giờ phải viết hồng thiếp cho lão trước, sau đó mới bạch thiếp dâng lên...
Lưu Vũ dừng lại chút đè thấp âm thanh: - Có người nói, hiện giờ thiên hạ chỉ biết có Lưu thái giám mà không biết đến hoàng đế.
Dương Lăng khóe miệng cười nhếch, liền thu liễm: - Rất nhanh thôi, mệnh Lưu Cẩn sắp cạn rồi!
Hiện tại Đại Minh, uy hiếp từ ngoại lai với hắn không đáng kể, nhưng đám người bên trong lại có thể hủy lực lượng của hắn. Đại Minh đang từng bước bước đi, thay đổi rất nhiều chính sách.
Đại Minh giờ giống như một con hồ điệp (bươm bướm) đang giãy giụa thoát ly bọc kén xiềng xích, nó có thể trông như thật khổ sở run rẩy yếu ớt, đến đứng cũng không vững. Nhưng thời điểm đó qua sẽ hóa thân thành một sinh vật rực rỡ bay vạn bụi hoa.
Dương Lăng nhìn chiến hạm lướt trên biển đang kích tạo thành vệt sóng lớn, thâm tâm lại bay về thành Bắc Kinh: "Lưu Cẩn ơi Lưu Cẩn, trước khi hỏa điệp giương cánh, ta sao có thể lưu nó, người chuẩn bị chờ tước hậu (chim sẻ ở đằng sau) mổ đi! Tô Đoan Mụ Mạt khi trở lại Malacca, chưa kịp tới trấn an thần dân đang hân hoan chào đón, chỉ nghe đại quản gia hoàng cung Ô - man trung thành, tận tâm tới nghênh đón, khóc lóc kể lể một phen, nhưng mà phản ứng của ông ta khác xa với những gì Dương Lăng dự đoán, chẳng những không kích động, lại còn rất hòa khí an ủi đại quản gia vài câu.
Nghĩ đến bản thân khi không còn một xu dính túi, ủy thân tới Bắc Kinh nương tựa, bỗng nhiên một lần nữa lấy lại được giang sơn và thần dân, lại lần nữa lấy lại vương vị, đội vương miện, hắn phải mừng rỡ như điên? Với tâm lý của một kẻ không nhiều tham vọng, hắn đã thỏa mãn: không có hoàng kim châu báu? có thể kiếm lại, trong vương cung hơn một trăm phi tử cũng chả thấy ai? có thể nạp lại thôi.
Vương Hoa lấy thân phận Lễ bộ thượng thư tuyên đọc thánh chỉ, xác minh hoàng đế Đại Minh giúp đỡ Xu - đan phục quốc, thừa nhận ông ta là quốc vương hợp pháp duy nhất. Tô Đoan Mụ Mạt cũng diễn như con dân Đại Minh tiếp nhận ý chỉ thiên tử, cũng tuyên bố sửa quốc hiệu là Khải Minh.
Sau Lưu Vũ với tư cách Bộ binh thượng thư tuyên bố theo Sở cầu của Xu - đan với Malacca, theo thông lệ của Lưu Cầu quốc, điều ba vệ binh mã, hai mươi chiến thuyền thường trú tại Malacca, sẽ là Thủy sư, lục quân và quân tượng (thợ thuyền) trụ lại phụ trách nhiệm vụ tại Ấn Độ Dương, cùng phụ trách bảo hộ Malacca, duy trì trật tự về thương thuyền Hồng Kông, còn Sở nhu thuế ruộng lương thực sẽ mời quốc gia Malacca gánh vác.
Vương thất và các tù trưởng Malacca bị người Phật Lang Cơ làm cho hoảng sợ liền ước gì Minh quân hùng mạnh có thể đóng giữ ở đây bảo hộ họ, cho nên với ý chỉ trên không hề dị nghị, tích cực phối hợp, làm sự tình tiến hành vô cùng thuận lợi. Dương Lăng, Vương Hoa và Lưu Vũ là hạ thần Đại Minh tới làm thượng khách của Malacca tham gia đại điện phục quốc của Xu - đan, cùng người Malacca đại tiệc tưng bừng ba ngày ba đêm, lúc này mới trở lại Phúc Kiến.
Ở Tổng đốc phủ Phúc Châu, Vương Hoa tuyên ý chỉ của Chính Đức hoàng đế cho Dương Lăng: Phúc Kiến Bố chính sử không thể bỏ không, triều đình một lần nữa ban lệnh tuyển người. Ít ngày nữa đến nhậm chức. Xét thấy chiến sự vùng duyên hải đã bình ổn, dư nghiệt giặc Oa không còn mấy, liền giao cho Độ chỉ hủy sử các nơi phụ trách, tránh làm chậm trễ việc tiếp nhận chức vụ Tổng đốc và đại thiên tuần thú, tuần sát các phủ của Dương Lăng.
Về phần hai kiện tấu chương của Dương Lăng có thể nói là hoàn toàn bác bỏ: Hiện tại binh lính quân đội hơn ngàn lại phân tán ở các tỉnh dù không cho đóng tại lâu dài, nhưng do chiến sự còn chưa hoàn toàn bình ổn, có thể tạm thời lưu lại thanh trừ toàn bộ giặc Oa, sau đó liền phải trở về phục lệnh, luận công ban thưởng. Về kế hoạch kiến lập Thủy sư giảng võ đường, về sau tái bàn.
Ngoài ra triều đình tuyên bố thái độ về việc thành lập thương mậu hợp tác mậu dịch với Bồ Đào Nha, cùng với khi sứ đoàn của Bồ tới Đại Minh, chỉ định các Bố chính sử ti các địa phương phụ trách tiếp đãi, hợp tác làm việc. Việc này cùng Dương Lăng cũng không có quan hệ gì. Theo Bố chính sử tham chính phục lệnh xong, chính là chuyển đạt tới Bố chính sử tân nhậm.
Dương Lăng từ nam tới bắc tiêu diệt bình loạn, chiến công vô số, nhất là khi đóng quân tại Lưu Câu, và Malacca đã giống như nắm giữ một vùng biển rộng trong tay. Giữ các chư đảo Đông hải, Nam hải trở thành bộ phận trong bản đồ của Đại Minh, Di châu cũng nhanh chóng thu trong bàn tay, chiến tích như vậy cũng không hề có khen ngợi động viên.