Chương 304: Mèo và chuột

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:29

Lý Sâm đích thân đốc suất một lộ quân đội tiến công dịch trạm An Ninh, bến Phi Tinh, qua đường núi quanh co khúc khuỷu, thạch đá lởm chởm, dưới chân nước cháy róc rách, phong cảnh thật mỹ lệ. Nhưng quan binh lại như lâm đại địch, căn bản chẳng có tâm đi thưởng thức. Đi trước nhất là Đằng Bài binh, hai tay nâng khiên mây lớn cao bằng người, cẩn trọng nhích về trước. Phía trước đã không còn đường, chỉ có một lối nhỏ có đám cỏ dại đổ xuống như bị người giẫm lên, chỉ đủ một người đi qua, một đội quân tất nhiên không chịu nổi một kích, đại quân tới đây thì khó thể đi tiếp được nữa, đành phải dừng lại. Lý Sâm đánh giá địa hình bốn phía, thấy có một dòng suối từ trong núi uốn lượn chảy ra, tuy nói hai bên dòng suối cỏ dại mọc thành bụi, bụi cây vượt qua đầu, nhưng so sánh ra thì rộng hơn một chút, càng khó có được chính là hành quân giữa dòng suối nông có thể tránh được các cạm bẫy tầng tầng lớp lớp ẩn trong đám cỏ dại um tùm cao cỡ nửa người, các chướng ngại vật như trúc đinh, dây móc, trúc thương, mũi gai nhọn vân vân này khó có thể phát hiện, không chỉ cản trở hành trình của đại quân mà còn sát thương rất nhiều binh lính. Lý Sâm lập tức mệnh lệnh quân đội di chuyển xuống phía dưới, ngược dòng suối để đi ngược lên. Dòng suối này tên Bàng Giải Khê, sâu không quá đầu gối, độ rộng cỡ bè trúc, tuy nói quanh co, thỉnh thoảng còn có tảng đá lớn chặn đường, nhưng tốc độ đại quân đi so với trên đường nhanh hơn rất nhiều. Man nhân đã có thể bố trí cạm bẫy ở trong bụi cỏ, ở trong cây, trong đất, không có lý do sẽ bỏ qua dòng suối thông đến trong cốc này. Lý Sâm cũng không dám khinh thường, vẫn kêu binh lính toàn lực đề phòng, trên không, hai bên, thậm chí cả ở dưới nước, chỉ sợ đột nhiên có thứ gì từ bên trong phóng lên. Hai đỉnh núi phía trước sừng sững như hai cánh cửa, thế núi kỳ hiểm. Đỉnh núi trải rộng những rừng cây xanh um tươi tốt, trên vách đá um tùm che kín hòm quan tài treo lơ lửng. Lý Sâm lập tức lệnh đại quân dừng lại, y đang chuẩn bị phái thám tử đi trước dò đường đề phòng có mai phục thì đột nhiên một nhánh cây phía trước đong đưa, tiếng huýt gió kỳ quái vang lên, quan binh vội vàng không kịp chuẩn bị liền kêu thảm thiết rồi ngã xuống, có người không kịp kêu lên, óc đã tung tóe, tử trạng vô cùng thê thảm. Binh lính giơ cao lá chắn, nhưng phía trước phóng tới không phải cung tiễn, không phải thoi thương, mà là tảng đá bé nhất cùng bằng chén ăn cơm, khiên mây cũng không đỡ nổi. Mù quáng bắn tên cũng không trụ được mưa đá từ trên trời giáng xuống, đành lao sang bụi cỏ hai bên để tránh né. Trong bụi cỏ sớm đã bố trí cạm bẫy, trúc đinh, dây móc, mũi gai... quan binh lao vào kêu gào thê thảm thảm thiết, tử thương vô số. Đám mọi rợ tận dụng toàn bộ thân cây và tảng đá, lấy thân cây làm dây cung, lấy tảng đá làm tên, thế bẻ gãy nghiền nát, không ai có thể địch, quân Minh bỏ lại lượng lớn tử thi bắt đầu tháo chạy ra ngoài núi. Trận thế đại loạn. Lý Sâm cũng không ngăn cản được nữa, khi một tảng đá cỡ bằng bắt cơm bay qua vai y, kình phong sượt qua mặt đau rát, một gã thân quân phía sau bị kình thạch đập vào ngực, xương ngực vỡ vụn, ngã xuống đất co giật, miệng mũi phun đầy máu tươi thì dù Lý Sâm là lão tướng hung hãn không sợ chết cũng thấy buốt lạnh. Chỉ phải cắn răng thét ra lệnh hậu trận chuyển thành tiền trận, chạy loạn ra ngoài núi... Lại nói đến sở bộ của tham tướng Lý Trạch, đại quân bố trí Nhất Tự Trường Xà trận dọc theo triền núi thấp bên một khe sâu, vòng qua ôm trọn Cẩu Đầu sơn. Nơi này địa thế hiểm yếu chật hẹp, đại quân chỉ có thể kéo dài đội ngũ chậm rãi đi tới, tuy nhiên bên phải triền núi thấp là khe sâu, bên trái là một sườn núi dốc. Tuy nói cỏ cây phồn thịnh, nhưng ở trên cao nhìn xuống, nếu bên trong cất giấu nhân mã vẫn có thể thấy, không sợ trúng mai phục. Đại quân càng đi càng sâu, thủy chung không thấy bóng mọi rợ, dọc theo đường núi, quân Minh đã kéo thành đội ngũ dài đến vài dặm, giống như một đầu rắn dài, uốn lượn đi trước. Đột nhiên, khu rừng rậm dưới chân núi bên trái đội quân tiên phong vang lên tiếng trống đồng nặng nề, quân Minh đã nhiều lần giao phong với Man tử biết trong rừng có Man tử mai phục, cũng may cách nhau rất xa, nơi này lại ở trên cao nhìn xuống, đoán chừng bọn họ cũng không chắc dám xông lên. Thuẫn bài thủ quân Minh đồng loạt dựng thẳng lá chắn, cung nỏ thủ, hỏa súng thủ phía sau bày trận sẵn sàng đón địch, quân lính phía sau cũng gấp gáp chuẩn bị phòng tuyến thứ hai, nhưng bọn họ ngạc nhiên phát hiện, từ trong rừng chạy như điên ra không phải Man nhân, mà là