Chương 31

Khổ Qua Truyện - Q1 - Kiếp sau không sinh vào nhà huyền môn

Dạ Táng 21-09-2023 11:50:49

3 bác chú cháu ngồi trên xe ngựa đi tới 1 vùng đất mới, nơi đây chính là vùng đầm Thị Nại. Nơi này vào năm xưa từng là xảy ra cuộc đại thủy chiến kinh điển Thị Nại giữa quân Nguyễn Ánh và Tây Sơn. Vào thời cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thì Thị Nại cũng là chiến trường kịch liệt giữa quân giải phóng đánh đuổi Mỹ- ngụy. Trời 10 giờ sáng nắng vỡ đầu với khí hậu khắc nghiệt của miền Trung, chỉ còn 1 tháng nữa là bước vào mùa mưa cho nên mọi chuyện phải gấp gáp càng nhanh càng tốt. chú Tư mở balo của mình lấy ra 1 chiếc la bàn. Khổ Qua thấy chiếc la bàn to bằng cái đĩa lớn, bên trên có tổng cộng 9 vòng cùng với 1 chiếc kim dựng đứng ở giữa. chú Tư nhổ lấy 1 sợi tóc của cậu: - y da đau con - Cho tao mượn sợi. Mày coi tóc tao nhổ sắp hết rồi đây này Chú Tư quấn sợi tóc Khổ Qua quanh ngón tay thả vào trong la bàn. Tay chỉ kiếm vào đỉnh kim. lẩm nhẩm đọc chú: - Cửu Thiên Trùng Địa, địa tùng truy ma tích nạp dẫn. Nắm địa bàn trong tay. thấu rõ vạn vật trên đất. Dùng pháp thức thấu thị toàn cõi tà Lại nói thêm "Cửu Thiên Trùng Địa" là câu mở đầu cho toàn bộ từ lời nói, chú, kinh, ... Giống với quan triều khi gặp Hoàng Đế: "Hoàng Thượng Vạn Tuế". Cắt nghĩa về 4 chữ này bao hàm rất nhiều ý sâu, 9 trùng (lần) ứng với 81. Là con số của đạo, là tầng trời mà Tổ Đạo đang ngự. Sống trong trời đất phải biết thuận thiên hợp địa, lấy thiên địa làm gốc rễ. sinh sôi ra vạn vật, đệ tử trong tông tộc ghi nhớ 4 chữ này, vì nó còn tùy biến mà tạo dựng pháp. Hóa thuật. Biến ra thần thông được. Khổ Qua thấy tay chú mình rung rung đâm nhẹ vào đầu kim làm máu chảy ra. Giọt máu quyện với sợi tóc thẳng tắp như kim thêu chảy ngược về vòng số 2. Rơi vào "Ô Đầu". Chú Tư vỗ đầu Khổ Qua: - Mày còn nhỏ chưa biết cách dùng Biến Thiên Bàn đâu Bác 2 giỡ đồ ra xong thì nghe thấy vậy, ra ý nhắc nhở: - Tư. Nói với cháu nhỏ phải đúng mực người lớn, không có giễu cợt, thiếu nhã ý như vậy. Đứa trẻ là trang giấy trắng, - Dạ, em biết rồi mà anh. Em nói nghiêm túc với nó là được chứ gì chú Tư cầm biến thiên bàn cho Khổ Qua mà chỉ vào nó: - Đây là loại pháp khí Biến Thiên Bàn của chúng ta. Nó vừa là đóng vai trò như 1 tấm la bàn, 1 sa bàn thực địa, khái quát toàn bộ những gì có trong trời đất mà tùy vào pháp lực của người thi triển mà nắm rõ. Ví dụ như chú là hơn 2 Hạ (1 Hạ bằng 10 Năm tu vi) thì chú có thể biết được trong bán kính 2 ki-lo-met có những gì từ trong phong thủy: thủy, mạch, long đầu, ... cho tới nơi yêu ma hay tụ tập, thậm chí là miếu, đền của chư vị thần ngự, ... Có cái này như bách khoa toàn thư vậy. Ê, mà tao nói có hiểu