Tư khố quan niệm giống nhau, thư kí bên cạnh ghi chép giống nhau, hôm nay tốc độ kê biên tài sản rõ ràng nhanh hơn.
Càng về sau, tài sản châu báu được kê biên cũng càng đắt tiền, châu báu hôm nay lấy ra hình như đều là vật quý mà Ảm phủ tích góp những năm nay, Dương Lăng mặc dù không hiểu báu vật, trong lòng cũng có cảm giác.
Ảm Đông Thần chưởng quản Tang phạt khố, Tang phạt khố là nơi khi hoàng gia kê biên gia sản của quan phạm tội, đem một ít vật vô cùng quý giá, không dễ xử lý đến cất chứa quản lý, Ảm Đông Thần từ trong trang sức châu báu của những quan viên này lại lần nữa chọn lựa, đem một vài châu báu cực phẩm trộm về nhà, cho nên châu báu của ông ta cái nào cái nấy đều là thượng phẩm, trong số những châu báu được xưng trân phẩm đấy, đã không thua kém vật ngự dụng của hoàng gia rồi.Trước mặt Dương Lăng là một bộ trang sức hoàng kim mười hai chiếc, chia làm kim trâm, dấu tóc mai, đâm tâm, phân tâm, đỉnh trâm, buôc toc, bên trên lại được khảm có các màu đỏ, ngọc bích, ánh sáng tươi đẹp, chiếu sáng rạng rỡ, chế tác cực kỳ tinh diệu, có thể nói tinh phẩm.
Đích thực là tinh phẩm, chỉ là riêng trọng lượng tịnh vàng đã hơn hai cân, tuy nói quý phi ra ngoài trên đầu đều mang tóc giả đấy, nhưng trang sức nặng như vậy nếu đội ở trên đầu..., Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.
Quan lớn nhỏ các huyện trấn Bá Châu quỳ đầy đất, nhìn thấy Quốc công gia lắc đầu, cũng không biết là không đáp ứng thỉnh cầu Phàn Tri châu, vẫn là chẳng đáng cho bộ trang sức vàng quý giá Vương phi đeo cũng không hiển thị đắt tiền, hai bên lặng lẽ quan sát, hơi có chút một hồi xôn xao.
Hiện giờ là tường đổ mọi người đẩy thêm, tường Trương Trung chắn gió đổ rồi, chẳng những đổ, hơn nữa rất có thể sẽ tai họa người khác, vì thế những tên thường nịnh bợ ông ta cũng không kịp thể hiện rõ lập trường, tranh nhau bước lên trươc, để thể hiện lòng trung thành của bản thân.Sớ của bọn họ đều viết giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, đối trận tinh tế, chọn từ đặt câu hết sức hoa lệ: Trương Trung là như thế nào phát rồ, bọn họ làm quan địa phương lại làm thế nào lấy đại cục làm trọng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Viết toàn là than thở khóc lóc, dốc hết tâm huyết, quả thực đều có thể làm trung thần thanh quan cho hậu thế, đáng tiếc bọn họ đốt đèn nấu dầu viết ra văn chương gấm vóc, vị quốc công gia dường như căn bản không có hứng thú, một chồng tấu trần dày như thế, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.Phàn Tri châu vẫn dõng dạc: - Quốc công gia, ngài là người theo Hoàng thượng, lại là khâm sai.
Việc này liên quan tới trấn thủ Trương Trung Bá Châu, ta và người khác chỉ xin sự giúp đỡ từ ngài, mới có thể phản ánh với triều đình.Dương Lăng thở dài, buông trâm cài tóc Kim Phượng nói: - Phàn đại nhân, chuyện này các ngươi có thể trực tiếp trình lên Hoàng thượng, bổn quốc công lần này đi Bá Châu, lại không phải là tra xét quản lý, nếu ra mặt quản việc này.
Không hợp đạo lý à.Phàn Mạch Ly vội hỏi:
- Quốc công gia, chuyện này cũng chỉ ngài có thể quản được, Trương Trung là công công Ti Lễ Giám ra, quyền cao chức trọng, gã ở Bá Châu tác oai tác quái.
Bọn ta phẫn nộ nhưng không dám nói.
Hiện giờ Trương Trung tuy chết rồi, nhưng không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, những quan lớn như hạt đậu hạt vừng bọn ta còn có thể làm gì đây? Quốc công gia nếu chịu ra mặt chủ trì đại cục, mới có thể tố giác tội ác Trương Trung.
Bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng Bá Châu.Dương Lăng thở dài một hơi, cười nói: - Xem mặt phật? Là pho tượng phật nào thế? Ha hả, các ngươi không cần che giấu, ta biết người các ngươi sợ là ai.
Ừ... Bổn quốc công đương nhiên không sợ y, nhưng nếu Trương Trung là người của y, vậy cho dù chết rồi, cũng không phải dễ dàng lật lại như vậy, trong quan trường đạo lý một người vinh cả đám cùng vinh, một người tổn hại cả đám tổn hại.
Các ngươi đều hiểu được.- Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu! Câu cửa miệng này vừa thốt ra, mọi người liền biết là con rối tri huyện Kiều Đại lão gia mở miệng.Quả nhiên, thân mình Kiều Ngữ Thụ mập mạp ủi đến đằng trước, cười nịnh nói: - Cũng bởi vì như vậy, hạ quan và một đám đồng liêu mới nghĩ tới Quốc công gia ngài đó.
Quốc công gia yêu dân như con, ghét ác như cừu, Quốc công gia cho dù không nghĩ cho chúng ta, vì vô số dân chúng chịu khổ Bá Châu.
Cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc đâu.
Bọn ta tin tưởng, chỉ có sự chiếu cố của Quốc công gia, mới có thể giữ được mây khuất trăng sáng tỏ.
Để chân tướng phơi bày rõ ràng khắp thiên hạ.Con rối tri huyện Kiều Ngữ Thụ luôn luôn tôn sùng "cẩn thận, cẩn thận", rất chú ý "một lời đủ tổn thương thiên địa", và "một chuyện phúc đủ quyết định cả đời, một chữ quang vinh suy yếu, một chữ chỉ trích nặng nề", hiện tại chuyện dân chúng biến loạn Bá Châu có quan hệ mật thiết với y, sự việc liên quan mật thiết đến an nguy bản thân, não không ngờ cũng kiếm được cách giải quyết.Chúng quan viên vừa nghe, cùng kêu lên tâng bốc:
- Đúng rồi, đúng rồi, Quốc công gia là Dương Thanh thiên, thiên hạ đều biết nha!
- Quốc công gia yêu dân như con, ghét ác như cừu, cương trực công chính, trung trinh một lòng...- Dương quốc công mình đồng da sắt, tâm sáng như gương, một thân chính khí, thanh liêm, thiên bạch ngọc trụ của Đại Minh, cái trụ vàng- Quốc công gia ngửa mặt không hổ với trời, cúi xuống không hổ với đất, lòng dạ trong sáng, hiên ngang lẫm liệt, giúp đỡ chính nghĩa, trừ bạo an dân...- Dừng dừng dừng!
Dương Lăng bị đám này nịnh hót lấy được cả người nổi da gà, thật sự ăn không tiêu.Hắn vỗ vỗ đống sớ cao nửa người kia nói: - Không phải bổn quốc công không chịu vì dân cứu giúp, mà là phải có chứng cứ rõ ràng, nếu không bổn quốc công níu lấy một trấn thủ thái giám đã chết không tha, khó tránh khỏi bị người cho rằng thêu dệt tội danh, có mưu đồ khác.Cho nên, mấy thứ các ngươi viết này, chịu ép bức như thế nào, bị Trương Trung áp bách như thế nào, làm trái lương tâm nghe lệnh ông ta, tâm lo triều đình như thế nào, những lời lo bách tính này sẽ không cần viết cho bổn quốc công xem, ta biết các ngươi là chịu bức bất đắc dĩ, nhưng phải trình lên cho Hoàng thượng, muốn người khiến các ngươi lo lắng câm miệng, phải có chứng cớ xác thực.
Ta muốn chứng cớ, hiểu không?Thời cơ, địa điểm, những người nào? Trương Trung hạ mệnh lệnh gì, đã làm gì xảo trá vơ vét tài sản, hành động ức hiếp lương thiện, khổ chủ là ai, hiện tại nơi nào, cái bổn quốc công cần chính là chỗ này chút tội trạng thực sự.Ừ...