trâu ngựa la, những con gia súc này đều đeo hàm thiếc, đuôi bị đốt, giống như chiến xa điên cuồng mãnh liệt xông lên sườn núi. Gia súc như vậy chỉ có mấy chục con, tình hình còn khả quan, nhưng đám trâu ngựa đang xông lên triền núi kia vô cùng điên cuồng, cỏ dại đồng loạt đổ rạp, tình cảnh hết sức đồ sộ, có một giáo úy mắt tinh lớn tiếng la hoảng lên: - Đây là Liên Hoàn Mã, mau bắn tên! Bắn tên! Liên Hoàn Mã là chiến thuật nguyên bản do dân tộc thiểu số phát minh đầu tiên, trong lịch sử cũng từng dùng qua, mấy chục con trâu ngựa làm thành Liên Hoàn Mã trận vốn không có tác dụng, nhưng ở đây đường hẹp khó đi, phía sau là vách núi thâm sâu, tác dụng có thể nói là vô cùng kinh khủng. Quân Minh kinh hoàng bắt đầu thả súng bắn tên, nhưng gia súc bị đốt đuôi đang điên cuồng chạy lên núi đã bộc lộ dã tính chỉ biết lao về phía trước, không biết chạy trốn sang hai bên, một khi bị trúng hỏa súng, tiến thi, đau đớn gấp đôi sẽ lao nhanh hơn, ở phía sau, Man nhân mặc quần áo da thú, kêu gào đuổi giết đi lên. Trong chốc lát, trâu ngựa Liên Hoàn trận vọt tới đỉnh núi, trâu ngựa chạy như điên không thể ngăn được, có người ngay cả một tiếng đau đớn chưa kịp phát ra đã ngã xuống thâm cốc. Trâu ngựa được liên kết bằng sợi dây leo lâu năm, vô số binh lính bị mắc vào lập tức bị kéo rơi xuống vực sâu, có binh lính thông minh lộn vòng ngay tại chỗ né dây thừng, nhưng chưa hoàn hồn đứng lên đã bị Man binh giơ trúc thương giết chết. Phần giữa và phần đuôi của Trường Xà trận có khả năng ẩn nấp nhưng cũng đồng thời nhận lấy công kích, Man nhân mặc dù không hiểu binh pháp, nhưng chiến thuật săn thú của họ khá tàn nhẫn hữu hiệu, trước thả địch xâm nhập, sau đó cắt đầu đoạn đuôi, từ bụng phá ra khiến đầu đuôi không thể nhìn thấy nhau. 'Liên Hoàn Mã' đã đánh tan nhuệ khí quân Minh, quân Minh không rõ kẻ thù còn có chiêu thuật gì, có bao nhiêu thực lực, không khỏi e sợ, mấy ngàn binh mã tan tác trong nháy mắt, khi đại quân rời khỏi sơn khẩu thì binh mã đã tổn hại ba phân. Ba lộ quân cùng xuất phát, chỉ có du kích sơn địa Hỏa Thiêu Bặc Vương thuộc sở bộ của Thôi Quý tướng quân tổn thất nhỏ. Y suất lĩnh quân đội gióng trống khua chiêng tiến vào Man Ngưu khẩu, vừa mới tiến vào không xa hậu đội lại đổi thành tiền đội vòng đi ra, đổi đi một nhánh Mao Phong Bá khác khó đi hơn. Đây là một khe suối, hai núi kẹp sừng sững một con đường nhỏ, nhưng hai bên đầy bụi gai, quan binh cố nhiên khó đi, nhưng Man nhân cũng không thể mai phục ở đây, tương đối an toàn. Quan binh ở khe suối đi khoảng nửa canh giờ, hậu đội còn ở ngoài rãnh mương. Lúc này, chợt nghe bên trên sơn nham có tiếng trống như tiếng sét đánh. Tiếng hò hét trời rung đất chuyển trời. Đầu tiên là một loạt đạn đá phóng ra, nhìn tuy rằng khủng bố, nhưng cách khóm bụi gai, quân Minh chỉ cần quỳ rạp trên mặt đất, đá sẽ bay qua, hoặc là bị bụi gai ngăn cản, ngoại trừ một số quan binh lúc ban đầu không kịp đề phòng, số người bị thương không nhiều. Sau đó hơn ngàn Man dân cầm đao mâu đánh tới, xua đuổi trâu ngựa làm tiên phong, từ đường phía trước đánh lén tới. Thôi Quý thấy tình hình không ổn, địa hình hẹp như vậy, nếu trâu ngựa xông lên, toàn quân đại loạn, chỉ có thể mặc cho người chém giết. Y lập tức mệnh toàn quân lui về phía sau. Đồng thời tập trung hỏa súng thủ giết chết một hàng ba con trâu ngựa, ngăn chặn thế công kích của Man nhân, đại quân này mới thoát ra khỏi cốc, tuy rằng chật vật nhưng tổn thất không nhiều lắm. Kế sách chia đường tiến lên thất bại, ba nhánh bại binh gặp lại nhau thì ủ rũ, lặng lẽ hành quân về đại doanh... Ly Sâm vừa mới trở về đại doanh, còn có giáo úy báo lại, Khâm Sai đại nhân Dương Lăng đích thân tới quân doanh, muốn Lý Sâm sau khi trở về lập tức tới gặp. Lý Sâm nghe xong rùng mình, vội vàng chỉnh lại quân dung thảm hại, chạy tới soái trướng. Từ khi tiêu diệt phản bội tới nay, Lý Sâm chống doanh rút trại, thế như chẻ tre, còn chưa từng đánh trận nào uất ức như vậy, mà ngay cả nơi vô cùng hiểm yếu như Đồng La Lĩnh, y dựa theo kế "hồi mã bạt đinh" của Dương Lăng dùng khinh kị thâm nhập, cũng dễ dàng lấy được. Nhưng với Đô Đô trại này, y tập hợp toàn bộ binh mã tinh nhuệ, chẳng những nửa bước khó tiến còn bị đánh bại nhiều lần, y thật có chút hổ thẹn khi gặp Dương Lăng. Lý Sâm vội vàng trở lại soái trướng, báo danh: - Đại nhân, Lý Sâm cáo tiến! - Mau mời vào Dương Lăng và Phong Tham Chính, Tô Ngự Sử, còn có nhị vương tử đang tường tận xem xét sa bàn, nghe thấy thanh âm ngẩng đầu nói. Đây vốn là soái trướng của Lý Sâm, tuy nhiên lần này Dương Lăng là đại soái tiết chế tam quân, y là phó soái, Dương Lăng đến đây, y cũng phải tránh