Chương 349: Diệu Kế Khác.

Ngược về thời Minh

Nguyệt Quan 14-02-2024 22:49:36

Giang Bân liền đi ra cửa lớn, sống mũi cay cay, các bộ hạ đều ở đó, ai cũng không đi. Những người này đứng ở cửa lớn, hai tay khép lại trong ống tay áo, dậm chân đuổi hàn khí ra ngoài. Vừa thấy y đi ra liền bật cười ha hả. Giang Bân tức giận trừng mắt nhìn họ, buồn bực bước về phía trước. Các bộ hạ không nghĩ khí, bao gồm cả thân binh từ Tuyên Phủ đưa tới đều đứng xem náo nhiệt phía sau. Giang Bân chửi thầm: - Hôm nay thế nào cũng xem như là đón dâu qua cửa rồi, dù không vào động phòng, cũng đã mất mặt rồi. Y quay đầu lại nhìn tòa nhà của Vương Thính Sương bên cạnh, trong lòng có chút hoang mang: - Ngôi nhà này mua cũng quá là bất thường, làm mất mặt ta, xem ra phải mời một thầy phong thủy tới xem xem. Ách... con mẹ nó, Bá Châu hình như không có thầy phong thủy, có thì cũng đều bị dọa sợ chạy rồi. Chiêu này huyênh hoang khoác lác, thực sự là một cảnh ở Bá Châu. Bách tính trên đường thấy tình cảnh này đều chỉ chỉ trỏ trỏ, hưng phấn khác thường, ai nấy đều đuổi theo. Giang Bân vác một bó củi, phía dưới là chiếc khố, lại đi một đôi giày cao gót, bước nhanh trên đường phố. Tướng mạo Giang Bân anh tú, thân hình cao lớn, cơ bắp nổi cuồn cuộn, cánh tay dày rộng có lực, cơ ngực nổi lên thành từng múi, thực sự là rất đẹp. Đặc biệt là khi đi qua phố hoa, mấy mụ tú bà, quy công đứng ở cửa phơi nắng, bỗng nhìn thấy cảnh này, họ cũng không biết Giang Bân là người thế nào, không khỏi chỉ chi trỏ trỏ, bật cười ha hả. Tiếng gọi lớn nhỏ, khiến cho các cô nương trên lầu đều mở cửa sổ ra, đặt mông lên lan can, lấy hạt đưa trong tay ra vừa cắn hạt dưa vừa ném vỏ hạt xuống, nhướn mày lên nhìn, đầy khiêu khích. Đôi mắt long lanh đó đang nhìn khắp cơ thể săn chắc của Giang Bân. Giang Bân thấy cảnh này bỗng phấn chấn tinh thần, thẳng lưng lên. Thân trên cũng không biết lạnh. Bó củi đó trên vai cũng hình như đã biến thành một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, ngẩng đầu ưỡn ngực đi như bay, thỉnh thoảng còn run run cơ ngực cường tráng, cười đầy tà khí với các cô nương trên lầu, vẻ mặt cà lơ phất phơ, khiến cho các cô nương hét lên chói tai, hoan hô, rõ ràng là còn có người huýt gió, huýt sáo. Giang Bân đầu tàu gương mẫu, dẫn dắt bách tính xem náo nhiệt tới hành dinh Khâm Sai. Bảo vệ hành dinh đứng từ xa thấy đại đội nhân mã chạy tới, liền chạy vào trong báo tin. Tống Tiểu Ái nghe thấy tin báo không khỏi kinh sợ, đưa tay lên cầm loan đao xông nhanh lên phía trước. Theo sau là một đội hỏa súng thủ, dáng vẻ căng thẳng. Tống Tiểu Ái vừa ra tới cửa liền thấy người tới không ít. Nhưng ai nấy đều không mang vũ khí, còn cười ha hả không ngớt, nhìn không giống dân biến chút nào. Kẻ thần kinh đi đầu tiên đó có chút quen quen... a! Là Du Kích Bá Châu Giang Bân. Tiểu Ái thở phào nhẹ nhõm, mắng yêu: - Giang đại nhân, đại nhân đây là làm gì thế? Áo mũ không chỉnh tề, hình dạng nghèo khổ, bần