Các ngươi đều là quan phụ mẫu một phương, vụ án đều thẩm vấn qua, đơn kiện cũng xem qua rồi chứ? Đem những sớ thể hiện lòng trung thành bề ngoài này về, các ngươi coi như là viết đơn kiện cho bổn quốc công là được, ta muốn chứng cứ rõ ràng! Các ngươi hiểu chứ?- Ty chức hiểu! Chúng quan viên hô vang ứng thuận.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Chậm nửa nhịp sau, chỉ nghe một thanh âm nói: - Dạ dạ dạ, hạ quan hiểu!- Ừ! Dương Lăng hài lòng gật gật đầu, chợt thoáng nhìn một đôi vòng tay vô cùng bắt mắt, thuận tay lấy lại nhìn, vòng tay là chế tạo từ mã não, màu đỏ trong sáng, vô cùng đáng yêu.Phàn Mạch Ly vội hỏi: Quốc công gia, đây đối với vòng tay mã não.
Cũng là một loại cực phẩm.
Mã não lại hồng ngọc, quỳnh ngọc, xích ngọc, lấy màu đỏ làm chính tông, trong hàng châu báu có cách nói 'Mã não không đỏ một đời nghèo', ngài xem đôi vòng tay này, trong vẻ tươi đẹp có nét thanh tịch và đẹp đẽ kết hợp, cảm xúc ấm áp, mềm mại, giống như Điền mỹ ngọc, từ trong ra ngoài trong suốt tuyệt diễm.
Đeo trắng đẹp tự nhiên, tăng thêm sắc màu đẹp nha.
Trong lòng Dương Lăng vừa động, công chúa Vĩnh Phúc tính cách điềm tĩnh, mặc dù danh cao quý là ngự muội Thiên Tử, cách ăn mặc trang điểm cũng không phô trương, làm ni cô, tuy là để tóc tu hành, trang sức trong cung lại không thể đeo được.
Cái vòng tay mã não này lại thật ra rất thích hợp với tướng mạo khí chất của nàng.
Ngoài ra, chiếc vòng mã não ngọc tròn sáng này, nếu nghiêm khắc nói nó là vòng lần tràng hạt, cũng có thể chấp nhận, tặng nó cho công chúa Vĩnh Phúc, nàng nhất định rất thích.
Hơn nữa lại danh chính ngôn thuận.Dương Lăng nghĩ đến đây, thuận tay đưa vòng tay cất vào trong tay áo, hướng tới người thư ký gật đầu nói: - Chuỗi hạt này không cần ghi đâu.Phàn Mạch Ly thấy quốc công ngay trước mặt y lấy chuỗi hạt, tuy nói không phải là vật vô cùng đắt tiền.
Ít nhất nói rõ như thế là không coi những người này của mình là người ngoài, Phàn Tri châu trong lòng vui mừng, vội hỏi: - Nhất đình sắc xuân phiền lòng đến, hoa rơi đầy đất đỏ vài khoang.
Ha hả, rơi đỏ đầy đất, sắc xuân phiền lòng, hải đường trải qua vũ son, đó là thừa nhận ngọc châu đỏ này rồi.
Quốc công gia có con mắt tốt.- Rơi đỏ đầy đất? Vị Phàn Tri châu làm sao nói cái gì cũng có thể nhắc đến chuyện liên quan đến tà dâm? Dương Lăng nheo mắt liếc mắt y một cái, đã thấy Phàn Mạch Ly nghiêm trang, không khỏi thầm kêu một tiếng hổ thẹn: - Lần này hóa ra là ta nghĩ sai!Hành dinh khâm sai nơi ở của Dương Lăng.Độc viện của Dương Lăng có phòng trái phải, được một bờ tường thấp ngăn cách, trung gian có một cửa hình trăng.
Phòng bên trái là phòng ngủ của thân quân tùy tùng Vệ Thống lĩnh Tống Tiểu Ái, bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên chỗ này trong phủ quan binh đều phải tránh xa.
Dương Lăng trở lại hành dinh, không có vào phòng mình.
Lại rẽ phía bên trái.
Đi đến chỗ Tống Tiểu Ái ở.
Ngoài cửa hình trăng có hai thị vệ đeo đao gác, tiểu viện bên trong không có người.
Dương Lăng khoát tay.