không mày? Khổ Qua đang vò đầu bứt tóc. nhiều thứ quá. chú Tư cười trừ: - Quên mất, mày là thằng đầu cá gỗ, hahahaha - Khổ Qua không phải đầu cá gỗ, - Hai chú cháu bớt đi, tới trú môn của ngoại đệ tử gần đây đi - Dạ rõ Ở trước 1 ngôi nhà rộng lớn, phía trước được xây theo lối cổ phong, trước cổng có 3 người đứng chờ sẵn. Người đàn ông lớn tuổi chừng 40, bước ra chắp tay vái chào. đồng thời niềm nở: - Bái kiến 2 vị sư huynh ngự tới trú quán của ngoại đệ Bác 2 gật đầu tiếp lễ. Chú Tư đưa dây kéo ngựa cho họ dắt đi. Người đàn ông này là ngoại môn đệ tử của tông tộc, ở đời là 1 thầy trừ tà, chữa bệnh bốc thuốc, lo việc tang lễ, mồ mả cho người trần. Được xưng tụng là Thầy Lục Thông. Số lượng ngoại đệ tử của tông tộc rất nhiều, rải ra khắp các tỉnh trong nước, từ rừng núi cho tới vùng đồng bằng, biển đảo. Ngoại đệ tử được phép dùng những thứ học để kiếm tiền chân chính. được phép kinh doanh, và thu nhận đệ tử riêng mình, và họ cũng có gia đình, vợ con... Lục Thông là ngoại đệ tử núi tiên, cùng dòng với 3 người. Dù tuổi lớn hơn chú Tư, bác 2 nhưng nhập môn sau thì vẫn gọi 2 người là sư huynh. Khổ Qua thấy cơ ngơi của lục thông khang trang, rộng lớn, có nhiều người vào rồi ra. Đại sảnh có đặt bàn thờ Tiên Tổ, ở dưới là bàn tiếp khách. Hai gian bên dùng cho việc chánh. 1 bên là bốc thuốc, châm cứu, thăm bệnh cho người tới. Còn lại là gian bày đồ phong thủy, để địa bàn, sa hình rất nhiều. Lục thông mời nước, cực kỳ vui: - Hai sư huynh đích thân tới trú quán của đệ, thiệt là vinh hạnh. Mà ấu đệ này là lứa mới hả hai huynh Bác cười xoa đầu, rồi đẩy Khổ Qua vẫn còn núp sau lưng mình vì ngại. sợ người lạ: - Khổ Qua, ra chào ngoại sư huynh Lục Thông đi. Mai mốt có ra đời hành pháp thì còn nhờ ổng nữa Đa số những người trong tông đi ra ngoài thường không mang theo nhiều đồ, và trú quán sẽ là nơi cung cấp chỗ ăn nghỉ, đồ dùng hành pháp, cứu thương, ... Bác 2 thưởng trà. thấy rất ngon. Lục Thông hiểu được ý thì nói ngay: - Thưa anh Hai, trà này là em hái ở mấy cây trà đại thụ ở núi Bạch Mã đó anh. Quen biết với cả nể lắm. Họ mới cho em lấy được. Năm vừa rồi, em có sang bên Phúc Kiến học người Trung cách ướp trà - Thảo nào vừa uống, thấy thanh ở đầu lưỡi, có vị ngọt tẩm - Dạ dạ, tay nghề của em còn non. Ướp trà chưa thuần lắm, để anh cười Khi họ đang chuyện trò thì ở bên ngoài có tiếng huyên náo: - Thả tao ra, thả tao ra. Để tao đi. huhu, để tao đi đi mà, huhuhu, sư phụ ơi, làm ơn thả con ra đi mà Nghe tiếng đập cửa. tiếng gào thảm thương đó. Lục thông cũng nói luôn, nét mặt đầy u buồn: - Thực ra là việc trong nhà. đệ tử sa ngã dính vào ma túy. Giờ bắt nó cai thuốc, hàng ngày đều lên cơn thế đó sư huynh - Dẫn ta tới xem Trong