cùng, còn dẫn theo nhiều người như vậy, Bá Châu chưa đủ loạn hay sao? Trò chơi, tất cả đều đến đây, người đông nghìn nghịt kéo tới, Giang Bân nghiêm túc nói: - Tống đại nhân, mạt tướng... là tới thỉnh tội quốc công gia. Tống Tiểu Ái nhìn bộ dạng đó của y cũng đã đoán ra vài phần, vừa nghe được lời này quả nhiên là học theo người xưa tới chịu đòn nhận tội, không khỏi bật cười thành tiếng. Nàng che miệng nói: - Chịu đòn nhận tội, vì chuyện của Trương Mậu sao? Hắn ta làm đạo tặc, lại không phải là ngươi là đạo tặc. Dù nói là biểu huynh đệ, cũng không thể trị tội ngươi được. Ngươi chịu đòn gì, nhận tội gì chứ? Giang Bân thở dài một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: - Chuyện này nói ra, ở đây thực sự là gió lớn, quả thực là rất lạnh, người tới xem náo nhiệt thực sự quá nhiều, ách... Tống đại nhân có thể bẩm báo một tiếng không, chờ gặp được quốc công đại nhân rồi, mạt tướng sẽ tự báo cáo. Tống Tiểu Ái cười nói: - Như vậy thì không may rồi. Giang đại nhân, quốc công gia đang ở nhà lao của phủ Bá Châu thẩm vấn phạm nhân rồi, lúc nữa sợ về không kịp rồi. Giang Bân vừa nghe nói bỗng hóa đau buồn thành bi thương. Còn phải đi tới đại lao Tri Châu à, đó chẳng phải là muốn người ta chết cóng sao?... quốc công gia đi thẩm vấn phạm nhân? Hỏng rồi, nếu biểu huynh không có nghĩa khí, trước tiên sẽ khai ra ta, vậy ta có chịu đòn nhận tội nữa cũng không có chút thành ý nào sao? Giang Bân nghĩ tới đây bất chấp trời lạnh hay không. Y không nói thêm gì nữa, lập tức chắp tay nói: - Đa tạ Tống đại nhân, vậy mạt tướng lập tức tới đại lao gặp quốc công gia. Giang Bân quay người đi, khiêng bó củi, dẫn đại bang dân chúng xem náo nhiệt, đi thẳng tới đại lao, mà không cần người dẫn đường. Chỗ đó y đã quen thuộc rồi, mấy hôm trước thường tới, còn nhận ra con đường gần đó nữa. Tống Tiểu Ái không hiểu sao lại nhìn theo bóng y đi. Dáng người khôi ngô tuấn tú của Giang Bân, thực sự là một người đàn ông anh tuấn, vai rộng thịt dày, lưng hùm vai gấu, quyến rũ vô cùng. Tống Tiểu Ái không khỏi động lòng: "... nhìn cũng không tệ, nhưng còn kém xa Tiểu Ngũ nhà ta. Y là lưng hùm vai gấu, Tiểu Ngũ eo nhỏ. Hai cánh tay y thô to như đùi, Tiểu Ngũ thì thể vượn cánh hổ thể, ừ... Tiểu Ngũ hình dáng còn tuấn tú hơn y, ừ... da dẻ Tiểu Ngũ còn trắng hơn y...". ... - Ha ha ha, kẻ thắng thì làm vương hầu, kẻ bại làm giặc. Nếu đã rơi vào tay ngươi, mỗ gia cũng không định sống tiếp nữa. Cuộc đời con người, cây cỏ nhất thu, cuộc đời này của Trương mỗ đã quá oanh oanh liệt liệt rồi, vui vui sướng sướng rồi, không còn gì đáng tiếc nữa. Quốc công gia, ngươi cũng đừng phí công nữa, chuyện bán đứng huynh đệ há chẳng phải Trương Mậu làm ra sao? Dương Lăng khoát tay, mang hai hộp thức ăn tới, một vò rượu ngon được người ta mang vào phòng giam. Dương Lăng thở dài nói: - Ngày xưa, ta vì là thượng khách, đã từng mơ hồ khoản đãi thịnh tình của Trương huynh. Bây giờ huynh là tù nhân của ta, Dương mỗ vẫn trả lễ cho ngươi. Trương Mậu chắp tay lại, để cho xích chân tay kêu lên leng keng: - Đa tạ quốc công gia, người là một người đàn ông, Trương mỗ cũng không muốn đối địch với người. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, ha ha, ha ha, đã phụ lại sự kỳ vọng của quốc công gia rồi. Dương Lăng lắc đầu, quay người bước ra ngoài. Hoa Thôi Quan được người ta dìu đi, cũng theo sau hắn. Hoa Thôi Quan hiện đang đảm nhiệm chức Thôi Quan Bá Châu, chủ quản hình danh một phủ. Những trọng phạm này đương nhiên là quản hạt rồi. - Đại nhân, Trương mỗ còn có một yêu cầu không quá đáng, đại nhân có thể khai ân chứ? Dương Lăng dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại. - Tề Ngạn Danh là huynh đệ kết nghĩa của Trương mỗ. Hiện giờ đang rơi vào tay quốc công, Trương mỗ dùng cái đầu này, nhất định sẽ tặng cho quốc công, không biết quốc công có thể điều Tề huynh đệ vào nhà lao này được không? Mỗ gia muốn uống một chén với huynh đệ kết nghĩa, biệt ly! Quan phủ vẫn chưa bắt được nhân vật quan trọng của bọn đạo tặc. Mấy tên tiểu lâu la dù bị bắt, đối với thủ lĩnh và toàn bộ tổ chức cũng chỉ có chút hiểu biết hữu hạn, không dễ gì Tề Ngạn Danh bị thất thủ khi gây án. Quan phủ được biết hắn ta là nhân vật quan trọng của bọn đạo tặc, đã từng dùng hết khổ hình, cũng không thể ép hắn ta khai ra nửa chữ. Sau đó Trương Mậu nhờ Trương Trung cứu viện, thế nhưng Tề Ngạn Danh là bị bắt ở hiện trường phạm án, đã là nhân vật quan trọng, kỳ thực không dễ công khai người ta. Cho nên vẫn luôn nhốt trong đại lao, nhưng có Trương Trung tiêu lượng bạc lớn chiếu cố, cuộc sống của y ở đại lao cũng có chút thoải mái. Dương Lăng nghe xong liền gật đầu, tiếp tục bước ra ngoài. Trương Mậu đẩy vò rượu ra phía bàn, bỗng mùi rượu bốc lên thơm nồng. Trương Mậu một tay giữ lấy mép đàn, tay còn lại nâng đít vò rượu lên, đặt lên môi "ực ực ực" một mạch, lau miệng, cười nói: - Rượu ngon, rượu ngon, mấy đại ca, mỗi người uống vài ngụm, Hồ nhị, tiếp nào. Y một mình ở một phòng giam, bên cạnh là phòng giam mấy tên lâu la đạo tặc. Lúc này đang vịn lan can, nhìn sang bên này. Tay chân Trương Mậu bị xích sắt cột chặt vào tường, không thể đi tới bên tường, liền vung tay lên, ném vò rượu tới. Một tên mã tặc chặn được vò rượu "hoa" một cái. Rượu trong vò tung tóe ra tay, gã đặt miệng lên lan can, ngừa cổ lên uổng vài ngụm. Rượu từ mũi xông lên, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, lại thở dốc khen: - Rượu ngon, rượu ngon, quá ngon, các huynh đệ, nào! Rượu của quốc công gia thưởng, mỗi người nếm một ít! Vò rượu luân chuyển trong lao, vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Dương Lăng nghe thấy liền mỉm cười, cất bước đi ra khỏi nhà lao. - Quốc công gia. Hoa Thôi Quan bước nhanh đã làm tác động tới vết thương, cho nên có chút thở dốc: - Người hà tất phải khách khí với đám phạm nhân đáng chết này. Bọn chúng hô lớn hô nhỏ là để thị uy với ngài, còn không bằng đại hình