Lệnh vài cái thân binh đợi ở bên ngoài, chỉ dẫn theo Đại Bổng Chùy đi thẳng vào.Vừa mở cửa, vốn là trong tiểu lâu của nữ nhân thiên hạ, lại là bốn thị vệ đeo đao hộ vệ, nghiêm nghị đứng ở cột trụ hành lang.Dương Lăng cũng không đáp lời, ngựa quen đường cũ thẳng lên lầu hai, đi đến trước một gian phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy, bên trong nghe tiếng lập tức đón tiếp hai thị vệ, thấy Dương Lăng tới vội chắp tay nói:
- Quốc công.Dương Lăng gật đầu, ngẩng đầu nhìn vào trong, đây là một gian phòng khách bình thường, phân buồng trong ngoài, chỉ là hiện tại cửa sổ đều đã bị người đóng đinh từ bên trong, bên trong phòng tĩnh lặng, trên giường có một người, đang nằm nghiêng người hướng vào trong ngủ.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hóa ra là Tống Tiểu Ái được báo, vội vàng chạy đến.
Dương Lăng hơi vuốt cằm, sau đó thả nhẹ bước chân đi vào phòng, bước đi thong thả đến bên giường lẳng lặng đứng thẳng một lát cười "xuy" nói: - Công công ung dung bình tĩnh, rất có phong độ đại tướng, vẫn con ăn được, ngủ được, khâm phục, khâm phục!Trên giường người nọ hô một chút ngồi dậy, cười lạnh nói: - Đã vào nhà Quốc công gia, ta còn có gì phải sợ đây, đương nhiên ăn được, ngủ ngon.Gã xê dịch đến bên giường, tức giận đứng lên nói:
- Quốc công gia, ta ở trước mặt ngài tuy rằng thân phận thấp kém, có điều hiện nay là trấn thủ Bá Châu, Quốc công gia đem chúng ta lén bắt lại, giam giữ tại đây, rốt cuộc có dụng ý gì? Ngươi đường đường tuy là Quốc công, tự ý động hình phạt riêng, giam khâm sai trấn thủ, đó là tội chết khó thoát!Dương Lăng khẽ mỉm cười, quay người ngồi xuống bàn bên cạnh nói: - Đem ngươi nhốt trong quân doanh hai ngày, vốn tưởng rằng sự nóng giận này cũng sẽ tiêu tan, không ai ngờ vẫn kiêu ngạo như vậy.
Không tệ, ngươi là trấn thủ Bá Châu, quân Bá Châu đều ở tay ngươi, có thể nói quyền cao chức trọng.
Tuy nhiên nếu không như vậy, ta vẫn lười động tới ngươi.
Vì sao bắt ngươi? Ha hả, Trương công công chả nhẽ một chút cũng không đoán ra ư? Trương Trung vừa nghe, da mặt không khỏi căng thẳng.
Ngày ấy tự xưng Giang đại du kích địch vạn người khi tới cửa dưới lầu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo giống như sự ngang ngược của con cua, không ngờ môt viên gach ném ra, y liền sợ tới mức chạy trối chết, Trương Trung ngồi trên lưng ngựa cũng tức giận tới mức muốn mắng mẹ nó.Cũng may Giang Bân tuy rằng chạy thoát, lại không bỏ ông ta lại, mang theo ông ta một đường chạy như điên, cuối cùng thoát khỏi dân chúng, điên cuồng, trong lòng Trương Trung rộng lượng, đang muốn phong quan hứa hẹn khen thưởng, những vẫn chưa xong đâu.
Ót sau liền bị đánh một cái đau điếng, khi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong quân doanh.Bất kể ông ta chửi bới như thế nào, quan binh trông coi chỉ là giả câm vờ điếc, không một lời đáp trả, Trương Trung rống lên hai ngày, cũng mệt mỏi không có sức lực, nhưng nhưng trong lòng mãi vẫn đoán không ra Du Kích tướng quân mới đến này rốt cuộc có dụng ý gì.
Mãi đến đêm qua lại bị người bí mật đưa đến chỗ ở của Dương Lăng, nhìn thấy vị nữ tướng quân từ trước đến nay như hình với bóng của Dương Lăng.
Trương Trung mới bừng tỉnh ngộ, biết là trúng kế người ta rồi.Ông ta cười lạnh một tiếng, cũng nghênh ngang đến trước bàn, ngồi bên cạnh Dương Lăng, ngượng nghịu cầm lấy cái chén, tự rót trà cho mình, cười dài mà nói: - Quốc công gia, ngài không phải là vì đối phó Lưu công công chứ? Ha ha ha.
Muốn trị ta để đối phó Lưu công công? Chậc chậc chậc, Quốc công gia, cho dù ta, có cái gì thì nói cái đó, ngài cảm thấy có khả năng không?- Đương nhiên không thể! Nhiều lắm xem như dùng người không tốt thôi.