căn nhà kho y như nhà tù. chỉ có duy 1 cửa ra vào đã được khóa với nhiều sợi dây xích, cùng với tiếng cào cấu, rên rỉ của người lên cơn thèm thuốc: - Sư phụ ơi, cứu con, xương con đau quá, có kiến cắn trong người con nè, đau quá thầy ơi, cứu, Người bên trong nghe thấy tiếng bước chân, vội ngóc đầu qua ô cửa sổ có song sắt. đưa tay ra với lấy không khí. miệng hớp như cá ngộp: - Thầy ơi, cho con xin 1 liều thôi. 1 mồi cũng được, con đau quá, huhuhu Người này độ chừng hơn 25 tuổi, tóc tai bết cứng lại mùi nước tiểu, phân người, mặt mũi bơ phờ, vàng vọt, thi thoảng cứ giật lên méo xệch cả miệng. Bác hỏi lục thông: - Đệ tử của em dính vào ma túy bao lâu? - Hầy, trong 1 lần đi sang Thái Lan, không giữ được mình mà dính vào nhục dục, hút chích. Mãi tới khi được gần 1 năm, đệ không nghe được tin gì của nó mới dò la. Cuối cùng tìm được nó ở khu tam giác vàng. nó sang đó trồng cần sa, nha phiến cho bọn phiến quân Miến. Nhìn thấy người thanh niên đã hết đường cứu chữa. giờ sống không bằng chết, mà sống cũng không thể quay đầu được nữa. - Cớ sự làm sao. nó lại ra nông nổi này. Không có lý gì mà 1 người đang tịnh tiến trên tu hành lại sa ngã ngũ dục Lục Thông từ từ nói chậm lại chuyện của đứa đệ tử mình: - Nó vốn là đứa có tư chất tốt. chỉ vì 1 chữ tình cả thôi anh. Người con gái nó yêu là người của đạo khác, và khi gần kết hôn thì mới phát hiện ra và bắt buộc nó phải cải đạo theo bên họ. Nó đứng giữa hai bên cuối cùng chọn tình. trong buổi cải đạo đầu tiên, đi học giáo lý lại phát điên, phải dùng tới thuốc an thần mới bình ổn. rồi tăng dần thành ma túy. Người bác 2 thở dài, đây cũng là 1 nỗi đau đớn tận cùng của đệ tử trong tông môn. Bác vỗ vai lục thông và ra ý nói: - Nó sống cũng khổ, chi bằng hóa kiếp nó đi. Lục thông nghe xong thì đắng ở cổ, quay sang cầu xin: - Anh đừng nói với tông tộc về chuyện của nó được không? Bác từ trong túi rút ra 1 đạo bùa kẹp vào 3 ngón tay cái, trỏ và giữa đưa qua mắt tất cả mọi người phóng vào bên trong: - Cửu Thiên Trùng Địa, hy lai quá hồi, thất nghiệp chúng trùng hiện. Trục hình Lá bùa bay vào trong phòng, từ người của đứa đệ tử đó dần bốc khói đen xì, dần dần sau lưng nó hiện ra 1 hình bóng ghê rợn. Nó có hình dạng như đứa trẻ, khuôn mặt lại của 1 người lớn, tay dài với móng vuốt không ngừng đâu vào đầu rồi múc ra thứ gì đó sáng bỏ vào miệng. Khổ Qua cũng thấy, hết cả hồn vội núp sau chú Tư : - Nó đã bị Tổ đứa chướng nghiệp quật. Thứ mà ta thấy chẳng phải quỷ, cũng chẳng phải ma gì, mà đó là hình phạt của kẻ phản bội, dám cải đạo. Nó là lời nguyền đã tròng vào cổ từng người ngay trong buổi nhập môn. Muốn giải lời nguyền cần có 20 vị cao lão cùng lúc. Ta e rằng cả họ cũng chẳng màng tới