đi, quyền thống soái chuyển giao cho Dương Lăng, cho nên cũng không dám thể hiện thái độ gì. Lý Sâm vào soái trướng, quỳ một gối xuống, ôm quyền hổ thẹn nói: - Đại nhân, mạt tướng hổ thẹn, tập hợp năm vạn đại quân nhưng không chiếm được Đô Đô trại, đã phụ tấm lòng của đại nhân. Dương Lăng làm như không có việc gì nói: - Thắng bại là chuyện thường của binh gia, có nhiều cuộc chiến còn đánh hơn trăm năm, danh tướng cũng là người phàm, nếu trăm trận trăm thắng, hôm nay chúng ta cũng không phải tới chỗ này. Hắn đi qua nâng Lý Sâm dậy nói: - Đứng lên đi, ta cùng các vị đại nhân quan sát địa hình Đô Đô trại hồi lâu, thật sự nhìn không ra Đô Đô trại so với núi Bác Vọng, Đồng La Lĩnh, Lăng Tiêu thành hiểm nguy ở đâu. Ngươi ở đây đánh hơn mười ngày rồi, hãy giới thiệu qua cho chúng ta một chút, kẻ địch sáu huyện, hiện giờ bọn chúng co đầu rụt cổ ở hai nơi là Đô Đô trại, Cửu Ti thành, ta không tin không thể xuống tay. Ly Sâm thấy Dương Lăng không nhắc tới chuyện y làm hao binh tổn tướng, trong lòng cảm kích đứng dậy, hỏi trước: - Nghe khẩu khí của đại nhân, Lăng Tiêu thành đã hạ được rồi sao? Dương Lăng mỉm cười nói: - Bản quan cũng là vừa mới nhận được tin tức, Tống Tổng Binh dùng trí đoạt được Lăng Tiêu thành, hiện giờ Cửu Ti thành một đôi cánh đã gãy mất một cái, chỉ đợi gỡ xuống Đô Đô trại, bản quan có thể yên tâm cho đại quân tiến quân thần tốc, đánh thẳng Cửu Ti thành rồi. Chỗ Tống Tống Binh có hơn một vạn binh mã, bản quan không điều họ tới, ta đã hạ lệnh bảo họ thiết lập trúc bảo ở cửa ải hiểm yếu giữa Cửu Ti thành và Đô Đô trại, chặt đứt liên hệ của họ, Đô Đô trại sẽ do chúng ta một mình tiêu diệt. Lý Sâm nghe Lăng Tiêu thành đã bị Tống Tiểu Ái, một nữ lưu dễ dàng hạ gục, trong lòng càng thêm áp lực, cũng không khỏi nảy sinh ý chí chiến đấu, y đi đến sa bàn, hít vào một hơi thật dài, nghiêm nghị nói: - Dương đại nhân, các vị đại nhân. Đô Đô trại có cho khác biệt với Đồng La Lĩnh, Lăng Tiêu thành. Nơi này thoạt nhìn không hiểm yếu bằng mấy cửa ải kia, mấy quan ải kia đều là cửa ải "nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai" (một người giữ quan ải, vạn người không qua được), mà Đô Đô trại không có. Nhưng Đô Đô trại khác ở chỗ, nó mặc dù tên là Đô Đô trại, kỳ thật cũng không phải một sơn trại, mà là tập trung rất nhiều sơn trại. Đô Đô trại chia làm Đại Đô Đô, Nhị Đô Đô cho đến Ngũ Đô Đô, đây là chủ thể Đô Đô trại, năm ngọn núi liên miên trập trùng. Ở giữa có núi cao và hiểm trở, có sườn đồi, có khe sâu, có đầm lầy, có rừng rậm, khắp nơi đều có thể mai phục, có phục binh. Bao gồm cả bên ngoài của nó, địa hình rắc rối phức tạp, bản quan ban đầu muốn gạt bỏ bên ngoài, từng bước thâm nhập vào trong, địa hình đó căn bản không thích hợp với phương pháp bao vây tiễu trừ như những nơi khác. Đại nhân mời xem, Đô Đô trại này một bên có vách đá, mấy chỗ đó không thể bám leo tới vì địa thế hiểm yếu. Bên cạnh có vài chục tòa sơn trại lớn nhỏ gắn bó chặt chẽ. Do tính chặt chẽ này, ý đồ đoạt trại nào trước thì đều sẽ có các trại khác viện trợ, mặc dù giành được một trại, thì khi họ không ngừng tập kích quấy rối cũng không thể giữ được lâu. Nếu chia quân đồng thời tấn công các trại mà trúng bẫy của họ, một khi tiến vào vùng núi liên miên không dứt, địa hình hiểm yếu sẽ thành vũ khí giết người. Hơn mười ngày qua, quân lính đã phải chịu thiệt. Lại nhìn bên này, có Cao trại, Binh trại, Đồng Mộc Bá, phía đông có Lạc Báo trại, thế hỗ trợ lẫn nhau, công kích một trại thì động đến các trại kia, chia binh chiến trong rừng cây, ưu thế quân ta không có chỗ phát huy. Mặt nam là Kê Quan lĩnh trại, cũng là quan ải trọng yếu của Đô Chưởng Man. Phụ cận cũng có Nội Quan trại, Điếu Hầu trại. Hơn nữa Điếu Hầu trại nằm ở trên vách đá, hiểm không thể leo tới, khi quân ta tấn công chư trại, bọn họ lại có thể dễ dàng xuống núi, lợi dụng đặc điểm của núi, từ những địa phương không ngờ tới xông ra tập kích quân ta, khiến quân ta đầu đuôi không thể chiếu cố. Nơi chốn đều có địch tập kích, nơi chốn đều có cạm bẫy, ở nơi này thật đúng là trông gà hóa cuốc rồi. Đám Dương Lăng, Chu Nhượng Cận càng nghe càng ngưng trọng, khó trách nơi này khó phá nhất, nơi này địa hình hiểm yếu mà sơn trại Man nhân lại đông, quả thực là đại bản doanh của Đô Chưởng Man. Nhưng càng như vậy, lấy được Đô Đô trại mà không khắc chế được các trại các huyện khác, căn bản không hề có tác dụng, Đô Chưởng Man có căn cứ địa này, đại quân triều đình vừa đi, rất nhanh tàn dư sẽ bùng lửa, một lần nữa chiếm cứ làm loạn các huyện. Lý Sâm càng nói càng trầm trọng, y chỉ vào đông nam nói: - Nơi này là Luân Phược Độn, núi cao mấy trăm trượng, rừng sâu, đá