Chương 3

Trọng Sinh Đích Nữ Có Không Gian

Tiếu Hàn Yên 21-02-2025 06:51:57

"Đó là vì Xương ca ca đã lấy mạng sống của ngươi để uy hiếp hắn." Liễu Yên Nhiên lạnh lùng cất tiếng, từng lời như nhát dao cứa sâu vào trái tim Tô Hoài Ninh. "Tô Hoài Ninh, chính vì ngươi nên Đoạn Húc Đình mới từ bỏ Tô Hoài Văn, giao chức Định Viễn hầu cho Xương ca ca. Nếu không có ngươi, hắn chẳng thể nào có được ngày hôm nay. Thực ra, ngươi chính là người có công lớn. Nhưng giờ giá trị lợi dụng của ngươi đã cạn, Xương ca ca sẽ không giữ ngươi lại nữa. Thế... ngươi hiểu rồi chứ?" Hiểu ư? Hiểu cái gì? Tô Hoài Ninh chết lặng, đầu óc trống rỗng, dường như không thể tiếp nhận những gì vừa nghe được. Nhưng trong mớ hỗn loạn ấy, một cái tên bỗng trỗi dậy, chiếm trọn tâm trí nàng: Đoạn Húc Đình. Những ký ức về hắn ùa về như dòng thác, từng chi tiết rõ ràng đến đau lòng. Nàng nhớ lại đêm bị mẹ kế phạt quỳ suốt trong từ đường, gió lạnh buốt cắt da cắt thịt. Đoạn Húc Đình lén chui vào Tô phủ, mang thức ăn cho nàng, còn trút cả áo khoác để nàng đỡ rét. Hắn ở lại bên nàng suốt đêm, chịu đựng cơn lạnh đến tái nhợt cả khuôn mặt. Ngày hôm sau, nàng mới biết, vì đêm đó mà hắn ngã bệnh, nằm liệt giường suốt nửa tháng. Lần khác, nàng bị bọn buôn người bắt cóc khi đi hội hoa đăng. Hắn, khi ấy mới chỉ mười lăm tuổi, không do dự lao vào hang ổ, liều mạng cứu nàng. Hai nhát chém sâu hoắm vào lưng suýt lấy mạng hắn, vậy mà hắn chẳng kêu than nửa lời, chỉ lo cho sự an toàn của nàng. Những khi nàng lâm bệnh, cả Tô gia lạnh nhạt, chẳng một ai quan tâm. Chỉ có Đoạn Húc Đình lén mời thầy thuốc giữa đêm, dẫu khi ấy nàng chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn. Những việc ấy, nàng luôn coi là đương nhiên, chưa từng nghĩ đến hai chữ mang ơn. Đoạn Húc Đình là thế. Lạnh lùng, nghiêm khắc, khiến nàng – vốn nhút nhát – không dám tới gần. Vì sợ bị hắn né tránh, nàng tự nguyện giữ khoảng cách, chưa một lần thấu hiểu tình cảm của hắn. Thì ra, Đoạn Húc Đình đã dành cho nàng nhiều đến thế. Còn nàng, lại đáp trả hắn bằng sự vô tình và tàn nhẫn. Nhận ra điều ấy, trái tim nàng thắt lại. "Thế nào, hối hận rồi à?" Liễu Yên Nhiên nhìn vẻ mặt ân hận của nàng thì càng thêm hả hê, đôi mắt sáng lên đầy khoái trá."Tiếc thay, đã muộn rồi." Ả cười nhạt, tiếp tục châm chọc: "Trước kia, bất kể ngươi gặp chuyện gì, người đầu tiên đứng ra bảo vệ luôn là Đoạn Húc Đình. Ngươi có biết không, khi ấy ta và Tô Hoài Văn ghen tị với ngươi đến phát điên. Nhưng cũng may, ngươi thật ngu ngốc. Chỉ cần bọn ta nói vài ba câu kích động, ngươi liền vội vàng đi cầu xin cữu cữu, từ bỏ mối hôn nhân này." Nói đến đây, khuôn mặt Liễu Yên Nhiên bỗng trở nên hung dữ, ánh mắt căm hận như lưỡi dao sắc nhọn: "Ngươi đã ruồng bỏ Đoạn Húc Đình, lại còn giành lấy Xương ca ca. Tô Hoài Ninh, ngươi nói xem, ta hận ngươi đến mức nào?" Ả cười phá lên, giọng điệu vừa điên cuồng vừa đắc ý: "Ha ha ha... Đây chính là quả báo cho ngươi! Ngươi đã hại Đoạn Húc Đình chết thảm, chết không người chôn cất, chẳng ai buồn nhặt xác. Còn ngươi, giờ lại bị Xương ca ca bỏ rơi. Có phải ngươi cũng muốn chết theo không? Đây chính là báo ứng của ngươi... Báo ứng của ngươi... Ha ha ha!" Từng câu nói của Liễu Yên Nhiên như nhát dao chém thẳng vào trái tim Tô Hoài Ninh. Nàng ngây ra, cả người như hóa đá. Nhưng ngay sau đó, một cơn đau đớn đến tột cùng dội xuống, nghiền nát tâm can nàng. "Đình ca ca... chết rồi ư?" Nàng run rẩy, giọng nói khản đặc, nghẹn ngào không dứt: "Sao có thể? Hắn lợi hại là thế, chẳng phải đã đi tìm thần y chữa bệnh sao? Hắn sao có thể chết được?" Nàng hét lên, nhưng âm thanh yếu ớt đến tuyệt vọng: "Không thể nào! Đình ca ca sẽ không chết! Là ngươi... ngươi lừa ta, phải không? Liễu Yên Nhiên, ngươi gạt ta đúng không? Hắn không chết, đúng không? Nói cho ta biết, Đình ca ca không chết..." Từng lời cầu xin của nàng chỉ nhận lại cái cười lạnh lẽo và ánh mắt khinh miệt của Liễu Yên Nhiên.