Những chuyện khác, Lưu Cẩn đẩy lục nhị ngũ, bổn quốc công cũng không làm gì được y.- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
- Ha ha ha ha...
Trương Trung phát ra một trận cười to điên cuồng:
- Quốc công gia. Ngài nói đúng phân nửa, ngài không làm gì được Lưu công công, thì có thể làm gì được ta đây? Muốn trị ta, tội danh gì chứ? Dân chúng Bá Châu biến loạn đó là điêu dân kích động, Huyện Lệnh Cố An trị hạ không nghiêm, bản trấn thủ phụng chỉ thu thuế, vì triều đình khom lưng tận tụy, có tội gì đây?
Ông ta phe phẩy hai chân bắt chéo.
Dương dương đắc ý nói:
- Muốn làm cái trấn thủ này của ta, dù sao cũng phải có nhân chứng vật chứng nhỉ? Quốc công gia, quan huyện không bằng hiện quân, khi ta còn ở đó, trên dưới Bá Châu ngài cũng tìm không thấy một cơ hội thấy sơ hở nào, Lưu công công biết chuyện, cũng sẽ ở trong kinh bảo vệ ta. Ha ha, hiện tại triều đình thiếu gì nào? Thiếu tiền...
Uy quốc công vô duyên vô cớ trị một kẻ tuân theo pháp luật, một trấn thủ thái giám vì triều đình tận lực đóng thuế.
Chỉ cần Lưu công công ra hiệu một tiếng.
Thiên hạ các nơi trấn thủ ai nấy sợ hãi lười nhác, thuế triều đình thu không được. Đến lúc đó, không biết quốc công gia phải thu xếp như thế nào? Chao ôi...
Khi đó chính là quốc công gia ngài phải mang kiệu lớn kiệu mời ta rời núi, ta cũng phải suy nghĩ nữa đó. Trương Trung càng nói càng vui vẻ, chân bắt chéo rung càng có lực hơn.
- Đừng rung nữa.
- Hả?
Dương Lăng nói đầy thấm thía:
- Nam rung chân nghèo nàn, nữ rung chân tiện, ngươi không phải nam không phải nữ, rung vậy lẽ nào là kẻ ti tiện nghèo hèn?
- Phụt.
Tống Tiểu Ái phì cười, vội vàng quay đầu đi, hai vai còn đang không ngừng run rẩy.
- Ngươi...
Trương Trung sắc mặt như máu gà, bỗng nhảy dựng lên. Dương Lăng thản nhiên nói:
- Những điều Trương công công nói này, là sẽ không xảy ra, bởi vì trấn thủ thái giám Bá Châu Trương Trung đã chết rồi!
- Cái gì?
Trương Trung mặt quét địa một chút, từ màu đỏ biến thành trắng bệch, thân mình co rúm run lên, bỗng nhiên nhảy dựng lên nói:
- Ngươi điên rồi? Ta và ngươi có ân oán cá nhân gì? Bá Châu Du Kích biết ta không chết, dưới trướng y rất nhiều tên lính biết ta không chết, còn ngươi nữa, ngươi, bọn họ, rất nhiều rất nhiều người đều biết rằng ta không chết, ngươi bây giờ khống chế được bọn họ, ngươi có thể bảo đảm bọn họ cả đời một lòng với ngươi? Chỉ cần một người để lộ tin tức, nói đường đường Uy quốc công, ám hại trấn thủ địa phương, chỉ sợ ngươi chịu không nổi vội vàng bỏ trốn.
Dương Lăng không để ý tới ông ta, tiếp tục nói:
- Bá Châu trấn thủ chết rồi, là chết trong lúc dân biến loạn.
Bá Châu gần kinh phòng thủ, nơi đây lại xảy ra chuyện dân chúng biến loạn, tại sao? Triều đình nhất định sẽ tra cứu, cũng nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
Trương công công không chết, là có thể một tay che trời, sau đó tìm kẻ đáng thương chịu tội thay thế, chứng cứ phạm tội nhất định là không chút kẽ hở, không gì công kích được.
Đáng tiếc à, ngươi đã chết rồi, người khác không có bàn tay có thể che trời quan viên Bá Châu lấy gì tự bảo vệ mình?