đâu, 1 ngoại đệ tử nhỏ nhoi không đáng để họ phiền lòng, hay suy nghĩ. Theo ta. giải thoát cho nó đi. Sống vầy khác nào địa ngục Liêm Kha Lục THông sư huynh ngậm ngùi 1 lúc lâu, cả người run lên bần bật mới quyết định: - Cho đệ 1 thời gian đi. Đứa đệ tử này cha mẹ chết trong lũ lụt, đệ vất vả nuôi dạy. Không thể nói giết là giết, bỏ được đâu Khổ Qua níu tay áo bác 2 lại. ánh mắt hơi sợ: - Chú ấy phải đi sao bác? - Ừ con, đời người vô thường lắm. Con cũng nên xem nhẹ chuyện sống chết, chớ để nó nặng trong lòng tạo chướng ngại. Cả hội lại vào nhà để tiếp tục dùng trà thì 1 bóng đen lướt vụt qua, nó phóng thẳng xuống bên dưới ngôi nhà kho đó. Âm Thanh nhai. cắt kim loại vang lên rần rật: - Khí tức của con dị quái đó. Đúng thật là oan gia Dị quái dùng miệng cắn gãy toàn bộ song sắt. nó phi thẳng vào bên trong cắp lấy người thanh niên kia tẩu thoát ra ngoài bằng tốc độ cực nhanh, chẳng ai có thể theo kịp nó. Bác hô lên: - Tư, lấy diều lửa ra cho anh - Có ngay anh ơi Diều lửa là loại pháp khí được dùng để không kích các loại yêu ma có khả năng bay lượn, diều lửa có hình dạng như 1 con chim én, khi bay thì không khí lưu thông qua ngọn bùi nhùi dưới thân nó bốc cháy. cánh của nó được viết bằng chú trừ tà. Khi đâm vào lập tức bén lửa bám dính vào yêu ma từ đó mà gây ra sát thương. Chú Tư ném ra 1 con diều lửa bay vút lên trời, ở trên đó có đính 1 đồng xu cùng 1 cây kim, thông qua đó mà người làm phép tùy ý điều khiển nó. chú Tư nhanh tay chỉ quyết. hô to: - Cửu Thiên Thắng Hỏa, pháp khí trụ thiên Diều lửa đâm sầm vào dị quái. làm lưng nó bốc cháy. Từ đuôi nó phóng ra tơ muốn dập nhưng càng cháy đượm thêm. Bác thúc mọi người đuổi theo con dị quái này. Chú Tư mang theo balo cười khằng khặc: - Tao chưa tìm mày, mày tự vác cái xác chó tới. Hahaha, lần hành pháp này quá dễ Khổ Qua thì cho ở lại nhà, cậu đâu hề hay biết nguy hiểm đang cận kề bản thân. Vừa đuổi tới nơi thì thấy đám lửa đang cháy, chẳng thấy thằng đệ tử nghiện ngập kia đâu, chỉ thấy duy nhất 1 cái xác nhện đang cháy rụi. Bác trừng mắt: - Chỉ là nhện con. Mắc Bẫy nó, quay lại. Thằng Khổ Qua đang ở nhà Dị quái lúc này mới từ trong cái nhà kho bò lên, toàn bộ nãy giờ đều là do nó tạo ra đánh lạc hướng nhắm vào Khổ Qua. Khi cậu đang nằm trong phòng. nghe thấy có tiếng sột soạt ở trên mái nhà thì: "ẦM" 1 cái chân to bằng 1 thân tre đâm thẳng xuống, nước dãi nhợt nhạt. tanh hôi đượm cổ chảy xuống: - Ấu đệ đâu rồi. Lần trước ấu đệ thả ta ra, vẫn chưa nói cảm ơn gì? Phần mặt người nó kéo dài ra thò xuống dưới kẹo kéo, Khổ Qua lúc này đã vội chui xuống gầm giường trốn thin thít. Đột nhiên, cái đầu cúi xuống giường: - Ta ngửi được mùi của đệ, mùi của lão già đó, hà hà