hầu hạ, không mấy người chịu được đại hình mà đồng ý cung khai. Dương Lăng cười nói: - Ta biết họ là đang muốn thị uy với ta. Nhưng họ đã ra chiêu và được rất nhiều thứ, một vò rượu ngon xem như ta hồi lễ đi. Hoa Thôi Quan kinh ngạc hỏi: - Chiêu? Chiêu gì? Bên ngoài đại lao là một phòng trực, từ trước đến giờ là nơi các quan coi ngục làm việc và nghỉ ngơi. Dương Lăng lững thững bước vào, nói: - Nào, chúng ta ở đây uống một chút đi. Ngươi đi cũng lâu rồi, vết thương còn chịu được nữa không? Hoa Thôi Quan cảm kích gật đầu, liền bước vào trong. Ngục quan cơ trí nhanh nhẹn dọn chỗ, gọi người tới pha trà dâng lên. Dương Lăng và Hoa Thôi Quan ngồi trên hai chiếc ghế dài. Dương Lăng bấm tay nhẹ xuống mặt bàn, nhướn mày ưu tư, khẽ nói: - Hoa đại nhân, chúng ta phỏng chừng có sai sót rồi, mã tặc Bá Châu xem ra không phải là dễ quét như vậy. Hoa Thôi Quan biết hắn tất sẽ có câu dưới, liền chắp tay nói: - Xin quốc công gia chỉ rõ. Dương Lăng thở đài nói: - Ôi! Ta vốn muốn dùng Trương Trung làm mồi nhử, bắt lấy tên thủ lĩnh quan trọng của mã tặc, nhân tiện tiêu diệt tận gốc bọn chúng. Tiếc là... tài liệu trước đây của chúng ta có hạn, không đủ đánh giá bọn họ, kế hoạch khó mà đạt được hiệu quả. Hắn nâng chén trà lên, thổi thổi nước trà lại không uống, mà hai mắt nhìn chằm chằm vào lá trà chìm nổi trên mặt, hạ giọng nói: - Trước đây quan phủ Bá Châu vẫn luôn hiểu lầm mã tặc với sơn tặc là như nhau. Mãi cho tới bây giờ Dương Hổ rời khỏi Bá Châu mới biết mã tặc tự thành một hệ, đối với thực lực của họ thực sự có giới hạn. Tài liệu trong tay chúng ta luôn cho rằng họ chỉ có vài chục người. Do vì mã tặc trước đây cướp bóc nhà giàu, một khi chuyện bại lập tức trốn xa, rất ít khi chính diện tác chiến với quan binh, về chiến lực của chúng cũng rất xem nhẹ, kết quả mai phục cũng không lý tưởng, phân nửa bọn cướp đã trốn được. Theo tình hình trong ngục hôm nay, tổ chức của họ cũng quyết không đơn giản như chúng ta đã đánh giá. - Hoa đại nhân, đánh giá ban đầu của chúng ta, cái gọi là mã tặc là một số thân thủ cao minh, gia cảnh bần hàn, vì mưu tài mà kết hợp lại với nhau, âm thầm làm phỉ. Ban ngày làm dân, lâm thời kêu gọi tụ tập nhau lại, tổ chức thành một số loạn dân. Bây giờ xem ra không phải như thế rồi. Hoa đại nhân, ngươi cũng chú ý tới như vậy, mới vừa rồi bản quan ở trong đại lao đã khuyên nhủ Trương Mậu đầu hàng. Những tên mã tặc đó khi có sự hô ứng lẫn nhau, phần lớn là bằng tình huynh đệ, rất ít người gọi thẳng danh tính. Mà Trương Mậu và bọn họ nói chuyện, đối với mỗi người đều là gọi thẳng danh tính, điều đó có nghĩa là gì... Hoa Thôi Quan giật mình, ông xử án cả đời, thực sự sao lại không chú ý tới học vấn chào hỏi trong ngục giữa các đạo tặc. Lúc này Dương Lăng vừa nhắc nhở, ông mớỉ chợt nói: - Những tên mã tặc này... trực tiếp bị Trương Mậu khống chế. Giữa họ không thân quen? Hoặc là... mỗi lần họ hành động, có ý triệu tập lại với những thủ hạ ở các nơi khác