Trương Trung im lặng, ông ta cười lạnh ngồi xuống, không hề để ý đến nói:
- Thì đã sao, ai dám giậu đổ bìm leo? Đối đầu với ta, chính là đối đầu với Lưu công công, đánh chó còn phải xem mặt chủ, coi như là ta chết rồi, cũng không phải là đồ phế phẩm có thể chọc được đâu.
Dương Lăng chấm chóp mũi mình nói:
- Bọn chúng không dám, ta dám à. Ta chẳng những dám đánh chó, ta còn dám đánh chủ nhân chó nữa.
Nếu ta, Uy quốc công thay bọn chúng ra mặt, đem tất cả lôi kéo về người ta, ngươi nói bọn chúng có thu thập đủ loại tội trạng của ngươi, trình báo lên, để bọn chúng có thể tự rũ sạch những gì dính dáng đến ngươi không? Ngươi còn sống, Lưu Cẩn vì mua lòng người, còn phải liều mạng bảo vệ ngươi, ngươi chết rồi, lại có một đống tội trạng xác thực, ngươi nói Lưu Cẩn vội vàng phân rõ quan hệ với ngươi, ném thêm hai viên đá to vào cái giếng của ngươi, hay là liều lĩnh giữ gìn danh dự cho Trương Tiêu Bì ngươi? Ta đương nhiên sẽ không động thủ giết ngươi, để khi người trong thiên hạ hết thảy cho rằng ngươi đáng chết, ta mới giao ngươi ra.
Dương Lăng từ từ cười nói:
- Ai nấy đều biết rằng bây giờ ngươi chết rồi, thực ra ngươi không chết. Ai nấy đều biết rằng khi ngươi chưa chết, thực ra ngươi đã chết rồi.
Trương Trung sắc mặt vàng vọt, mồ hôi từng hột rơi xuống. Dương Lăng thấy thế, một bên châm trà, một bên bắt chéo chân khoái trá rung lắc.
- Ư... khụ!
Tống Tiểu Ái một tiếng ho nhẹ, Dương Lăng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tống Tiểu Ái một đôi sóng mắt đen nhánh từ trên mặt hắn vừa chuyển, sau đó bỏ đi, trên mặt tỏ ra vẻ nửa cười như không cười. Dương Lăng hiểu ý.
Phản trừng mắt nhìn nàng, bỏ chân xuống. Qua hồi lâu, Trương Trung cười quái dị một tiếng, khàn giọng nói:
- Ngươi nếu không phải vì đối phó Lưu công công, tại sao phải làm khó dễ ta? Vì dân chúng, dân chúng là cái gì, đáng để ngươi sử dụng tâm cơ. Hơn nữa ngươi cho rằng ta bị giết rồi, dân chúng Bá Châu liền có sống tốt hơn? Ngươi có biết quan viên trên dưới Bá Châu có bao nhiêu người tham ô hủ bại không?
Dương Lăng khẽ cười nói:
- Giết ngươi có lẽ không có tác dụng này, nhưng có ngươi cảnh cáo trước đó, người đến sau chắc chắn sẽ biết dè chừng đấy, kẻ bề trên có thể tỉnh táo cảnh giác, cuộc sống đám dân chúng sẽ không biết dễ dàng được bao nhiêu?
Dương Lăng bùi ngùi thở dài nói:
- Thực ra điều dân chúng yêu cầu thật sự không nhiều, thật sự không nhiều. Huống hồ, tham quan ô lại Bá Châu, bản quốc công cũng phải nghiêm khắc trừng trị.
Dương Lăng hất tay, Đại Bổng Chùy bê chồng công văn dày đi đến.
Nhẹ nhàng đặt lên bàn, Dương Lăng cười dài mà nói:
- Đây là lúc bọn quan viên tố giác trấn thủ Bá Châu ngươi, vơ vét tài sản, từng tội trạng hãm hại dân chúng, nợ máu ngút trời, tội lỗi chồng chất. Đây chỉ là hôm nay nhận được, phỏng chừng ngày mai, ngày mốt, sẽ càng có nhiều đơn tố giác được trình lên.
Dương Lăng vỗ vỗ xếp công văn kia nói:
- Trương công công, những hành vi phạm tội này, có thời gian, có địa điểm, có nhân chứng, có vật chứng. Bản quốc công chỉ cần lấy ra một phần ba đưa đến trước mặt hoàng thượng, chính là đem ngươi chém thành trăm ngàn mảnh cũng khó tiêu tan tội nghiệt!