cao làm thành, cây cối làm thủ, đại quân tiến thêm tất đẫm máu thành ao. Tình hình này muốn cắt cánh chim là không thể. Tấn công thì phải vào trong rừng rậm, Man quân tuy ít nhưng có thể đi lại linh hoạt, hoặc dùng cơ quan, hoặc có trâu ngựa, dụng cụ tầm thường có thể biến đổi thành vũ khí, làm người ta khó lòng phòng bị. Đám người Dương Lăng im lặng không nói, nhất thời ai cũng không có chủ ý, qua một lúc lâu, Dương Lăng mới nói: - Lý đại nhân ở Sơn Đông cũng từng tiêu diệt phỉ, kinh nghiệm phong phú, nếu như theo ý kiến của ngươi, phải dùng biện pháp gì đánh hạ Đô Đô trại? Lý Sâm ngẫm nghĩ một chút, vẽ một vòng tròn lên bàn cát nói: - Thiết Lập lô-cốt, bao tường, trú vệ sở đóng quân, vây khốn nơi này, giam cầm cho đến khi họ không thể sinh tồn, chắp tay đầu hàng. Dương Lăng nói: - Vậy cần bao nhiêu binh mã? Bao nhiêu thời gian? Bao nhiêu tiền lương? Lý Sâm không khỏi cứng họng. Dương Lăng lắc đầu nói: - Nơi đây và Sơn Đông địa thế bất đồng, núi cao rừng rậm, ngay cả trú binh cũng khó có thể hoàn toán giam cầm loạn phỉ ở trong núi, hơn nữa bao vây núi này binh mã không chỉ mất năm vạn, thuế phú cũng khó đảm đương, về phần thời gian... Dương Lăng cười khổ chỉ sa bàn nói: - Trại Đô Chưởng Man nhân ở trong núi, có đất có lương thực, có chim bay dã thú, dòng suối có cá cua, rau dại quả vỏ cứng ít nước, nếu trường kỳ vây khốn, Đô Chưởng Man chưa suy sụp, triều đình đã suy sụp rồi. Lý Sâm đỏ mặt, vội nói: - Hạ quan ngu muội, câu nệ không thay đổi, trích dẫn kinh nghiệm lung tung. Chu Nhượng Cận nhìn bàn cát nói: - Đồng bằng dùng nước, trong núi dùng lửa, đại nhân tiêu diệt Man nhân phải dùng hỏa công, như thế mọi kỹ xảo đều không chịu nổi một kích, vì sao không dùng hỏa công? Dương Lăng lắc đầu cười nói: - Nhị vương tử đã nghe chơi với lửa có ngày chết cháy chưa? Chu Nhượng Cận và Phong đại nhân ngạc nhiên nhìn nhau, khó hiểu ý tứ trong đó. Lý Sâm vội giải thích nói: - Nhị vương tử, Phong đại nhân, các ngài có điều không biết. Đô Đô trại ở núi rừng, bao gồm thôn trại của người Đô Chưởng Man hàng rào đều làm bằng gỗ, nhưng thứ nhất thôn trại phân tán, thứ hai các nơi còn có đầm lầy, khe sâu, sườn đồi ngăn cách. Cho nên nếu phóng hỏa một chỗ căn bản không có tác dụng gì. Nếu phóng hỏa các nơi... Y dùng vẻ mặt kinh hãi chỉ sa bàn nói: - Trong thôn trại gần vạn người, tuy nói đều dựa vào phỉ, nhưng không phải ai cũng đáng chết. Hơn nữa... năm ngọn núi hợp với những núi khác, phóng hỏa lớn sẽ khó khống chế. Nếu chẳng may lan rộng, vô số sinh linh lầm than, sự việc trọng đại, ngay cả đương kim thánh thượng cũng không dám làm thế vì một Đô Chưởng Man nho nhỏ. Đám người Chu Nhượng Cận im lặng không nói. Dương Lăng nhíu mày một lúc lâu, trong lòng vô kế, đành thở dài nói: - Mọi người nghỉ ngơi trước đi, đợi chúng ta quan sát thêm sẽ tiếp tục thương nghị, trời không tuyệt đường người, rồi cũng sẽ có cách. Mọi người lặng yên chắp tay cáo từ. Lý Sâm thấy Dương Lăng nhíu chặt hàng lông mày, không có hứng thú nói chuyện, cũng thi lễ lui ra. Dương Lăng ngồi trong soái trướng đột nhiên nghĩ đến: - Nếu Vận nhi ở đây, nàng có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt không? Ý nghĩ này xuất hiện, Dương Lăng lập tức không kim nổi cười: - Cái này còn cần hỏi sao? Nha đầu kia vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, nếu nàng ở chỗ này, mắt thấy người mình tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đã sớm đốt lửa, về phần hậu hoạn... Dương Lăng thở dài: - Làm sao có hậu hoạn? Nếu chủ soái là Thành Khởi Vận, như vậy cuối cùng nhất định sẽ điều tra ra, người phóng hỏa đã bị đốt chết. Chỉ có điều đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Làm việc gì cũng cần yên tâm thoải mái đi... Yên Cao Tài bởi vì an bài việc đánh hạ quan lại ở sơn trại mà triệu tập nông dân chuyển điền sản, tới trễ nửa ngày, ban đêm mới tới trại lớn, lúc này trời u ám, không thấy trăng sao, vài tên lính đốt đèn lồng đưa gã tiến vào quân doanh. Không ngờ Yên Cao Tài mới vừa vào đại doanh đã nhìn thấy một bóng đen trong đó. Hai người va vào nhau, nhìn lên người kia đúng là chỉ huy Lý Sâm. Yên Cao Tài vội đi tới chào. Trên danh nghĩa tuy rằng gã vẫn là Huyện Lệnh nho nhỏ, nhưng thực tế quyền lực ngay cả Tri Châu cũng không bằng, bổ nhiệm gã làm Tuần Phủ đại nhân tiết chế Tự Châu quân chính luật học ti các nha môn, chỉ có điều vấn đề thời gian, tấu chương của Dương Lăng đã đưa vào kinh đi nhưng hoàng thượng vẫn chưa phê chuẩn. Cho nên Lý Sâm cũng khách khí đáp lễ, Yên Cao Tài hơi rõ chuyện các quan nghị sự hôm nay, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: - Ta không hiểu