nhau. Hơn nữa, luôn luôn không cho phép họ liên hệ danh tính, quê quán lại với nhau? Bách tính tầm thường rất ít khi rời khỏi nơi ở của mình đi khắp nơi du ngoạn. Hơn nữa, quan phủ cũng là không đúng, có người dân địa phương cả đời không rời khỏi thôn trang ra ngoài bảy dặm, chỉ cần khống chế đơn giản một chút, sẽ cho thuộc hạ đồng thời hành động rất dễ không quen biết lẫn nhau. Dương Lăng vuốt cằm nói: - Đúng vậy, nhưng họ ở từng nơi, quyết không thể chỉ thu nhận một hai tên mã tặc. Nếu ở cùng một thôn thu nhận vài tên mã tặc, hơn nữa còn không để cho bọn họ biết thân phận của đối phương. Vậy thì mỗi lần họ hành động địa điểm tất nhiên sẽ là khác nhau rồi. Ta nghĩ đây chính là quan phủ Bá Châu nhiều lần để bảo giáp lý kiểm kê hộ khẩu, kiểm tra những người xa nhà đi thăm bạn bè. Dân số và thời gian buôn bán dạo lại không thể tìm ra được một số người khả nghi và thời gian, địa điểm mỗi lần mã tặc hoạt động để khớp với nguyên nhân. Đồng thời, cũng chứng minh hơn trăm mã tặc hiện thân hôm nay vẫn không phải là thực lực toàn bộ của họ. Núi băng chỉ lộ ra một góc mà thôi. Hoa Thôi Quan hít một hơi sâu, lo sợ nói: - Sao mã tặc Bá Châu lại mạnh như vậy? Vì sao... vì sao chúng ta lại không cảnh giác? Dương Lăng bình tĩnh nói: - E là bọn chúng trước đây đã làm đại án, rất nhiều đều được quy thành sơn tặc của Dương Hổ. Tiêu diệt sơn tặc Bá Châu vừa mới kết thúc, lời đồn vừa mới lắng xuống. Trong thời gian tiêu diệt thổ phỉ, họ tất nhiên đều mai danh ẩn tích rồi. Sau đó bản quốc công tới Bá Châu, bọn chúng vẫn chưa kịp hoạt động trở lại. Sắc mặt Hoa Thôi Quan nghiêm trọng, im lặng gật đầu. Dương Lăng lại nói: - Cho nên, Trương Mậu mới thoải mái như vậy. Căn bản không lo lắng tới chuyện bản quan thi hình khảo vấn, sẽ có loại nhu nhược cung khai, phá hoại toàn bộ tổ chức của họ. Sáng sớm hôm nay, Trương Mậu trúng kế bị bắt, mã tặc lập tức hạ lệnh rút lui. Rõ ràng, trong tổ chức của họ, Trương Mậu có thân phận địa vị không bằng thủ lĩnh khác của Trương Mậu. Theo miêu tả của Tiểu Ngũ, Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy, họ thực sự đã gặp mấy tên thủ lĩnh mã tặc có thể hiệu lệnh. - Chúng ta giả thiết một chút. Dương Lăng rời chén trà, nói: - Ví dụ như đối phương, nếu cánh mã tặc này có mấy tên đại thủ lĩnh, hoặc căn bản chính là mấy cánh mã tặc không lệ thuộc nhau hợp sức lại, do vì thủ kính kết bái, quen nhau, đó mới hình thành lên liên minh ở mức độ nào đó. Nhưng họ lại tự có nhân mã của mình, giống như Đông Xưởng, Tây Xưởng, Nội Xưởng và Cẩm Y Vệ, những người phía dưới, giữa họ là có khác biệt không hiểu lẫn nhau. Giữa bốn đại thủ lĩnh này, cũng không biết có thủ lĩnh dưới trướng là người nào? Hoa Thôi Quan cười khổ nói: - Quốc công gia, nếu như vậy cũng chính là nói chúng ta bắt được Trương Mậu rồi, Trương Mậu cũng chắc chắn cung khai, chỉ cần ba thủ lĩnh khác ẩn đi. Chúng ta còn không thể tiêu diệt họ, nhiều lắm thì phá hoại thế lực này của Trương