Trương Trung trên má một trận co giật:
- Khá khen cho một bầy chó! Bọn chúng... bọn chúng đem tất cả hành vi phạm tội hết thảy đổ lên người ta? Chết tiệt có thể đổ vấy như vậy ư? Bọn chúng chưa từng làm chút việc đê tiện sao?
Dương Lăng tùy ý mở ra một tập, nói:
- Gian thần Trương Trung, vào tháng sáu năm Chính Đức, thương thuế, ở thủy lộ ngăn chặn thương thuyền, đường bộ chặn tiểu thương, xảo trá vơ vét tài sản. Đoạt được đều nhét vào tài riêng. Thương dân tiếng oán than dậy đất. Việc này hạ quan Triệu Nhất và các dịch đinh đều có thể làm chứng, hạ quan còn có thể tự mình đến cảng tìm thương nhân bị hại...
- Nói láo! Nói láo!
Trương Trung tức giận tới mức run run:
- Triệu Nhất! Triệu Nhất! Chủ ý này chính là y nêu ra. Đi đầu ngăn chặn thủy bộ tiểu thương cũng là y, ngân lượng thu được ta chỉ được một phần ba, y lại... lại chối tội một cách bản thân trong sạch như vậy.
- Hạ quan tuần kiểm ti Mục Linh Hưng tố cáo gian hoạn Trương Trung...
- Phụt.
Trương Trung sắp tức điên rồi, lớn tiếng hét lớn:
- Tuần kiểm ti? Tên tuần kiểm ti nho nhỏ, ta căn bản không để trong mắt, bọn chúng ngay cả tư cách đến cửa lớn ta đứng một lát cũng không có, từ lúc nào sơ hở ta rơi vào tay bọn chúng rồi? Phì! Thật muốn dát vàng lên mặt.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Bọn chúng không phải tự mình dát vàng lên mặt, Trương Trung ngươi hiện tại là nỗi lo bọn quan viên là trốn không kịp, cũng không ai nguyện dán ngươi lớp vàng này. Bọn chúng chẳng qua là nhân cơ hội đem việc bẩn thỉu của bản thân, hết thảy đổ lên đầu của ngươi mà thôi.
Trương Trung ngẩn ra, hồ nghi liếc mắt nhìn Dương Lăng hỏi:
- Ngươi... có ý gì?
Dương Lăng thản nhiên cười, nói:
- Những tội trạng này, những cái nào là của ngươi, những cái nào là của những tên quan bẩn thỉu kia phạm phải, ngươi đương nhiên trong lòng biết rõ, cũng nhất định lấy được chứng cứ phản lại, cho nên ta lấy ra những hồ sơ vụ án này, chính là hy vọng mượn Trương công công ngươi một đôi mắt tinh tường, phân biệt rõ trung thần gian thần tốt xấu.
Trương Trung ngẩn ngơ, trong mắt đột nhiên thả ra hào quang hưng phấn, run giọng hỏi:
- Ta... ta tố giác những tên quan tham ô đó, quốc công gia đồng ý bảo vệ ta vô sự sao?
Dương Lăng ung dung cười, nói:
- Nếu như nói bọn họ là một đám lang sói làm hại Bá Châu, Trương Trung ngươi chính là con hổ Bá Châu, tai họa lớn nhất, nếu ngươi đều có thể miễn tội, còn có người nào không thể miễn tội?
- Ha ha ha ha...
Trương Trung chỉ vào Dương Lăng cười ha hả:
- Ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi muốn lấy đầu ta, còn muốn cho ta giúp ngươi dọn sạch quan lại Bá Châu, đem bọn tham quan từng tên từng tên một lôi ra. Thành tựu đều là chiến tích vĩ đại Uy quốc công ngươi? Ta nhổ vào! Ngươi đúng là điên rồi!
- Ta không có điên, ngươi cũng không!
Dương Lăng đứng lên, bình tĩnh mà nói:
- Trên đời này có một loại người, thú vui của hắn không phải có thể trợ giúp bao nhiêu người, nhìn thấy bao nhiêu người vui vẻ, mà là có thể hại bao nhiêu người, nhìn thấy bao nhiêu người thống khổ, người khác thống khổ hơn hắn, hắn liền cảm thấy sung sướng. Loại người này giống như con giòi trốn trong khe cống ngầm không nhìn thấy ánh sáng. Trộm phát hiện một chút cơ hội, liền leo ra dọa người khác một chút. Nếu người khác làm chuyện có lỗi với hắn, càng là nhớ hận cả đời, đòi lại gấp trăm ngàn lần. Loại người này, gọi tắt tiểu nhân.