binh, đại nhân trực tiếp nói, có phải muốn lấy Đô Đô trại, chỉ có thể tấn công nhanh, không thể hoãn công đúng không. Nếu muốn nhanh, Man nhân chiếm được địa lợi mà chống đỡ được mười vạn đại quân, vậy nhân lực và vũ khí của quân ta không có khả năng chống lại, chỉ có thể mượn dùng ngũ hành lực, uy lực của thiên địa? Ly Sâm cười khổ nói: - Đúng rồi, trước mắt nếu muốn công nhanh, thế nào cũng phải mời Hỏa Đức tinh quân hỗ trợ, nhưng trong núi sinh linh hơn vạn, làm như vậy thật sự mất thiên hòa, lửa lan tràn ra, thiên địa tai ương, ai cũng không dám dùng chủ ý này. Yên Cao Tài trợn mắt nói: - Nếu không như thế, tiêu diệt phỉ năm trước giống năm sau, đại quân kéo dài ba bốn năm binh khốn ngựa thiếu không giải quyết được gì, các huyện chung quanh vừa mới cải thổ quy lưu, đợi Man nhân vừa ra núi, mọi thứ lại khôi phục như cũ, thêm vài năm, lại đánh nữa, lặp lại như thế, chẳng phải cứ tuần hoàn như vậy sao? Lý Sâm buông tay nói: - Yên đại nhân có cao kiến gì? Yên Cao Tài xắn tay áo, nói: - Cao kiến thì không có, ta đi gặp đại nhân! Nói xong sải bước đi. Dương Lăng đang ở trong trướng nhắm mắt tính toán giải quyết Đô Đô trại, đột nhiên cửa phòng có người nói: - Đại nhân, Yên Cao Tài cầu kiến. "Ờ?". Dương Lăng mở mắt ra, vội nói: - Mau vào. Yên Cao Tài bước vào, hướng về Dương Lăng thi lễ nói: - Hạ quan tham kiến đại nhân. - Không cần khách khí, ngồi đi, người đâu, dâng trả. Dương Lăng mỉm cười bảo gã ngồi xuống hỏi: - Chuyện cải thổ quy lưu xử lý thế nào rồi? Yên Cao Tài nói: - Từ Châu phủ cao, Củng, Quân Liên, Trường Ninh, Giang An, Nạp Khê, ngoại trừ bốn huyện đều đang oanh oanh liệt liệt cải thổ quy lưu. Lưu dân các phủ đạo hăng hái ủng hộ triều đình, hành động này vừa giải quyết họa ngầm lưu dân rối loạn tại các địa phương đồng thời cung ứng đầy đủ nông hộ cày ruộng, có thể thu lợi cho triều đình, lại lợi cho dân chúng. - Tốt! Dương Lăng nghe mà vui vẻ trầm trồ khen ngợi. Yên Cao Tài chuyển đề tài: - Tuy nhiên hạ quan chỉ sợ cục diện tốt đẹp duy trì không được bao lâu, triều đình không lấy được Đô Đô trại, bình ổn loạn Đô Chưởng Man. Đại quân đóng quân giằng co, kết cục sẽ giẫm vào vết xe đổ quan tiêu diệt phỉ lúc trước, cuối cùng không giải quyết được gì. Man nhân rời núi. Tất trọng chiếm Kê Quan sơn, Lăng Tiêu đỉnh. Đồng La lĩnh, núi Bác Vọng và cửa ải hiểm yếu, bắt người cướp của, bán dân bán phỉ khiến dân chúng đang an cư chạy trốn tha hương. Đến lúc đó, Đô Chưởng Man vẫn thành tâm phúc của loạn Tứ Xuyên. Mà dân chúng ắt thất vọng với triều đình, sau này muốn cải thổ quy lưu sẽ khó như lên trời. Đô Chưởng Man trở thành cố tật. Dương Lăng nghe xong im lặng không nói, sau một lúc lâu mời từ từ thở dài, day mi tâm nói: - Bản quan như cưỡi lưng hổ, tiến thoái lưỡng nan, thật sự khó xử. Yên Cao Tài nghiêm nghị nói: - Đại nhân, Lăng Tiêu vừa phá, quân ta chiếm hiểm địa, lúc này là lúc phải xông lên như chẻ tre, cần sớm quyết định tấn công. Nghĩ chiến sĩ Man nhân chỉ có mấy ngàn người, quân ta số lượng gấp bội, nhưng không thể làm được gì. Công hiểm chi đạo, tất lấy kỳ thắng, nếu không thắng thần tốc, lấy năm tháng thủ thắng, một tháng quân đội phí bao nhiêu? Đây là kế tự vây khốn. Dương Lăng im lặng thật lâu mới nói: - Muốn kỳ thắng. Chỉ có hỏa công... Yên Cao Tài lập tức chắp tay nói: - Đại nhân cao kiến! Dương Lăng cũng chắp tay nói: - Tiên sinh tài cao! Hỏa thế một khi lan tràn, sinh linh đồ thán, tiên sinh có gì chỉ điểm? Yên Cao Tài nói: - Lúc hạ quan còn trị hạ, dân trong huyện phần lớn ở trong rừng nhiều cây, đề phòng hỏa hại, chỗ ở cách rừng hơn mười trượng, có cây thanh trừ sạch sẽ. Lửa hùng mạnh trừ nhà bếp có thể sánh bằng, nhưng nếu dọn sạch đất trống ba mươi trượng, có quan binh trông coi, bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt lửa thì lo gì việc lan tràn. Dương Lăng ngẩn ra: - Phòng cháy? Phương pháp kia thật ra có khả thi, dù sao đại hỏa bất diệt, nơi chốn khói thuốc tràn ngập, đại quân thì không cách nào tiến vào Đô Đô trại, bảo bọn họ tạm ở ngoài phòng cháy. Hắn suy nghĩ, lại do dự nói: - Yên đại nhân, trong núi không chỉ có phỉ mà còn có dân bản địa, bọn họ cũng có không ít phụ nữ và trẻ em, phóng hỏa, núi Bác Vọng, Đồng La Lĩnh cũng so không được, chỉ sợ... ôi! Chỉ sợ sẽ làm bị thương người vô tội. Yên Cao Tài nghiêm nghị nói: - Đại nhân, không chết trong núi chẳng lẽ ra ngoài sẽ không có ai chết sao? Có thể so với những binh lính vô tội sao? Hiện tại không làm một mẻ, khỏe suốt đời, khiến cho nơi đây ổn định và hòa bình lâu dài, còn nếu gieo hại kéo dài, tương lai chẳng phải dân chúng tứ cố vô thân sao? Yên Cao Tài đứng dậy thi lễ, dõng dạc nói: - Đại nhân với hạ quan có ơn tri ngộ, hạ quan với đại nhân biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết, xin đại nhân nhất định phải nghe những lời tâm huyết của ta. Đại nhân, hạ quan nghĩ, chỉ có người không có ở đây, không chịu trách nhiệm gì mới có thể thờ ơ lạnh nhạt, đàm luận từ bi hời hợt, tỏ vẻ khoan dung độ lượng, đó chỉ là hạng người rảnh rỗi nói chuyện ma quỷ, là thả rắm, thả rắm chó, rắm thối! Mặt Yên Cao Tài đỏ lên, cũng không biết có phải nhớ tới việc làm quan chịu đủ áp chế hạn chế khiến gã nửa bước cũng khó đi, mà quan trên lại ra vẻ đạo mạo lúc nào cùng đốc xúc hắn cần chính yêu dân, lập nhiều chiến tích. Gã tức giận nói: - Nhưng là người chịu trách nhiệm lại phải toàn diện suy xét, phải nhìn toàn cục. Chẳng những phải suy nghĩ kịp nhất thời, còn phải suy nghĩ về lâu về dài. Người ta nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta là người ngoài đứng xem, một thân thoải mái, không chịu trách nhiệm, nói chuyện chỉ bằng yêu ghét hỉ nộ. Đại nhân là người hành đạo, đi đường khó dễ thế nào, chỗ nào có ổ gà có đá, trong lòng hiểu rõ, làm gì để ý người bên đường rảnh rỗi bàn luận? Thiết nghĩ, chính sách quốc gia quan trọng, có thể dùng người đi trấn an, thi hành nền chính trị nhân từ, sau đó là mãnh liệt hơn. Ai cũng biết rằng lửa thiêu đốt da đau, cho nên ai cũng sợ lửa, lửa cháy sẽ biết cẩn thận, cho nên người chết sẽ không nhiều. Còn nước, ai cũng cảm thấy nước biếc dịu dàng, nhưng người chết trong nước lại nhiều hơn. Khoan dung chưa chắc là việc thiện, có khi nghiêm chính mới chính là khoan dung, đại nhân! Dương Lăng bỗng nhiên cả kinh: Thời loạn dùng luật nặng, nhớ rõ lúc khai quốc cấm yên cấm kỹ nữ cấm phỉ. Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, luật nặng tới có những tội không đáng chết. Nhưng luật đó sai sao? Không có! Nếu không có luật đó, quốc gia sao có thể yên ổn nhanh như vậy? Lòng dạ đàn bà sẽ chỉ lưu tai họa ngầm, gây cho dân chúng thêm nhiêu khổ đau, thậm chí là những mối họa ngầm. Hắn bỗng đứng dậy, đi đến cửa trại ngẩng đầu nhìn khoảng trời âm u, bầu trời không trăng không sao. Gió đã nổi lên, mắt thấy giông tố sắp đến, hai tay Dương Lăng nhanh nắm chặt lại. Yên Cao Tài đi đến phía sau hắn, quay đầu vái chào nói: - Quân vì đất nước sự nghiệp lấy ngạnh làm căn bản, chấn hưng kỷ cương sau đó vỗ về, không gây hiềm khích. Nếu có chút tai nạn và rắc rối thì phải nhanh chóng dập tắt, mặc dù dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không tiếc, nếu không mối họa lan rộng, kéo dài sâu sộng, vì việc thiện nhỏ mà ủ thành các ác lớn. Dương Lăng nghe xong, một lúc lâu sau hạ giọng nói: - Cho dù là cam lâm đầy trời, cũng phải đem sấm sét hạ xuống, là vì lý này sao? Yên Cao Tài vui mừng lên tiếng: - Đúng vậy! Tay cầm Tu La đao, pháp tràng chứng Bồ Đề! Dương Lăng nhướng mày, quả quyết nói: - Được! Ông trời để ta làm đao phủ, ta sẽ tay cầm dao mổ, đứng ở đạo tràng, đến chứng thực Bồ Đề đại đạo. Vừa vào đúng lúc này, ánh chớp chợt lóe, theo sau là tiếng sấm rền từ chân trời cuồn cuộn áp tới tựa như từng đợt trống trận, gió giật. Lại là một tiếng sấm lay trời, hạn hán đã lâu rốt cuộc có mưa rơi xuống... Quan binh đình chỉ tấn công. Trời mưa to liên tiếp ba ngày, Đô Đô trại lầy lội khó đi, ẩm trơn khắp chốn, dòng suối nhỏ trở thành hiểm địa, ngay cả người bản địa cũng không dễ dàng đi lại, một khi không cẩn thận rất dễ bị rơi vào khe sâu, vũng bùn, hoặc bị hồng thủy cuốn đi. Cho nên Man nhân không cần phải cảnh vệ, căn bản không cần lo sẽ có quân Minh vào núi bao vây tiễu trừ. Lợi dụng ba ngày này, Dương Lăng cùng Phong đại nhân, nhị vương tử, Yên Cao Tài và các tướng lĩnh tham chiến Lý Sâm, Lý Trạch, Thôi Quý nghiên cứu lại các loại chiến sách thất bại hơn mười ngày qua, phân tích ưu khuyết điểm các cuộc tấn công của các sơn trại, thương thảo biện pháp ứng đối. Ba ngày sau ngừng mưa, mặt trời rực rỡ nhô lên cao, quân Minh cũng bắt đầu hành động. Nhiều đội quan binh vòng núi đi lại, bắt đầu thiết lập trại trú binh, trúc tường trúc bảo ở các cửa ải hiểm yếu ra vào Đô Đô trại, tỏ ý muốn vây khốn trường kỳ. Đồng thời, Yên Cao Tài cùng đám quan viên bản địa, nha dịch động viên thân sĩ, người đọc sách, tới các thôn phụ cận tuyên truyền việc Man nhân ức hiếp người lương thiện, làm hại dân địa phương, đủ loại các hành vi phạm tội không tuân theo vương pháp. Nơi này là đại bản doanh Đô Chưởng Man, bất đồng với các huyện khác. Những thôn dân bản địa đều là bộ tộc yếu thế, bình thường chịu đủ ức hiếp, không dám nói cũng không dám giận, với những lời quan phủ địa phương tuyên truyền thì rất đồng ý. Chỉ là bọn họ ở đây đã nhiều năm, lo