Mậu. Đồng thời ép những thủ lĩnh còn lại lộ rõ thân phận để tránh xa hiểm họa. Mã tặc phía dưới còn có thể chọn ra thủ lĩnh mới, thời cơ thích hợp, liền tro tàn lại cháy... Dương Lăng cũng cười khổ, nói: - Đúng vậy, điều này chắc chắn Trương Mậu sẽ cung khai, đồng ý khai ra những tên thủ lĩnh khác. Ta cũng hy vọng Trương Mậu chính là thủ lĩnh cao nhất của mã tặc. Đối với đội ngũ mã tặc và các thủ lĩnh khác mà nói, y không phải là đại ca kết bái, mà là thủ lĩnh duy nhất có quyền lực tối cao, đồng thời trong tay cũng nắm danh sách toàn đội nhân mã. Nhưng hy vọng này... không lớn. Nếu y là thủ lĩnh duy nhất của cả đội ngũ mã tặc, có quyền lực lớn như vậy, ảnh hưởng tới sự sinh tồn của cả đội ngũ. Những tên mã tặc đó e là thà bị tổn thất hoàn toàn, cũng liều mạng cứu y ra, mà không thể thấy thời cơ không ổn, quả đoán rút lui. Hoa Thôi Quan nắm chặt tay lại, giọng đầy căm hận: - Bất kể thế nào, chung quy lại là bắt được con cá lớn, lòng dân sắt đá, quan pháp như lò, Trương Mậu từ xưa tới nay ăn ngon mặc đẹp, không cần dùng khốc hình. Đối với mã tặc như vậy, chớ nên khách khí, hạ quan ngày đêm đại hình chờ lệnh. Hạ quan thấy y chưa chắc đã nhận tội. Dương Lăng thở dài, nói: - Chỉ sợ... cũng chỉ có như vậy, chỉ có điều đến lúc này, mã tặc Bá Châu rất khó toàn công nhất dịch. Ta không thể ở lại Bá Châu lâu, hoàng thượng đã hạ chỉ, chỉ vì dụ dỗ mã tặc ra, ta mới giả ý tuyên nhân áp giải những tham quan này vào kinh. Mã tặc bây giờ cũng không thể quay lại đường cũ lần nữa. Ngày mai, ta sẽ tuyến bố thánh dụ, xử lý tham quan Bá Châu, có lẽ Hoa đại nhân sẽ vất vả nhiều. Hoa Thôi Quan liền hạ thấp người nói: - Bắt trộm phỉ, vốn là chuyện của hạ quan nên làm. Quốc công gia đừng lo lắng, hạ quan đã nhậm chức Thôi Quan mười năm rồi. Các loại tội phạm cũng gặp không ít. Là con người đều có điểm yếu, chỉ cần tìm được nhược điểm của y, đối với thuốc trị, mã tặc nhất định có thể tiêu diệt. Dương Lăng mỉm cười gật đầu, trong lòng liền nhớ ra một việc, liền nghiêm túc nói: - Phỉ là phải tiêu diệt, nhưng Hoa đại nhân lại không học chỉ huy Bá Châu đó Chu Đức An. Mã tặc Bá Châu không phải đều là người gàn bướng. Ví dụ như lấy Tề Ngạn Danh và Trương Mậu làm ví dụ, thân phận đều là thân sỹ địa phương, từ xưa tới nay sửa cầu bổ dường, phát cháo miễn phí. Mặc dù có mua chuộc danh tiếng, lại có chuyện trượng nghĩa khinh tài. Phụ theo bọn cướp chúng, hôm nay thân phận của người bị bắt cũng là người dân bình thường, vì sao lại là cướp? Cố nhiên là còn có nguyên nhân của cá nhân họ nữa, nhưng chịu sự bức bách của tham quan, cuộc sống khó mà tiếp tục cũng là nguyên nhân lớn nhất. Sơn tặc Bá Châu hiện giờ cũng đã trốn chạy rồi, tham quan chịu trừng phạt, đám giả thần giả thánh cũng đã bị trục xuất. Người dân có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Chờ tới năm sau trường ngựa Quan Ngoại có thể cung cấp lượng lớn ngựa tốt, ngựa Bá Châu sẽ bị hủy bỏ, gánh nặng của người dân