Ngươi chính là tiểu nhân! Một tên tiểu nhân không hơn không kém! Ngươi đương nhiên không muốn giúp ta, nhưng ngươi càng không cam lòng tự mình gánh vác tất cả tội danh, lại khiến cho những người đó ăn ngon mặc đẹp kiều thê đẹp thiếp. Bọn họ sẽ không nhớ cái tốt của ngươi, về sau khi nhắc tới ngươi còn muốn phì một miếng thể hiện mình trong sạch. Tiếp tục yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý, Trương Trung, loại người giống như ngươi, làm sao có thể chịu được người khác có chuyện tốt như vậy?
Chỉ sợ làm quỷ ngươi cũng sẽ không cam tâm đâu nhỉ?
Dương Lăng đem đống hồ sơ kia đẩy trước mặt gã, thản nhiên cười nói:
- Ngươi nói rất đúng. Nếu ngươi không giúp ta, thì ta không cách nào phá được mạng lưới quan hệ quan viên Bá Châu nhiều năm dựng lên, một lưới bắt hết bọn tham quan này. Bọn chúng vì thế mà nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, được sống tôn vinh phú quý. Những công văn này ta để lại đây.
Ngươi có thể xem kỹ, sau đó... ngươi tự mình quyết định: Ngươi xuống địa ngục, bọn chúng sống trên thiên đường, hay để cho bọn chúng cùng ngươi xuống địa ngục!
Dương Lăng đi tới bên cửa, đột nhiên quay đầu lại nói một câu:
- Trương công công, đừng quên, ngươi là một tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ giống như dáng vẻ của một tiểu nhân, nhất thiết đừng để cho ta thất vọng.
Trương Trung tức giận nắm hai quyển công văn ném ra ngoài. Mảnh giấy rơi đầy đất bên trong, lập tức hóa thành bươm bướm giấy bay lượn. Dương Lăng cũng không ra ngoài, Trương Trung điên cuồng hét lên một tiếng, quay người nắm lên một quyển công văn dùng sức xé, xé rách vài cái ông ta bỗng nhiên thở hào hển dừng lại:
- Bọn chúng hại ta! Bọn chúng để cho ta chịu tội thay! Để cho ta thay bọn chúng chịu tội, bọn chúng tiếp tục được hưởng thụ vinh hoa phú quý, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Trương Trung nghĩ đến những kẻ đồng hành cùng ông ta vẫn đang yên vị quan lớn, được cưỡi tuấn mã, mà ông ta khả năng bị bầm thây vạn mảnh. Ngay mộ phần cũng không có nổi một cái. Trong lòng nhất thời khó chịu như mèo cào.
- Ta là thái giám, ta chỉ một mình. Rơi đầu tuy là cái bát sứt. Bọn chúng đều có vợ con già trẻ, nếu hành vi phạm tội được tố giác, bọn chúng nhất định thống khổ hơn ta nhiều, ha ha ha, muốn hại ta chịu tội thay, còn không biết ai hại ai đó! Ta thống khổ, liền nhất định phải làm cho các ngươi thống khổ hơn ta mười phần!!!
Trương Trung cầm lấy hai tay công văn rơi trên đất, vội vàng lật xem mấy hàng, liền tức giận bừng bừng phấn chấn hét lớn một tiếng. Lại mở ra một quyển coi vài tờ, liền gầm thét mắng vài câu. Ấm trà chén trà, bàn ghế đều bị ông ta quẳng lung tung lộn xộn, hai tên thị vệ chỉ là ôm cánh tay đứng gác thở ở lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không nói một câu. Cuối cùng, Trương Trung phù phù thở hào hển ngẩng đầu lên, hai con mắt màu đỏ, hung tợn nói với hai thị vệ:
- Tìm cho ta hai sư gia để ghi chép, ta phải xem từng quyển một, từng cái một báo cáo, làm cho tất cả bọn chúng cùng ta xuống địa ngục.
Trương Trung nhe răng nanh trắng hếu, đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng:
- Đến đây! Đến đây! Xem ta có bao nhiêu người cáo buộc ta! Ai muốn cáo ta, ta liền cắn người đó, ha ha ha! Ha ha ha ha...