lắng triều đình đến phút cuối không giải quyết được gì, đến lúc đó Man nhân rời núi trả thù, người chịu khổ là bọn họ. Cho nên ngoại trừ một phần nhỏ người vô gia cư không nghề nghiệp, dân chúng không có gì cố kị dám công khai đứng ra, đại bộ phận thì ở trong bóng tối hiệp trợ ngầm. Liễu Bưu cũng dẫn người bí mật đuổi tới Đô Đô trại, một mặt phái ra thám mã, vào núi tìm kiếm đường sau trận mưa bão, khám phá tình hình sơn trại, đồng thời thăm viếng thôn xóm phụ cận, thăm dò những người có quan hệ chặt chẽ với Đô Chưởng Man nhân. Dân chúng cùng ở lại sống với người Đô Chưởng Man nhân ngoài núi đối với quan phủ khá thuận theo, hiền lành. Đợi khi nắm rõ tình hình, đám người Yên Cao Tài liền mang theo lễ vật đến nhà, thăm hỏi nhiệt tình những lang trung, thợ giày, thợ may và các tù trưởng thị tộc khác có quan hệ tốt với Đô Chưởng Man nhân cùng với bách tính Man tộc lương thiện, một mặt khen quan binh uy thế, hơn nữa tuyên truyền công trạng vĩ đại của chủ soái Dương Lăng cho họ nghe, khuyên bọn họ vào núi thuyết phục bằng hữu, thân nhân rời núi đầu hàng. Những thôn dân này cả đời không ra khỏi nhà mười dặm, một chữ cũng không biết, nghe chuyện chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Đợi các quan đi họ thêm mắm thêm muối kể cho người khác nghe, trải qua một giai đoạn, các thôn dân cho ra một kết luận: Đô Chưởng Man lần này nhất định là sẽ bại. Đại quân chủ soái triều đình thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, chính là Gia Cát Khổng Minh chuyển thế, bằng không sao dám dẫn năm vạn người tấn công Đô Đô trại? Cái giá? Chẳng phải trước đó vài ngày bị đánh bại đó sao? Đó là bởi vì Dương Khâm Sai còn chưa tới, Khổng Minh tiên sinh trước kia chưa tới, Thục quân mới bại trận! Vì thế, đám người Yên Cao Tài ra sức tuyên truyền, khiến Dương Lăng thành nhân vật trong truyền thuyết. Mà chớ xem thường lời đồn, ở hiện đại, vùng nông thôn xa xôi, loại cách nói thần thần quỷ quỷ này vẫn còn có sức ảnh hưởng lớn, càng không nói đến vùng núi như Đô Chưởng Man. Đến lúc này các trại thôn phụ cận ít có gan âm thầm quấy rối, công khai ủng hộ hơn, thanh thế dư luận truyền vào núi, hoặc nhiều hoặc ít mà ảnh hưởng tới bộ lạc Đô Chưởng Man, đồng thời cũng kiên định thêm tin tưởng vào triều đình. Lúc này, đám người Yên Cao Tài bắt đầu đặc biệt thăm hỏi những dân chúng có quan hệ chặt chẽ với nhóm thủ lĩnh Man nhân, lấy tấn công vào tâm lý làm nền tảng, lại lấy tình nghĩa làm cảm động, dùng lý dạy bảo, hù dọa lấy uy, lấy lợi ích khuyên bảo, phong làm quan, những người này dồn dập "trúng đạn", "hy sinh" vào trong tay Yên Cao Tài. Các quan lại để lại tơ lụa tiền tài, lễ vật, khách khí cáo từ. Bọn họ vừa đi, dân chúng liền khiêng đồ vào núi thăm người thân. Thượng binh phạt mưu, những người này vào núi đi chiêu hàng hứa nguyện, mặc kệ có được hay không đều đã tạo ra tác dụng ly gián, phân hóa, tan rã. Khiến cho các sơn trại không còn tín nhiệm nhau, thậm chí sinh ra nội loạn. Đô Đô trại núi cao rừng rậm, nơi chốn hiểm yếu. Chính là cậy vào việc các bộ lạc liên hiệp mới có thể đánh bại quan binh, nếu giữa bọn họ có hiềm khích, lúc đốt núi, quan binh có thể thừa dịp gây loạn tận trừ hậu hoạn. Đầu lĩnh A Hắc của Đại Đô Đô sơn rất nhanh phát hiện dị động, gã lập tức hạ lệnh tất cả sơn trại cấm thân hữu thăm dò núi, người vi phạm xử tử, lại trải qua tra hỏi, biết Dã Kê trại trại chủ từng trước mặt mọi người oán giận A thị đại tộc trưởng quá mức kiêu ngạo, bắt người cướp của mới kéo phiền toái về cho Đô Đô trại nên giả ý mời y tới uống rượu, sau đó một đao chém đầu y, phái cháu trai A Quế đi tiếp quản trại, lúc này mới tạm ổn định. Nhưng lúc này lòng người dao động, một khi dao động rất khó an định lại, Man nhân lại không sở trường ổn định quân tâm, chỉ biết lấy tộc quy tàn khốc nghiêm trị không tha, ngược lại còn khơi dậy khiến vài tộc nhân âm thầm phản đối, thừa dịp lúc ban đêm vụng trộm chuồn ra núi trốn đi càng ngày càng nhiều. A Hắc bất đắc dĩ, đành phải toàn lực rút lại các trại binh mã, vứt bỏ rất nhiều trại, binh tướng toàn bộ ra nơi hiểm yếu giữa năm đỉnh Đô Đô sơn, nhằm dựa vào nơi hiểm yếu cùng quân Minh kéo dài tác chiến, cho đến khi quan binh suy sụp, khi đó lại là A thị y ở nơi này xưng vương rồi. Trong quân Lý Sâm hiện tại đang chỉnh đốn, trong khoảng thời gian tác chiến này người có công thưởng, có người dũng cảm thưởng, người bị thương thì được tiền an ủi, có người chết thì được tiền tuất, mà trong quân thật sự có một số nhỏ sợ chết, mỗi lần tác chiến đều nao núng ở sau phô trương thanh thế, căn bản e sợ những lão binh dày dặn phát hiện, chỉ điểm sẽ lập tức bị trảm