cũng không còn nữa. Cánh đồng cỏ lúc này có thể thay bằng ruộng lúa, tăng cường phát triển thương nghiệp, xưởng sản xuất nhỏ, tạo lên bầu không khí mới, người dân có đường sống, đương nhiên cũng không còn làm cướp nữa. Cho nên, đối với những mã tặc này mà nói, vẫn phải dẹp yên là chính. Bây giờ chúng ta có thể nắm được chỉ là một mắt xích Trương Mậu. Nếu có thể dẹp yên thành công những mã tặc này, những vụ án đó cũng sẽ giảm đi, không còn xảy ra huyết án nữa. Cùng với việc cải thiện môi trường sống của người dân Bá Châu sẽ cổ vũ rất nhiều mã tặc còn đang sống ẩn dật từ bỏ cái ác mà hướng thiện. Hoa Thôi Quan tâm lĩnh thần hội, cười nói: - Hạ quan hiểu rồi, ân uy cùng thực thi, tiêu diệt và trấn áp, mã tặc sẽ lại lấy việc cướp bóc đại hộ là chính. Chỉ cần chủ hộ không phản kháng kịch liệt, thường thì vẫn rất ít khi giết người. Hạ quan sẽ thẩm tra kỹ càng, sẽ trách tội nhẹ, giao cho đốc quản địa phương, không cho phép nghiêm trị, tiếp tục làm người ác, bắt được một người nghiêm trị một người, kẻ đầu thú sẽ được xử lý nhẹ. Tuy nhiên, làm như vậy tạm thời cũng rất khó thu hút được lượng lớn mã tặc tự ra đầu thú. Nếu môi trường sống của người dân Bá Châu thực sự được thay đổi, cộng thêm luật pháp uy hiếp, người đầu thú sẽ được xử lý nhẹ, khi đó chúng ta có thể khiến cho nhiều mã tặc tự ra đầu thú. Chỉ cần họ đầu thú, vụ án kết thúc, cũng có sự ràng buộc, họ có muốn làm cướp nữa cũng khó. Dương Lăng tán thưởng cười nói: - Nói rất hay, chính là đạo lý này! Đúng lúc này, coi ngục vội vàng chạy ra thi lễ nói: - Khởi bẩm quốc công gia, tướng quân Du Kích Giang đại nhân, ông ta... ông ta ở ngoài đại lao cầu kiến. Dương Lăng giật mình: - Lúc này Giang Bân tới cầu kiến làm gì? Chẳng lẽ là xin cho Trương Mậu sao? Vụ án lớn như vậy, y cũng quá là to gan lớn mật rồi. Dương Lăng khoát tay nói: - Mời y vào. Quan coi ngục liền đáp: - Vâng! Quay người bước vội ra ngoài. Lát sau Giang Bân đã run rẩy đi vào, môi lạnh tím tái, sắc mặt xanh mét, nhìn Dương Lăng rên lên: - Quốc công gia, mạt tướng lĩnh tội đến đây. Nói xong liền đẩy Kim Sơn, đặt bó củi xuống và quỳ xuống đất. Dương Lăng và Hoa Thôi Quan đều sững người ra. Dương Lăng kinh ngạc hồi lâu mới lên tiếng: - Giang Bân? Giang đại nhân, ngươi... ngươi đây là làm cái gì thế? Giang Bân nghe thấy thế mà mừng rỡ trong lòng. Quốc công gia hỏi như vậy cho thấy biểu huynh vẫn chưa nói chuyện của mình, vất vả lần này cũng không hề phí chút nào. Giang Bân liền làm ra vẻ mặt hối hận bẩm báo: - Quốc công gia, hạ quan có tội, biểu huynh Trương Mậu ngầm làm đạo tặc, còn cấu kết với gian thần Trương Trung, mạt tướng nhất thời không bắt bẻ, vì bị y bịt mắt... Mặc dù Giang Bân thô lỗ, hơn nữa còn không học hành gì, nhưng lại rất có nội tâm. Lúc này, hành động này nửa tự nhiên, nửa là ra vẻ, biểu hiện bình thường, khiến người ta có cảm giác y không hề ngu ngốc chút nào, ngược lại còn cảm thấy con người này chân chất đáng yêu. Giang Bân vừa nói, vừa nhìn trộm thần sắc của Dương Lăng. Thấy ban đầu hắn kinh ngạc, sau đó lại như ngộ ra, sau cùng là bộ mặt dở khóc dở cười, liền thở phào nhẹ nhõm, biết ải này của Uy quốc công đã qua rồi. Hắn biết chuyện này lại không trách mình, như vậy sau này cũng không có ai có thể dùng chuyện này để nắm thóp mình được. Lúc này Giang Bân không còn liếc nhìn trộm nữa, cúi đầu xuống nói. Y ở trong nhà lâu như vậy, bên cạnh chính là chiếc bếp lửa, thổi khí nóng lên người, chạm đúng tới chỗ đau lòng, thật đúng là làm rất tốt. Dương Lăng thực sự vừa tức mà lại vừa buồn cười. Khi hắn bắt quan lại Bá Châu công khai tin Trương Trung chưa chết, khi đó tham tướng Hà Gian Viên Bưu Hoàn chưa tới. Cho dù Giang Bân không tiết lộ, Trương Mậu cũng nhất định nghe thấy thông tin mà bỏ trốn. Giang Bân không gây ra tai họa gì, hơn nữa hôm nay còn chơi chiêu này... chịu đòn nhận tội đã được lan truyền ra ngoài, nhiều người đã từng đọc mấy cuốn sách phần lớn cũng biết, nhưng hiệu quả thực sự... hình như vẫn chưa nghe qua, thực sự là làm khó Giang Bân rồi. Dương Lăng đang định đỡ y đứng lên, bỗng trong đầu lóe lên một ý đối phó với Trương Mậu. Con người đều có điểm yếu, điểm yếu của Trương Mậu là gì? Chính là rất thích nói tới nghĩa khí giang hồ. Chuyện này chỉ cần hắn tốn chút công sức cướp tù chẳng phải là giết người diệt khẩu rồi. Trương Mậu bị bắt, không thể tạo ra được sự đả kích chí mạng đối với mã tặc Bá Châu. Tai họa này e là vẫn còn kéo dài nhiều năm nữa, nếu có thể đi sang lối tắt khác... Nghĩ tới đây, Dương Lăng vỗ xuống bàn "phịch" một cái, tức giận quát: - Giang Bân, ngươi quả là to gan lớn mật! Giang Bân từ khi bắt đầu tố khổ chuyển thành công ca, mặt mày đang hớn hở nói lại bị Dương Lăng dọa cho run người lên: Vừa rồi chẳng phải là ổn rồi sao? Sao lại nói trở mặt là trở mặt rồi? Chỉ thấy thái độ của Dương Lăng dữ tợn, chỉ vào y nói: - Lúc đó dù ngươi không biết Trương Mậu là thổ phỉ, thì cũng biết gã và quan liêu bản địa có quan hệ mật thiết với nhau. Chuyện lớn này của bản quốc công đã liên lụy tới toàn cục, đang giăng lưới bắt khẩn cấp, ngươi lại vì chuyện riêng của bản thân, làm hỏng chuyện lớn của bản quốc công. Ta đã dặn đi dặn lại ngươi phải nghiêm khắc giữ bí mật, không được để bất kỳ ai biết, tất cả đều bị ngươi làm thành gió thoảng ngoài tai rồi sao? Hừ! Vẻ mặt Giang Bân thảm não, lão hổ đã biến thành chuột con rồi, sợ hãi nói: - Quốc công bớt giận, mạt tướng biết tội! Mạt tướng biết tội! - Nếu đã biết tội... bản quốc công cũng không tính toán nữa, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, ngươi có bằng lòng không? Giang Bân mừng rỡ, liền nói: - Quốc công gia xin cứ chỉ bảo, Giang Bân không dám không theo. Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe lên, ngoắc tay nói: - Đứng lên, lại gần đây. Giang Bân liền đứng lên bước tới bên cạnh Dương Lăng. Dương Lăng nói khẽ chỉ đủ cho Hoa Thôi Quan đó gần đó nghe thấy để dặn dò Giang Bân...