thủ. Thưởng phạt phân minh, khiến sĩ khí quân tâm dù trải qua thất bại cũng không bị tán. Trong lúc quan binh tìm hiểu địa hình gần trại Đô Đô, có thể dùng hỏa công tiến hành xử lý, có chỗ mượn dùng đầm lầy, lưng núi và thiên nhiên che giấu đơn giản, có rừng cây có thể trú binh trông coi, hết thảy chuẩn bị sắp xếp, đại chiến sắp tới rồi. Quanh Dương Lăng đều là tướng lĩnh nhung trang chỉnh tề, một đám ngưng thần nghe hắn kể lại tỉ mỉ kế hoạch của ban tác chiến, Dương Lăng nghe các bộ phận cần chấp hãnh nhiệm vụ bố trí xong, nói: - Lần này chia vây kín, yêu cầu một trận chiến phải xong. Đám phỉ vốn ỷ vào người, và thế đất hiểm. Trong núi còn có đầm lầy, dòng suối, sơn động địa huyệt, hơn nữa có những sơn lĩnh không sinh tấc cỏ, Man nhân hiểu biết địa hình, tất sẽ trốn tránh chỗ hiểm mà lao đến. Cho nên các bộ phận vẫn không thể sơ suất. Hắn chỉ Đô Đô trại trên sa bàn nói: - Lần này tác chiến, chính diện tấn công mạnh, đánh nghi binh, hai cánh phối hợp tới gần, chủ công Ngũ Đô Đô, do bản quan tự mình đốc tiến, trước dễ sau khó, cuối cùng mới lấy Đại Đô Đô sơn. Thôi Quý giật mình nói: - Đại nhân. Ngũ Đô Đô sơn do A Đương, bào đệ của A Hắc canh giữ, dưới chân núi có Cáp Mô Lĩnh, do bàn thạch chồng chất mà thành địa thế hiểm trở. Ở giữa, còn có một thác nước kỳ hiểm vô cùng, chúng ta mấy lần tấn công núi đều không có lựa chọn nơi đó, đó là vì thế. Cáp Mô Lĩnh không sợ hỏa công, nếu cứng rắn công kích thì quá mức hung hiểm rồi. Ly Sâm nghiêm trang nói: - Đại nhân, Cáp Mô Lĩnh do em rể của A Đương là Lưu Lãng gác. Người này nguyên là vệ sở quan binh Bảo Ninh, có quan viên lừa gạt, ép mua nhà đất của hắn khiến lão phụ bệnh tới bỏ mình. Người này giết quan tạo phản, trốn trong núi rừng, sau lại đầu phục Đô Chưởng Man nhân. Người này một thân võ nghệ, hung hãn dũng mãnh, cũng là hảo hán số một số hai trong sơn trại Man nhân. A Đương vô cùng thưởng thức hắn, còn đem muội tử gả cho hắn, hiện tại hắn là đại tướng thứ nhất dưới tay A Đương, là tâm phúc của y. Có người này canh giữ cửa ải Cáp Mô Lĩnh sợ là rất khó đánh chiếm. Ngũ Đô Đô tuy là một tòa thấp nhất trong quần sơn, sợ là cũng khó đánh chiếm. Nếu đại nhân quyết ý lấy Ngũ Đô Đô trại, như vậy mạt tướng xin làm tiên phong. Chu Nhượng Cận vừa nghe liền khuyên nhủ: - Đại nhân. Ngài thống soái toàn quân, trách nhiệm trọng đại, không thể dễ dàng mạo hiểm, ngài cứ ở một chỗ chỉ phương hướng cho chúng ta được rồi. Dương Lăng thản nhiên nói: - Ngũ Đô Đô trại mặc dù ở trong tay A Đương, nhưng Cáp Mô này đã bị bản quan đánh hạ rồi. Chúng quan viên chấn động, dùng mắt hỏi nhau, lại cũng không biết là ai ra binh, không ngờ lặng yên không một tiếng động lấy được Cáp Mô Lĩnh mà không ai biết gì, hiển nhiên Đô Chưởng Man nhân cũng không biết nên tới giờ cũng không có phái người đoạt lại, người này bản lĩnh cũng quá lớn đi? Tất cả mọi người thầm giật mình, chỉ có Yên Cao Tài mỉm cười không nói. Phong Tham Chính vui vẻ nói: - Đại nhân tính cách bình tĩnh, sắp xuất binh mới nói ra tin tức tốt như vậy, không biết là vị tướng quân nào dũng mãnh phi thường, lập công trước? Dương Lăng cười ha hả nói: - Người này ngay trong trướng của ta, Cát lão ti, mời đi ra đi. Phía sau rèm cửa vẫn chưa có người vào, đầu tiên là một loạt tiếng vang mới có một lão nhân lưng gù chậm rãi đi đến, người này tóc dài trắng xóa, xõa hết lên gương mặt nhợt nhạt, ban ngày cũng khiến người ta phát lạnh. Lão mặc áo tơi, quần tơi, chợt nhìn còn tưởng người đánh cá, chỉ có điều mái tóc bạc hơi quỷ dị. Người này giữa mắt cá chân, tay, thắt lưng đều có chuông đồng, đi lại tạo ra âm thanh hỗn độn, người nghe cũng thấy phiền lòng. Có quan viên giật mình hô nho: - Lão ti, hóa ra là Miêu gia lão ti. Bọn họ nói không lớn, nhưng người bên cạnh cũng nghe được. Hóa ra Cát lão ti không phải tên của ông ta, lão li là từ địa phương để gọi Miêu gia Vu sư. Dương Lăng cười nói: - Cát lão li thường xuyên đi tới Đô Đô trại hái thảo dược, giúp dân ở đó bỏ bệnh trừ tà, rất được kính trọng. Chu Nhượng Cận há hốc mồm, kéo kéo tay áo của Dương Lăng, thấp giọng nói: - Đại nhân, ngài... ngài muốn dùng Vu sư tấn công Cáp Mô Lĩnh hay sao? Dương Lăng bật cười nói: - Đương nhiên không phải. Mông lão tiên sinh khảng khái hỗ trợ, ở giữa đắp cầu dắt mối, lui tới hòa giải, hiện giờ Lưu Lãng đã đầu nhập bản quan, đáp ứng làm nội ứng, cửa hiểm yếu này thế nào cũng không sao. Thôi Quý không dám tin mà nói: - Đại nhân có thể thuyết phục Lưu Lãng phản bội? Dương Lăng cười ha hả nói: - Chuyện nào có đáng gì? Một đỉnh ô sa, hai khoảnh thổ địa, ba ngàn lượng bạc trắng, Lưu Lãng Cáp Mô Lĩnh sẽ thành tảng đá kê chân của bản quan.